Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 59



Mất một lúc lâu mới quen với ánh sáng mạnh, Già Li híp mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Không ngờ cửa ra của Rãnh Biển lại ở trên mặt biển, nước trong trời xanh, mười mấy hải đảo nổi lên mặt nước quây thành một vòng.
Có vài nhân ngư đuôi xanh bơi tới hỏi, “Các ngươi từ đâu tới?”
Ngải Thụy trả lời, “Atlantis.”
Mấy nhân ngư nọ nhìn nhau, chưa từng nghe đến, có vẻ lại là một hải vực xa xôi nào đó.
“Các ngươi tới đây làm gì, muốn ở bao lâu?”
Ngải Thụy nắm nắm tay, cong môi hỏi lại, “Các ngươi hỏi nhiều thế làm gì?”
Nhân ngư đuôi xanh cảm nhận được sự uy hiếp từ Ngải Thụy thì hơi hoảng sợ, “Ngài đừng nóng, bọn ta chỉ làm theo chỉ thị của Vương, phải dò hỏi nhân ngư đi ra từ Rãnh Biển.”
“Vương của các ngươi?”
Rồi, lại thêm một vương quốc nhân ngư được thành lập.
“Đúng thế, Vương của chúng ta.”
Ngải Thụy vỗ vỗ bả vai nhân ngư nọ, trấn an, “Các ngươi đừng quá căng thẳng, bọn ta chỉ đi ngang qua, ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đi.”
“Được.” Nhân ngư đuôi xanh chỉ về phía hải vực đằng trước nói, “Các ngươi chỉ được nghỉ ngơi gần các đảo nhỏ, nếu đi quá xa bị đội tuần tra phát hiện sẽ bị đuổi khỏi hải vực.”
Hàn Trạm chậm rãi buông bàn tay che mắt Đông cục cưng xuống, anh gật đầu với nhân ngư đuôi xanh, “Bọn ta hiểu.”
Nhân ngư đuôi xanh lúc này mới phát hiện bên phía đối phương có tiểu nhân ngư, tiểu nhân ngư tủi thân cắn ngón tay, hiển nhiên là đói bụng.

Không biết vì sao mà tự nhiên mềm lòng, không nhịn được nói thêm hai câu, “Các ngươi có thể bắt mồi gần đảo nhỏ nhưng không được để đội tuần tra phát hiện, nếu không sẽ phải đổi bằng thứ gì đó hoặc ở lại làm việc đền bù.”
Bên phía Hàn Trạm lần đầu nghe thấy phương thức đổi đền kiểu này còn cảm thấy khá mới mẻ.
Sau khi dặn dò mấy câu, nhân ngư đuôi xanh thấy họ thực sự mệt mỏi bèn không nói gì nữa, để họ lên hải đảo nghỉ ngơi.
Hàn Trạm và những người khác bơi tới gần hải đảo mới phát hiện đảo này không bình thường, đây là một hòn đảo trong đảo, đảo mà họ nhìn thấy chỉ là vòng ngoài, trông không giống đảo tự nhiên hình thành mà giống nhân tạo hơn.
Lớp ngoài có mười mấy hải đảo vây thành vòng tròn quanh một hòn đảo rỗng.

Cách hơi xa họ không nhìn rõ trên đảo có gì, chỉ nhìn thấy mấy bóng người mơ hồ.
Mà lớp đảo bên ngoài cũng không phải là đảo hoàn chỉnh, đảo nhỏ nổi lên trên mặt nước khá rải rác, đảo nhỏ nhất có kích thước chỉ như Tiểu Thạch Ốc.
Hàn Trạm đưa Đông cục cưng cho Già Li, “Chú tìm nơi nghỉ ngơi trước đi, cháu đi bắt cá.”
Trên đảo còn có những nhân ngư khác, thấy họ tiến tới thì không mặn không nhạt nhìn mấy lần rồi không hứng thú quay đầu đi.
Họ không định ở hải vực này lâu cũng không muốn giao lưu gì với nhân ngư trên đảo.
Già Li tìm một hòn đảo nhỏ không có nhân ngư dừng chân, trên đảo nhỏ toàn là những khối nham thạch cỡ lớn, có một ít thực vật mọc ra từ nham thạch làm cho hải đảo không quá trơ trọi.
Già Li đặt Đông cục cưng lên nham thạch, “Cục cưng mệt chưa, ngủ một lát nhé.”
Đông cục cưng gật đầu rồi lại lắc đầu, bé nhìn về phương hướng Hàn Trạm rời đi, nói, “Con chờ anh về.”
Ngải Thụy quay người hỏi Kyle, “Lần trước ngươi tới đây nơi này như thế nào?”
Kyle ấp úng nói, “Lúc đó bọn ta vội vàng vào rãnh biển nên không để ý, ta nhớ khi ấy nơi này còn hơi hỗn loạn, chưa thành lập vương quốc cũng không có đội tuần tra.”
Vậy nên hảo vực này mới vừa lập nước không lâu, không quá đáng sợ.
Mà ở đằng kia, Hàn Trạm tránh đội tuần tra lẻn vào vùng nước nông.
Nguồn hải sản quanh đây vô cùng phong phú, Hàn Trạm dùng lưới đánh cá quăng một mẻ được mấy chục con cá, Hàn Trạm lật tìm, trong lưới vậy mà có hai.

