Thiết kế của quán Mê Vụ rất hiện đại và độc đáo. Kính một chiều trong phòng bao trên tầng hai cho phép nhìn thấy toàn cảnh sân khấu trung tâm, giọng hát của Đinh Gia Thụ tràn ngập khắp nơi.
Các công tử trẻ tuổi tụ tập, thỉnh thoảng trêu đùa vài câu.
Cáo Lãng rất ghét những giai điệu uỷ mị của nhạc dân ca. Anh ta tự rót một ly rượu, nhíu mày nhìn sang Lộ Túy, nói: “Cái này là đang hát cái quái gì vậy?”
“Tắt đi.” Lộ Túy đang chờ hồi âm của Nguyên Dã, cũng đã thấy không kiên nhẫn nữa rồi.
Kỹ năng ca hát của Đinh Gia Thụ chỉ ở mức trung bình, lời bài hát viết ra cũng đầy sến sẩm, chỉ có giọng hát là không tệ, nói thẳng ra thì còn không bằng ngón út của Nguyên Dã.
Những người có mặt ở đây đều không phải dạng vừa, đương nhiên không cần phải chịu đựng nghe Đinh Gia Thụ hát.
“Hát xong bài này thì đuổi anh ta đi.” Cố Mân Hựu nói với quản lý Ngô bên cạnh.
Ý là sau này cũng đừng để anh ta đến nữa.
“Được, tôi đi ngay.” Quản lý Ngô vội vàng đáp ứng.
Ông ta mới nhận chức, tạm thời chưa hiểu rõ tính tình của Cố Mân Hựu, nhưng từ những chi tiết họ tiết lộ cũng có thể thấy họ không ưa gì Đinh Gia Thụ.
Cũng không biết thanh niên này đã chọc giận những vị đại gia này như thế nào, nếu biết trước ông ta đã không để người tới đây.
Quản lý Ngô sợ bị liên lụy, lo lắng đi tới cửa. Còn chưa kịp ra ngoài đã đụng phải Nguyên Dã và Minh Yểu vừa đẩy cửa vào.
Mặt của Nguyên Dã rất dễ nhận biết, nhưng người bên cạnh anh ta – Minh Yểu lại cực kỳ xa lạ.
Nghĩ đến việc hôm nay những người bên trong đều không mang bạn gái theo, quản lý Ngô không khỏi tò mò nhìn Minh Yểu.
Cô mặc chiếc váy đen nhỏ tôn lên dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trẻ trung đầy đặn collagen, dù không trang điểm cũng đủ gây ấn tượng.
“Nguyên Thiếu.” Quản lý Ngô không dám nhìn nhiều, cung kính chào Nguyên Dã.
Nguyên Dã khẽ gật đầu, trực tiếp dẫn Minh Yểu vào trong.
“Anh Dã đi đâu kiếm được tiên nữ vậy?” Cáo Lãng ngồi gần nhất, đầu tiên ngó đầu nhìn qua.
Vừa nhìn thấy Minh Yểu, anh ta lập tức đứng dậy, ánh mắt giống như chó đói mấy ngày: “Cảm ơn em đã xuống cõi phàm.”
Nguyên Dã liếc mắt nhìn Cáo Lãng, anh ta mới móc ra một chiếc vòng tay lấp lánh từ túi: “Lần đầu gặp gỡ, anh không chuẩn bị gì, em đeo chơi chiếc vòng tay kim cương hồng phấn này nhé, không phải là đồ quý giá gì đâu.”
Minh Yểu:?
Ông chú kỳ lạ này từ đâu ra vậy?
Minh Yểu ngẩn ngơ, sau đó nhớ lại lần đầu gặp Cố Mân Hựu.
Quả nhiên là vật tụ theo loài, người tụ theo nhóm Mà chắc Nguyên Dã là kẻ phản bội trong nhóm của họ rồi
Ánh mắt cô lướt qua chiếc vòng tay trong tay Cáo Lãng, sau đó nhìn Nguyên Dã với ý cầu cứu.
