Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 50



Lục Tinh Nguyên vừa về đến nhà đã phát hiện Nguyên Dã và Minh Yểu đều không có ở nhà.

Cậu biết Minh Yểu và Tiết Linh Tử đã đến Mê Vụ, ban đầu không liên kết hai người với nhau, nhưng cho đến khi cậu thấy vòng bạn bè của Lộ Túy đăng mới phát hiện Nguyên Dã cũng đã đến Mê Vụ.

Cố Mân Hựu: Đây là tình yêu thần tiên gì vậy?

Trong ảnh, Nguyên Dã cúi đầu cắn một miếng dưa hấu được người khác đưa qua.

Bức ảnh chất lượng kém không che giấu được vẻ đẹp của Nguyên Dã, đồng thời làm nổi bật đôi tay trắng trẻo, mảnh khảnh kia.

Người khác có thể không nhận ra nhưng chẳng lẽ Lục Tinh Nguyên lại không biết tay đó là của ai sao?

Dù sao nếu là người khác, Nguyên Dã chắc chắn sẽ không cho họ đến gần cô.

Lục Tinh Nguyên đã gắn cho Nguyên Dã nhãn mác “có mưu đồ bất chính” từ lâu, xem xong thì lập tức tức giận không chịu nổi, thậm chí có ý muốn xông đến Mê Vụ.

Nhưng cậu không chỉ tức giận vì điều này.

Một mình ở nhà là điều cậu ấy đã quen trước đây, nhưng từ khi Minh Yểu xuất hiện thì khác rồi.

Giờ cậu ấy cảm thấy mình bị họ hợp sức bỏ rơi.

Lục Tinh Nguyên cố nén lại mới không xông ra ngoài, mà ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách chờ họ về.

Thời gian đã không còn sớm.

Ngày mai Lục Tinh Nguyên được nghỉ một ngày, ngày mốt thi tuyển sinh vào trung học.

Cậu ấy nhớ Minh Yểu, một mặt nghĩ cậu út không đến mức cầm thú, một mặt lại sợ Minh Yểu bị cậu ấy quyến rũ.

Trong lòng Lục Tinh Nguyên rất bực bội, ngồi trên ghế sofa ở tầng một vừa đợi vừa nhắn tin cho Cố Mân Hựu.

[Lục Tinh Nguyên: Các anh vẫn ở Mê Vụ à?]

[Lục Tinh Nguyên: Giúp em để mắt tới cậu út]

[Cố Mân Hựu: Để mắt gì?]

[Lục Tinh Nguyên: Để cậu ấy cách xa chị em ra!]

[Lục Tinh Nguyên: Tôi thật sự bực quá rồi.gif]

Bên Cố Mân Hựu tất nhiên hiểu ý đồ của Lục Tinh Nguyên, anh ta thấy tin nhắn thì cười, quay đầu bán đứng người kia.

“Cháu trai lớn của anh tức đến mức không chịu nổi đây này.” Cố Mân Hựu cầm điện thoại lắc lư trước mặt Nguyên Dã, trên mặt biểu lộ sự hả hê rõ rệt.

“Mang đồ đi.” Nguyên Dã cúi đầu nhìn qua “quà gặp mặt” trên bàn, bế Minh Yểu vào lòng rồi đi ra ngoài.

Quả nhiên anh đã không đánh giá cao cô, chưa uống hết hai cốc Mê Vụ, cô đã ngủ say trong lòng anh.

Đã gần hai tháng kể từ lần cuối cùng Minh Yểu say rượu.

Tối đó cô nói anh rất hung dữ, hôm nay lại nói cô thích cún con?

Tốt thôi.

Anh nhớ rồi.

Nguyên Dã đi rất vững, Minh Yểu có lẽ cảm nhận được, cọ cọ vào ngực anh, nhắm mắt chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Tính cách sau khi uống rượu của cô thực ra rất tốt, chỉ là trở nên trẻ con hơn bình thường, chẳng mấy chốc đã tự mình ngủ say.

Điều quan trọng nhất là chỉ khi cô say mới dựa dẫm vào anh.

Mặc dù Nguyên Dã không muốn thừa nhận, nhưng anh biết rõ điều đó, cũng rất thích cô gần gũi với anh.

Nếu Lục Tinh Nguyên biết suy nghĩ lúc này của anh, chắc sẽ phải đấu với anh ba trăm hiệp.