ba con Sí Ngư, có thể nói là niềm vui bất ngờ.
Gió trên đảo khá mát mẻ, vòng hoa trên đầu Đông cục cưng hơi nghiêng, tóc đen bị gió cuốn bay bay, lọn tóc giữa trán bị gió thổi làm lộ ra đồ văn xinh đẹp.

Đông cục cưng lắc lắc vây đuôi, “Anh về rồi!”
Còn chưa dứt câu đã thấy dưới nước có đuôi cá màu đen lướt qua, ngay sau đó là Hàn Trạm trồi lên mặt nước.

Hàn Trạm chia cá, tất cả Sí Ngư để lại cho Đông cục cưng.
Kyle chỉ được chia một con cá to bằng bàn tay chẳng đủ cho gã nhét kẽ răng, gã vô cùng biết thân biết phận, yên lặng cầm nâng niu con cá không nỡ một ngụm ăn hết.
Cuối cùng cũng được ăn cá tươi sống, Kyke xúc động đỏ cả mắt.

Mấy ngày cuối hết đồ ăn họ toàn dựa vào rong biển mọc từ khe đá chống đói.
Ngải Thụy nắm một con cá còn tung tăng nhảy nhót, cắt đứt đầu cá, nhai mấy phát rồi nuốt xuống.
Hàn Trạm không vội, anh xử lí Sí Ngư trước rồi nhét vào lòng Đông cục cưng.
Sau khi ăn uống no đủ thì sắc trời đã tối, họ nằm dài trên nham thạch xoa xoa cái cụng no căng, gió mát phe phẩy, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Đông cục cưng đang nhấm nuốt thịt Sí Ngư, ăn được một nửa thì đưa cho Hàn Trạm, “Anh mau ăn đi, có nhân ngư tới đây.”
Hàn Trạm không do dự nhét cá vào miệng nhai hai ba phát rồi nuốt xuống.
Còn lại hai con Sí Ngư, Già Li vớt lên, dứt khoát đập ngất rồi nhét vào khe nham thạch.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, đội tuần tra vừa vặn xuất hiện trong tầm mắt họ.
Đối phương đứng xa xa nhìn lại, nhìn chằm chằm Kyle như đang xác nhận điều gì rồi bơi đi mất.
Ánh mắt Hàn Trạm trầm xuống, “Chuyện thần lực còn có bao nhiêu nhân ngư biết?”
“Chỉ có chúng ta.” Ánh mắt Kyle đảo quanh không dám nhìn thẳng Hàn Trạm.
Già Li lập tức nổi giận, y quăng đuôi hung hăng đập lên mặt gã, “Còn bao nhiêu người biết nữa?!”
Kyle đột nhiên không kịp đề phòng bị tát mấy cái đau điếng, khuôn mặt tuấn tú lập tức sưng to, gã bụm mặt né tránh, “Ta nhớ rồi, còn nhân ngư Osleyka biết.”
Không ổn, vẻ mặt Ngải Thụy nghiêm trọng hơn vài phần, “Nói không chừng nhân ngư Osleyka đã lan truyền chuyện thần lực.”
Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, “Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”
Hàn Trạm ngước mắt, “Không kịp nữa rồi.”
Cùng lúc đó, Đông cục cưng hô lên, “Thật nhiều nhân ngư.”
Trên mặt biển đột nhiên xuất hiện mấy chục nhân ngư bao vây hải đảo bọn họ.