“Người ta cho thì em cứ nhận đi.” Nguyên Dã nhướn mày.
Anh trực tiếp nhận lấy từ tay Cáo Lãng, không nói không rằng đeo lên cổ tay Minh Yểu.
Toàn bộ chiếc vòng tay được gắn hàng trăm viên kim cương hồng, nhà thiết kế khéo léo sử dụng cấu trúc mắc xích.
Cổ tay Minh Yểu rất nhỏ, vòng tay tự nhiên ôm sát vào da, khí chất quý phái.
Nguyên Dã rút tay lại, hài lòng nhướn mày: “Rất hợp với em.”
Không cần hỏi cũng biết chiếc vòng tay này có giá trị không nhỏ, bán toàn bộ tài sản của cô ra cũng không mua nổi.
Minh Yểu nhíu đôi mày nhỏ nhắn, trong lòng biết mình không thể từ chối, chỉ có thể chờ sau này tìm cách trả lại.
“Ngồi đi.” Nguyên Dã đẩy Cáo Lãng ra, kéo Minh Yểu ngồi xuống.
Những người có mặt đều có mối quan hệ khá tốt với Nguyên Dã. Các anh em nhìn toàn bộ quá trình, trao đổi ánh mắt rồi bắt đầu trêu chọc Cáo Lãng.
“Cáo Lãng, mày bí mật chuẩn bị quà từ khi nào vậy? Coi chúng tao là người chết đấy à?”
“Nói sớm thì sao chúng tao có thể không mang quà cho em gái.”
“Đúng thế. Cáo Lãng đúng là thằng không đàng hoàng, cái vòng tay đó là cái lần trước tranh của Triệu Quân đúng không?”
“Nói bậy nói bạ.” Cáo Lãng cười đáp lại, “Chúng mày không chuẩn bị quà thì sao lại không cho tao tặng?”
Nghe xem nói gì kìa. Những người ngồi ở đây có ai thiếu tiền ư?
“Ai nói chúng tao không chuẩn bị quà cho em gái?” Người được gọi là Triệu Quân lên tiếng bất mãn đầu tiên.
Lời này vừa dứt, những người khác cũng bắt đầu phụ họa và hành động. Đương nhiên không phải ai cũng chuẩn bị, có người trực tiếp tháo đồng hồ đeo tay: “Tao không có gì ngoài nhiều tiền.”
Minh Yểu: “……”
Cô nghe lướt qua, không hiểu sao mình bỗng có nhiều anh trai như vậy.
Nhìn những “món quà” lần lượt được đưa tới trước mặt, tay Minh Yểu đặt trên đùi bất an đan vào nhau.
“Đủ rồi, đừng làm em Yểu của chúng ta sợ.” Lộ Túy sợ Minh Yểu không chịu được những người này.
Nguyên Dã vẫn im lặng.
Anh ngồi bên cạnh Minh Yểu, thoải mái tựa lưng vào ghế sofa nhìn cô, đôi mắt lười biếng đầy vẻ cưng chiều.
Thấy cô được lợi mà còn tủi thân, Nguyên Dã cười khẽ, đến gần thì thầm: “Thật sự không phải đồ quý giá gì, em cứ nhận đi.”
“… Không tốt lắm đâu nhỉ?” Minh Yểu không dám nhận.
Cô nghĩ với quan hệ giữa cô và Nguyên Dã, không thể nhận quà gặp mặt từ bạn anh.
Ai ngờ nhận một cái còn chưa xong.
“Có gì không tốt chứ?” Nguyên Dã cúi đầu ghé sát tai cô, “Họ đều biết anh thích em rồi, nhận hay không cũng là của em.”
Anh ngồi thẳng, đầu gối chạm vào cô, hơi thở khi nói chuyện cũng chạm vào tai cô.