Nhưng dù không biết, lúc này cậu ấy cũng đã tức đến nhảy dựng lên ở nhà.

“Nhẫn này là ai tặng? Là định lấy lòng tình nhân nào sao? Còn cái khuy măng sét này? Xấu thế mà cũng dám đưa ra…” Cố Mân Hựu nghe lời của Nguyên Dã, nhét bừa quà vào túi, không quên chỉ trích họ.

“Bạn gái chính thức của tôi, sao lại thành tình nhân thế?” Hoắc Dĩ Thành là người đầu tiên không phục, “A Hựu, mày nói xem mày tặng gì?”

Cố Mân Hựu còn chưa kịp trả lời, Cáo Lãng đã cười trước, “Vị hôn thê của mày biết mày không biết xấu hổ thế này không?”

“Chính Lâm Thanh Y còn đang nuôi tiểu thịt tươi*, chắc cũng không muốn biết.” Lộ Túy hiểu khá rõ về Hoắc Dĩ Thành, ngạc nhiên nói, “Hai người vợ chồng chúng mày thú vị thật.”

*tiểu thịt tươi: là một thuật ngữ trong tiếng Trung Quốc, được sử dụng để miêu tả những chàng trai trẻ tuổi, điển trai và cuốn hút. Ban đầu, thuật ngữ này chỉ đơn thuần đề cập đến vẻ ngoài tươi mới, quyến rũ của những người trẻ, nhưng sau đó nó trở thành một từ phổ biến trong giới giải trí để nói về những nam diễn viên, ca sĩ, hoặc người nổi tiếng trẻ trung và có ngoại hình non nớt.

“Nếu mày còn không đi, anh Dã sẽ tức giận đấy.” Hoắc Dĩ Thành trừng mắt nhìn Cố Mân Hựu, rõ ràng không muốn nhắc tới vị hôn thê của mình.

“Sau này sẽ lại tìm mày sau.” Cố Mân Hựu hừ một tiếng đầy tự tin, xách túi đi ra ngoài.

Nguyên Dã bước đi nhanh, bế Minh Yểu lên cũng không tốn sức.

Cố Mân Hựu chạy nhanh xuống lầu đuổi theo, nghĩ thầm hôm nay họ đã giúp đỡ không được tốt lắm.

Mặt trăng bị tầng mây che khuất, ánh sao cũng trở nên mờ nhạt.

Đêm khuya yên tĩnh, sự phồn hoa của Hải Thành thể hiện rõ ràng trong đêm.

“Nguyên Dã!” Nguyên Dã vừa đến cửa Mê Vụ đã có người gọi lại.

Anh nheo mắt lại, thấy Đinh Gia Thụ từ trong bóng tối bước ra, như đã đợi anh rất lâu.

“Có phải cậu không cho tôi hát không?” Đinh Gia Thụ mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ đã có nếp nhăn, tóc ngắn được chăm sóc kỹ lưỡng cũng hơi rối, phối với khuôn mặt tức giận của anh ta, hoàn hảo diễn tả mấy chữ không được như ý.

Dáng vẻ này của Đinh Gia Thụ và sự giả vờ sa sút khi hát vừa rồi đã có sự khác biệt rõ rệt. Anh ta vốn rất chú trọng ngoại hình, xem ra là tức giận đến mức bỏ qua vẻ ngoài, đứng chờ ở cửa.

Đáng tiếc Nguyên Dã không để ý đến những thứ này.

Người đàn ông trẻ nhướng mày, hỏi một cách lãnh đạm: “Cậu là ai?”

Vẻ mặt Nguyên Dã lạnh nhạt, như chưa từng để anh ta vào mắt.

“Cậu dám nói cậu không biết chuyện này?” Đinh Gia Thụ ghét nhất vẻ mặt này của Nguyên Dã, điều này khiến anh ta cảm thấy mình như một chú hề.

Đinh Gia Thụ và Mê Vụ đã có thỏa thuận miệng, mỗi tuần đến hai lần, mỗi lần hát ba bài.

Tân Thanh đối với anh ta không phải là quá tốt, nhưng đối với giai đoạn hiện tại đã là sự sắp xếp tốt nhất rồi.

Anh ta có kiên nhẫn phối hợp với kế hoạch marketing của họ, nhưng vừa rồi anh ta chỉ hát hai bài đã bị thông báo có thể đi rồi, làm sao anh ta chịu được?