Trong số đó có một nhân ngư đuôi tím, đồ văn nơi khóe mắt giống như cánh hoa, sống mũi cao thẳng, đôi mắt tím sẫm, gương mặt góc cạnh không quá giống nhân ngư Atlantis bọn họ.
Đông cục cưng tò mò nhìn nhân ngư nọ chăm chú.
Hàn Trạm rũ mắt hỏi, “Nhóc con đang nhìn gì thế?”
Đông cục cưng chớp chớp mắt, “Anh ơi, sao người kia không giống chúng ta?”
Nhân ngư đuôi tím bơi tới vừa khéo nghe thấy những lời này, vẻ mặt hơi vi diệu, hắn đảo mắt nhìn nhóm Hàn Trạm cuối cùng dừng lại ở chỗ Kyle.
Hắn lạnh lùng nói, “Ngươi chính là Kyle? Vương của ta mời ngươi qua nói chuyện.”
Kyle quay đầu, giả vờ bất ngờ, “Ngươi gọi ta à, các ngươi nhận sai người rồi, ta không phải Kyle nào đấy.”
Nhân ngư đuôi tím không quanh co trực tiếp đè vai muốn lôi gã đi.
“Đợi đã.” Ngải Thụy túm tay nhân ngư đuôi tím, “Gã là bạn đồng hành của bọn ta, các ngươi muốn đưa gã đi có phải nên hỏi ý bọn ta hay không.”
Nhân ngư đuôi tím lui ra phía sau, vung tay, Ngải Thụy nghiêng người tránh đi, hất đuôi, nhân ngư đuôi tím lùi lại.
Giao thủ qua lại, nhân ngư đuôi tím đã nhìn ra thực lực hai bên không phân cao thấp, nếu lại đánh tiếp cũng không chiếm được gì tốt, không bằng mỗi bên đều lui một bước.
“Các ngươi có thể đi cùng gã.” Nhân ngư đuôi tím nói tiếp, “Bọn ta không có ý khiến gã bị thương, chỉ muốn hỏi gã mấy vấn đề mà thôi.”
Hàn Trạm gật đầu, “Đúng lúc bọn ta cũng muốn tới đảo trung tâm.”
Luận đánh nhau Già Li chẳng ngán ai bao giờ, y ngáp một cái, “Các ngươi có chỗ ngủ không?”
“Có.”
Ngay trước mặt hắn Già Li nhặt hai con Sí Ngư nhét trong khe nham thạch lên, đây chính là thức ăn của nhóc con, không thể lãng phí.
Nhân ngư đuôi tím hơi khựng lại, nhưng cũng không nói gì.
“Đi thôi.”
Họ theo nhân nhân ngư đuôi tím đi tới hải đảo trung tâm, dọc đường đều có nhân ngư tuần tra, nếu không có nhân ngư đuôi tím dẫn đường, muốn chạy trốn chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Bơi tới trước hải đảo thì thấy hai cánh cửa bằng đá dày nặng xuất hiện trước mặt, nhân ngư đuôi tím cầm ốc biển treo bên hông thổi hai tiếng.
Không bao lâu sau cánh cửa từ từ mở ra từ bên trong.
Giao nhân cung kính chào, “Đại nhân.”
Nhân ngư đuôi tím hỏi, “Vương đâu?”
“Vương vừa ngủ.”
Nhân ngư đuôi tím nói với Hàn Trạm, “Vương ngủ rồi, ngày mai ta dẫn các ngươi gặp Ngài, bây giờ ta đưa các ngươi tới nơi nghỉ ngơi.”
Trên đường đi nhân ngư đuôi tím tự giới thiệu, “Ta tên Tesia.”
Hải đảo là đảo rỗng, nước trên đảo rất nông, từng căn phòng đá dựng trên mặt nước, phòng ốc bố trí đan xen hợp lí, tạo thành một tòa hải thành tráng lệ.
Tesia dẫn họ tới trước một căn phòng đá khá to, “Các ngươi ở đâu, có chuyện gì có thể gọi bọn họ.”
Dứt lời, Tesia để lại vài nhân ngư trông coi bên ngoài rồi rời đi.
Phòng đá một nửa ngâm trong nước, nhân ngư không cần hóa đuôi thành hai chân, Ngải Thụy bơi vào trước, kiểm tra một vòng, bên trong không có vấn đề gì.
Già Li tựa vào cửa sổ, nhìn mấy căn nhà đối diện, nương theo ánh trăng thấy có mấy bóng nhân ngư cư trú.
Kyle nằm liệt dưới đất, còn chưa thở ra một hơi đã bị Ngải Thụy túm tóc kéo dậy, “Ngươi thực sự không biết Vương nơi này?”
Kyle không ngừng kêu oan, “Ta thật sự không biết, ngay cả tên hắn là gì ta còn không biết nữa là.”
Ngải Thụy buông Kyle ra, “Ngày mai nếu hắn hỏi ngươi, ngươi nghĩ kỹ nên trả lời thế nào, nếu trả lời sai…” Vừa nói, Ngải Thụy vừa sờ móng vuốt sắc nhọn.
Kyle ớn lạnh toàn thân, gã sờ cổ, liên tục nói, “Ta sẽ không nói bậy.”
Lúc này Đông cục cưng đang nằm trong lòng Hàn Trạm, đầu nhỏ gà gật, hẳn đã thấm mệt.
Nhà đá không có giường, Hàn Trạm bèn ôm Đông cục cưng vào lòng còn anh dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài có nhân ngư trông coi, cũng không sợ Kyle chạy trốn.
Nhiều ngày không ngủ không nghỉ ngay cả Ngải Thụy cũng không chịu nổi chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi.
__________
Khi trời tảng sáng họ nghe được một trận tiếng ốc biển “Uhhh uhhh –”.
Hàn Trạm tỉnh dậy trước, anh dùng tay che kín hai tai Đông cục cưng rồi giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Các nhân ngư nghe thấy tiếng ốc biển đồng loạt tập hợp tại cửa lớn.
Già Li hỏi nhân ngư trông bên ngoài, “Các ngươi dậy sớm vậy làm gì?”
Nhân ngư nọ xụ mặt đáp, “Không làm gì.”
Già Li đột nhiên ra tay, động tác nhanh như chớp bóp lấy cổ nhân ngư đuôi xanh, Ngải Thụy, Hàn Trạm cũng nhân lúc những nhân ngư khác chưa phản ứng kịp kiềm chế bọn họ.
“Bây giờ có thể nói chưa.”
Nhân ngư đuôi xanh cắn chặt môi không chịu mở miệng.
“Thả họ ra!” Tesia vốn định tới dẫn đối phương đi gặp Vương, trông thấy cảnh này vội bơi tới trước mặt nhóm Hàn Trạm, sắc mặt trầm xuống.
Già Li buông tay, y vô tội nói, “Ta không có ý gì cả, chỉ muốn hỏi các ngươi dậy sớm như vậy để làm gì thôi.” Y liếc Kyle, cười mỉa, nhìn người ta xem, miệng chặt như vỏ trai, cạy cũng không ra.
Trong mắt Tesia hiện lên mấy phần phẫn nộ, “Vương của ta dậy rồi, các ngươi đi theo ta.”
Đến khi bơi được mấy mét nhận ra có gì đó sai sai, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy họ không đuổi theo, “Các ngươi có ý gì?”
Già Li lười biếng dựa vào tường, “Đói, bơi không nổi.”
Gân xanh trên trán Tesia giật giật, hắn quay đầu bảo thủ hạ, “Chuẩn bị đồ ăn cho họ.”
“Đợi chút.” Già Li gọi hắn lại.
Vẻ mặt Tesia rất khó coi, trong mắt viết: Các ngươi còn muốn gì nữa!
“Cục cưng nhà ta khá mảnh mai, cá khác không cắn nổi, chỉ ăn được Sí Ngư, phiền các ngươi bắt mấy con về đây.”
Đông cục cưng chớp chớp mắt, cười vô tội.
Tesia dù có tức giận cũng không thể phát ra với tiểu nhân ngư, huống chi tiểu nhân ngư trước mắt nhìn qua đúng là khá yếu ớt, hắn hít sâu một hơi, giơ tay lên, “Làm theo lời y.”