Cái gì mà nói là nhận hay không đều là của cô…
Tim Minh Yểu đập lỡ một nhịp, cảm giác hơi thở cũng không thông suốt. Cô không hiểu rõ quan hệ logic trong đó, ngơ ngác lật sang trang khác.
“Em gái muốn uống gì không?” Cố Mân Hựu nhìn ra ý định của Nguyên Dã, quyết định đổi chủ đề.
Đến quán bar tất nhiên là phải uống rượu.
Phòng bao giống như một quán rượu nhỏ, trang bị đầy đủ, có thể nhảy nhót khi hứng lên. Bữa tiệc là do Nguyên Dã tổ chức, thấy Minh Yểu thì không gọi những cô gái khác.
Các công tử nhà giàu rất thông minh, thấy Nguyên Dã quan tâm như vậy đều nghĩ cách giúp một tay.
“Cái này gọi là Mê Vụ, đặc chế của nhà bọn anh.” Cố Mân Hựu nói, đưa cho Minh Yểu một ly cocktail màu sắc sặc sỡ, “Rất nhẹ, em thử xem.”
“Đẹp quá.” Minh Yểu ưa cái đẹp ngay lập tức bị vẻ ngoài của ly cocktail mê hoặc.
Cô lắc nhẹ ly rượu, đôi mắt màu nâu phản chiếu ánh sáng rực rỡ khiến tim Nguyên Dã rung động.
Anh nhất thời không tỉnh táo, quên mất tửu lượng kém của Minh Yểu.
“Ngọt.” Minh Yểu nhấp một ngụm, vui vẻ nhướn mày.
Nguyên Dã hồi thần, dặn dò: “Uống ít thôi.”
“Anh Dã lo quá đấy. Cái này giống nước giải khát, không say nổi đâu.”
“Các cô gái nhỏ đều thích uống cái này, em gái biết tại sao quán này có tên là như vậy không?”
“Vì đây là cocktail do mối tình đầu của Cố Thiếu pha đó hahaha, nghe nói giờ cậu ấy vẫn chia lợi nhuận cho người ta……”
Sáu chàng trai trẻ tuổi ngồi tụ lại, trêu chọc Minh Yểu, không hề cảm thấy chán.
Minh Yểu thấy rất thú vị, mải nghe chuyện phiếm mà uống thêm vài ngụm.
Nguyên Dã khẽ cau mày, nhưng nhìn Minh Yểu từ lúc đầu còn ngại ngùng giờ đã vui vẻ, anh cũng để mặc cô.
“Còn hơn là mày không có mối tình đầu nhỉ?” Cố Mân Hựu bị trêu chọc cũng không giận, còn đùa với Lộ Túy.
“Sao tao lại không có mối tình đầu?” Lộ Túy không phục, còn khoác lác: “Hồi đó tao cũng là nam thần học đường đấy nhé?”
Dù sao cũng cùng chơi trong ban nhạc với Nguyên Dã, hồi đó Lộ Túy có không ít lần bị fan nữ đuổi theo.
Dù hầu hết là chạy theo Nguyên Dã, nhưng anh ta cũng có fan đấy nhé?
“Chẳng phải toàn bạn tình thôi sao, còn dám nói?” Cố Mân Hựu cười cợt nhả.
Lộ Túy chậc một tiếng: “Nói như mày không có bạn tình vậy.”
Đề tài càng lúc càng lệch.
Ngại vì có Minh Yểu ở đó, Nguyên Dã không nhịn được đá Lộ Túy một cái: “Nói bậy bạ gì đó.”
Những tên khốn kiếp này nói chuyện không kiêng dè gì.
Lỡ Minh Yểu hiểu lầm anh thì sao?
“Em gái cứ xem như chưa nghe thấy gì nhé.” Lộ Túy nhận được ánh mắt của Nguyên Dã, bày tỏ hối lỗi bằng cách đưa đĩa trái cây tới trước mặt Minh Yểu, “Bọn anh nói đùa thôi.”