Đinh Gia Thụ tìm người hỏi qua, người ta nói là cậu chủ của họ không thích bài hát của anh ta.

Cậu chủ của Mê Vụ là Cố Mân Hựu, mà anh ta luôn có mối quan hệ thân thiết với Nguyên Dã.

Nghĩ như vậy, Đinh Gia Thụ hiểu rõ tại sao mình lại bị đối xử như thế.

“Không phải cậu không quan tâm đến những thứ này sao?” Đinh Gia Thụ càng nghĩ càng giận, “Trước đây cậu cũng vậy, miệng nói không quan tâm, không thích, sau lưng lại không biết làm bao nhiêu chuyện…”

“Anh là Đinh Gia Thụ phải không?” Cố Mân Hựu đi tới, thấy Đinh Gia Thụ thì nhíu mày.

Người này nói linh tinh gì thế?

Nói anh Dã của anh ta miệng một sau lưng một nẻo?

Mù quá.

“Là tôi không cho anh hát, không liên quan gì đến anh Dã.” Cố Mân Hựu bước tới bên cạnh Nguyên Dã, cười lạnh nhìn Đinh Gia Thụ từ trên xuống dưới một lần, “Vốn dĩ là Hách Tân Kiệt tìm quan hệ nhét anh vào hát, chính bản thân anh không biết mình có trình độ gì à?”

“Còn dám nói trước đây. Anh Dã đối xử với anh thế nào, anh đối với anh Dã ra sao?”

“Tự mình mắt kém còn trách người khác đẹp?”

Từng câu từng lời của Cố Mân Hựu đều đánh trúng điểm yếu của Đinh Gia Thụ.

Lúc ban nhạc Pinto mới thành lập, tình cảm giữa Nguyên Dã, Lộ Túy và Đinh Gia Thụ là không thể giả được.

Nói ra thì lúc đó Đinh Gia Thụ rất đơn thuần.

Nguyên Dã thời thiếu niên có tính cách ngang bướng, đối xử lạnh nhạt với mọi người, nhưng đối với người thân thiết lại khác.

Anh và Lộ Túy là bạn từ nhỏ, đối với Đinh Gia Thụ cũng không phân biệt đối xử, khiến cho khoảng thời gian đó Đinh Gia Thụ luôn thích đi theo Nguyên Dã.

Nhưng cuối cùng con người sẽ thay đổi.

Sau khi ban nhạc Pinto nổi tiếng, Đinh Gia Thụ bắt đầu tự mãn.

Anh ta tìm được một bạn gái hát dân ca, nhưng không biết đối phương tiếp cận anh ta là vì Nguyên Dã.

Sau đó Tân Thanh đưa cành ô liu đến cho Nguyên Dã, đãi ngộ cực kỳ tốt.

Nguyên Dã quen sống theo ý mình, không muốn ký hợp đồng, chơi chán rồi thì nảy sinh ý muốn rút lui.

Đinh Gia Thụ lại không muốn từ bỏ danh lợi hiện tại.

Thêm vào đó, anh ta tình cờ bắt gặp bạn gái và Nguyên Dã ở cùng nhau, mâu thuẫn leo thang, anh ta đơn phương cãi nhau với Nguyên Dã.

À phải rồi.

Với tính cách của Nguyên Dã, sẽ không thể cãi nhau ầm ĩ với anh ta.

Sau khi ban nhạc tan rã thì không qua lại nữa, chỉ là Nguyên Dã không để bụng gì với Đinh Gia Thụ, chỉ trở lại trạng thái người xa lạ mà thôi.

Có lẽ là do Đinh Gia Thụ không cam lòng, hễ gặp anh lại nói những lời mỉa mai.

Cố Mân Hựu rất xem thường Đinh Gia Thụ, không khách sáo mắng anh ta một trận.

Đinh Gia Thụ nghe xong, sắc mặt không tốt, vô thức nắm chặt tay.

“Không phải mấy người chỉ có chút tiền bẩn đó thôi sao?” Anh ta trừng mắt nhìn Cố Mân Hựu, hận không thể đánh Cố Mân Hựu một cú.

Cố Mân Hựu nghe xong lại bật cười.

“Ừ.” Anh ta gật đầu một cách nghiêm túc, “Anh cũng đừng nói với tôi về chuyện đừng khinh thiếu niên nghèo, có nói cũng vô ích.”