Sí Ngư ở hải vực họ cũng không ít, không bao lâu sau nhân ngư đuôi xanh đã bắt mười mấy con Sí Ngư quay về.
Chờ Đông cục cưng ăn xong hai con cá mặt trời cũng đã thẳng hướng nóc nhà.
Trước khi kiên nhẫn của Tesia cạn kiệt Đông cục cưng rốt cuộc cũng gặm hết miếng thịt cuối cùng, bé cầm xương cá, “Cho ba nè.” Già Li nhét xương vào miệng nhai răng rắc mấy cái rồi nuốt xuống.
Ngải Thụy duỗi duỗi người, “Để ngươi đợi lâu rồi, dẫn bọn ta đi gặp Vương các ngươi thôi.”
“Đi theo ta!” Tesia vứt một câu lại rồi quay người bơi đi.
Già Li bế Đông cục cưng lên cùng với Hàn Trạm, Ngải Thụy đuổi theo Tesia.
Họ bơi về giữa hải đảo, sau khi đi qua một cánh cửa lớn thì tới một tòa cung điện, vách tường xây bằng vỏ sò, trân châu điểm xuyết ở giữa, dưới ánh mặt trời phản xạ vô cùng lung linh rực rỡ.
“Oa ~” Đông cục cưng há miệng, “Đẹp quá.”
Đông cục cưng từ bé đã thích những thứ lấp lánh, nhìn thấy một tòa điện lấp lánh sáng rực như thế này thì càng thích.
Già Li nhướng mày, “Cục cưng thích à? Lúc về chúng ta cũng xây một cái.”
“Các ngươi chờ ở đây, ta đi bẩm báo.”
Tesia đi vào cung điện, cất tiếng với bóng người sau màn che, “Vương, họ tới rồi.”
Màn che trong điện làm bằng giao tiêu, mấy chục tầng giao tiêu che chắn, nhìn từ ngoài chỉ thấy dáng hình giường đá mơ hồ.