Minh Yểu uống hơi say, động tác chậm chạp. Cô xoay đôi mắt đào hoa lấp lánh, nhìn người với ánh mắt sáng ngời: “Cảm ơn anh.”
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ còn hơn bình thường, Nguyên Dã nghĩ chắc là say rồi. Anh chưa kịp phản ứng, đã nghe mấy tên cầm thú kia đã tự tiện bắt chuyện.
“Em gái có bạn trai chưa?” Câu hỏi này là của tên hay nghịch ngợm nhất – Diệp Phổ.
Bạn trai?
Minh Yểu ngây thơ lắc đầu.
“Thế em gái thích kiểu nào?” Cố Mân Hựu tiếp lời rất ăn ý, “Anh giới thiệu cho em, thiếu gì chứ cao, giàu, đẹp ở đây nhiều lắm.”
“Đúng đúng đúng.” Cáo Lãng gật đầu, “Tuy có hơi lớn tuổi, nhưng người lớn tuổi sẽ biết chiều em hơn.”
Nguyên Dã:?
Cậu còn lớn tuổi hơn tôi đấy được không?
Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi, một câu em gái một câu anh trai, đúng là mặt dày.
Nguyên Dã nghe mà đau đầu, nhưng vẫn muốn xem phản ứng của Minh Yểu. Bình thường chắc cô sẽ không trả lời câu hỏi này, giờ uống rượu vào không biết sẽ thế nào.
“Tôi thích…” Minh Yểu thật sự suy nghĩ vài giây.
Mặt Nguyên Dã không đổi sắc, nhưng trong lòng mong cô nói ra điều gì đó như “kiểu em thích là anh”.
Dĩ nhiên là không thể.
Hiện thực vả anh một cái đau đớn.
“Chắc là tôi thích kiểu cún con nhỉ.” Minh Yểu nghiêng đầu, nói xong còn tự mình gật đầu, “Ngoan ngoãn…”
Mọi người thấy vậy, đồng loạt nhìn Nguyên Dã với ánh mắt thương hại.
Nguyên Dã rõ ràng thấy trên mặt họ đầy vẻ “không phải anh rồi”, tức giận cười lạnh.
Cố Mân Hựu rùng mình, định nói gì đó thì thấy Minh Yểu quay đầu nhìn Nguyên Dã: “Anh đang cười tôi à?”
“Không phải.” Nguyên Dã xoa đầu Minh Yểu, “Sao lại cười em?”
Minh Yểu bối rối nhíu mày: “Vì tôi thích kiểu cún con?”
“Cái đó có gì buồn cười sao?” Nguyên Dã dỗ dành như dỗ trẻ con, không ai dám chen ngang.
“Không buồn cười.” Minh Yểu lắc đầu, không biết sao lại bắt đầu nhìn Nguyên Dã chăm chú: “Anh là cún con à?”
“Đúng.” Nguyên Dã nắm tay Minh Yểu, ánh mắt rực lửa nhìn cô, “Vậy em thích anh được không?”
Lộ Túy, Cáo Lãng, Cố Mân Hựu và những người khác nhìn mà há hốc miệng, thầm chửi Nguyên Dã không biết xấu hổ.
Lần này Minh Yểu không nghe lời Nguyên Dã.
Cô như bị ánh mắt anh làm nóng, đưa nĩa trái cây tới miệng anh: “Anh nhìn tôi mãi là muốn ăn cái này à?”
Trên nĩa là miếng dưa hấu vuông vức.
Cô ngẩng đầu nhìn Nguyên Dã, ánh mắt trong veo, khuôn mặt ngây thơ khó tả.
Nguyên Dã dịu dàng cúi đầu, cắn miếng dưa hấu cô đưa.
“…” Em gái, anh ta đang muốn ăn em thì có.