Lời này nói ra thì có hơi quá đáng.

Cố Mân Hựu lại mong đợi Đinh Gia Thụ có thể đánh nhau với anh ta, nhưng Đinh Gia Thụ không biết là có thể nhịn hay sợ cái gì, chỉ không nói gì mà rời đi.

“Không phải anh ta nói chuyện với cậu rất hống hách sao?” Lúc này Cố Mân Hựu mới quay đầu nhìn Nguyên Dã, “Có phải trước đây cậu đối xử với thằng đó quá tốt rồi không?”

Nguyên Dã vẫn chưa lên tiếng, thấy Đinh Gia Thụ đi rồi mới liếc Cố Mân Hựu một cái, “Chửi thoải mái rồi à?”

“Tạm được.” Cố Mân Hựu cười gượng gật đầu.

Nguyên Dã không nói gì, để anh ta mở cửa xe rồi bế Minh Yểu đặt vào trong.

Minh Yểu không biết đã nắm lấy cổ áo của anh từ lúc nào. Cô nắm rất chặt, như nắm được báu vật, mãi không chịu buông.

“Bình thường sao không nắm chặt một chút?”

Nguyên Dã khẽ thở dài, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi đặt cô ngồi trên đùi mình.

Cố Mân Hựu ngồi vào ghế lái, tận tâm làm tài xế.

Gần mười hai giờ, đường xá thông thoáng, chỉ có đèn giao thông vẫn bận rộn.

“Anh Dã.” Sắp đến Cộng Giang Viên, Cố Mân Hựu không nhịn được, “Nghe nói dì Mạnh đã gặp em Yểu rồi đúng không?”

“Ừ.” Nguyên Dã nghịch tóc Minh Yểu, ánh mắt dịu dàng dán lên khuôn mặt cô.

Châu Thâm nói hai người ở chung vui vẻ, nếu đổi lại là thân phận khác thì sẽ không như vậy.

Anh không định để Mạnh Bội Linh biết suy nghĩ của anh về Minh Yểu nhanh như vậy đâu. 

Đầu tiên là do thân phận của Minh Yểu đặc biệt; 

Thứ hai là mẹ anh có sở thích không cố định, lỡ thật sự thích Minh Yểu có khi lại gây trở ngại cho anh.

Thời gian tới Minh Yểu chắc sẽ đề nghị chuyển nhà.

Nguyên Dã không cảm thấy thất vọng, dù không sống cùng nhau anh cũng có cách tiếp cận cô.

Minh Yểu lo lắng rất sâu, mặc dù anh không nghe rõ cô nói gì trước mộ Minh Nguyệt, nhưng cảm nhận được sự dao động và buồn bã của cô.

Có lẽ trong lòng cô anh cũng chiếm một góc nào đó. Chỉ cần có vị trí dành riêng cho anh, anh có thể mở rộng lãnh thổ.

Cố Mân Hựu không biết câu nói đơn giản của mình sẽ khiến Nguyên Dã có nhiều suy nghĩ như vậy.

Anh ta theo Nguyên Dã vào cửa nhà, chưa kịp nói gì đã thấy một bóng đen lao tới.

“Sao mấy người đều trùng hợp đến Mê Vụ vậy? Sao chị con lại say rượu rồi?” Lục Tinh Nguyên thấy Minh Yểu được Nguyên Dã bế trong lòng, khuôn mặt giận dỗi, “Cậu cố ý đúng không? Chị ấy còn chưa thành niên, sao cậu lại để chị ấy uống rượu?”

“Có lẽ đây là duyên phận.” Nguyên Dã một lúc lâu sau mới lên tiếng.

Cố Mân Hựu buồn cười giật giật khóe miệng.

Anh ta chú ý thấy Lục Tinh Nguyên hiếm khi không gọi một tiếng cậu út nào, tiến lên xoa đầu cậu ấy loạn xạ: “Em ghen tị à?”

“Em không có.” Lục Tinh Nguyên quay mặt đi.

Cậu hung hăng trừng Nguyên Dã một cái, chạy nhanh đến trước thang máy, “Đưa chị con về trước.”

Nếu không phải tuổi còn nhỏ không bế nổi Minh Yểu, cậu ấy đã sớm giành người với Nguyên Dã rồi.

Đáng ghét.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.