Chốc lát sau, từ bên trong truyền tới âm thanh suy yếu của thiếu niên, y xốc màn che lên một góc, lộ ra cánh tay tái nhợt gần như trong suốt, “Tesia? Sao muộn vậy mới tới?”
“Xin lỗi Ngài.” Tesia đi tới nắm lấy cánh tay gầy yếu của thanh niên, “Tôi tới chậm, họ ở ngay bên ngoài, Ngài có muốn gặp họ không?”
Thiếu niên che miệng ho khan, “Để họ vào đi.”
“Được, tôi đi gọi họ vào.” Tesia bơi ra ngoài nói với Hàn Trạm, “Vương cho gọi các ngươi.”
Nhóm Hàn Trạm vừa bước vào đã thấy lạnh lẽo cả người, họ nhìn về bóng dáng nhỏ gầy đằng sau tấm màn che, đây là Vương của bọn Tesia?
Thiếu niên xốc giao tiêu lên bơi ra, có thể thấy rõ phần mang nửa trong suốt giữa cánh tay và thân người.

Ngải Thụy hơi sửng sốt, Vương của bọn họ thế mà là giao nhân?!
Tiếp tục nhìn lên khóe mắt thì lại thấy đồ văn đặc biệt của nhân ngư, vậy rốt cuộc là giao nhân hay nhân ngư?
Thiếu niên cất giọng giải thích, “Cha ta là nhân ngư, mẹ ta là giao nhân.” Trong người y có một nửa dòng máu nhân ngư, một nửa là giao nhân.
Ngải Thụy đã từng nghe về chuyện nhân ngư và giao nhân kết bạn đời với nhau, nhưng vô cùng ít ỏi, bởi nhân ngư và giao nhân rất hiếm khi có trứng, cả đời cũng không nhất định sẽ mang thai.
Không thể tưởng tượng được hôm nay có thể trông thấy “con lai”.
Hàn Trạm không quan tâm y là nhân ngư hay giao nhân, “Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?”
Thiếu niên nhẹ nhàng đáp lời, “Ta biết các ngươi đang tìm thần lực.” Y vội vàng nói thêm, “Các ngươi đừng vội phủ nhận, ta chỉ muốn giúp các ngươi một chút mà thôi.”
“Ta có thể nói cho các ngươi thần lực đang ở đâu nhưng có điều kiện.”
“Ta vốn định tự mình đi tìm thần lực nhưng nhìn thấy các ngươi ta đã thay đổi ý định.” Thiếu niên cười khổ, “Tình trạng cơ thể ta bây giờ sợ rằng còn không bơi khỏi hải vực.”
Đông cục cưng hỏi, “Anh bị bệnh ư?”
Thiếu niên nhìn Đông cục cưng, tự nhiên có hảo cảm, khóe miệng y hơi cong, “Đúng thế, anh bị bệnh.”
“Anh là người tốt, anh sẽ khỏe nhanh thôi.”
“Cảm ơn lời chúc phúc của em, tiểu nhân ngư.” Thiếu niên vươn tay đỡ vòng hoa trên đầu Đông cục cưng, “Vòng hoa của em rất đẹp, lần sau anh cũng sẽ bảo Tesia bện cho một chiếc.”
“Đây là anh em bện cho đấy.” Đông cục cưng cười híp mắt, “Cung điện của anh cũng rất đẹp.”
Thiếu niên nhìn đôi mắt xanh lam của Đông cục cưng, khi bé nhắc tới “anh” đôi mắt dường như sáng lên, còn lấp lánh hơn cả cung điện.
“Anh em chắc là rất thích em.”
“Vâng.” Đông cục cưng nói, “Em cũng rất thích anh ấy.”
Trong lòng Hàn Trạm như có dòng nước ấm chảy qua.
Còn Già Li thì nói với giọng chua lòm, “Không phải cục cưng thích ba nhất à?”
Đông cục cưng lập tức ôm đuôi ba, “Thích ba nhất.”
Môi Hàn Trạm lập tức mím thành một đường thẳng.
Ngải Thụy bất đắc dĩ lắc đầu, đều đã là nhân ngư trưởng thành còn chơi trò so bì như tiểu nhân ngư, hắn quay đầu hỏi thiếu niên, “Ngươi muốn bọn ta giúp chuyện gì?”
Nếu Đông cục cưng đã nói y là người tốt hắn sẽ tạm tin một lần.
“Ta tên Lạc Tịch, là kết quả do nhân ngư và giao nhân kết hợp, từ khi ra đời đến nay vô cùng yếu ớt, giao nhân lớn tuổi trong tộc từng nói ta sẽ không sống được lâu.

Trước kia ta không tin, nhưng dạo gần đây ta ngày càng cảm nhận được sức lực đang dần trôi đi, ta rất sợ, ta không muốn chết.” Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười thê lương, “Nếu các ngươi tìm được thần lực, ta hy vọng các ngươi có thể cứu ta.”
Vẻ mặt Lạc Tịch vô cùng chân thành không giống như đang nói dối.
Hàn Trạm bình tĩnh nói, “Sự tồn tại của Hải Thần chẳng qua chỉ là truyền thuyết, chúng ta không đảm bảo sẽ cứu được ngươi.”

“Ta và Tesia đã thử rất nhiều cách nhưng không hiệu quả, thần lực là hy vọng cuối cùng của bọn ta, dẫu có ra sao ta cũng muốn thử một lần.”
Già Li và những người khác trao đổi ánh mắt cho nhau, Hàn Trạm nói, “Được.”
Thiếu niên lộ vẻ tươi cười, y nói, “Các ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta đưa các ngươi đi.”
Hai tay Ngải Thụy vắt ra sau đầu, đưa ra yêu cầu, “Ta có thể ra ngoài đi dạo không?”
“Tesia.” Lạc Tịch nhẹ nhàng gọi.
Tesia tháo ốc biển đeo bên hông xuống, y thổi một tiếng ngay lập tức có giao nhân bơi vào, Tesia truyền lệnh, “Dẫn hắn ra ngoài nhưng không được rời khỏi phạm vi hải đảo.”
Ngải Thụy theo giao nhân nọ ra ngoài đi dạo.
Già Li định quay về ngủ một giấc, y vẫy tay với Đông cục cưng, “Cục cưng à chúng ta về thôi.”
Đúng lúc này Lạc tịch đưa ra lời thỉnh cầu, “Tiểu nhân ngư, em có thể ở lại chơi với anh một lúc được không? Chỗ anh có rất nhiều trân châu, cho em chơi hết.”
Nhiều trân châu quá đi mất, Đông cục cưng hơi hơi động lòng.
Già Li chỉ vào Kyle nói, “Các ngươi trông chừng gã này cho kỹ, đừng để gã chạy thoát.”
Lạc Tịch cười cười, “Yên tâm, Tesia rất lợi hại.”
Già Li không tỏ ý kiến, có thể đánh ngang cơ với Ngải Thụy đúng là rất mạnh nhưng vẫn kém y một chút.
Sau khi nhóm Già Li đi, Lạc Tịch ôm từ trong tẩm cung ra một viên trân châu cỡ bự, trân châu to như vậy dù là ở Atlantis cũng rất hiếm gặp, “Tiểu nhân ngư, cái này cho em chơi.”
Đông cục cưng quay đầu nhìn về phía Hàn Trạm, “Anh ơi.”
Lạc Tịch ngạc nhiên hỏi, “Ngươi chính là anh của em ấy?”
Hàn Trạm “Ừm” một tiếng, “Nhóc con chơi đi, anh ở đây xem.” Dứt lời, anh dựa người vào vách tường, ánh mắt trước sau như một không rời khỏi tiểu nhân ngư.
“Ta sẽ không làm em ấy bị thương.” Lạc Tịch giơ đôi tay gầy yếu, “Như ta bây giờ cũng không thể gây thương tích gì cho em ấy.”
Đông cục cưng bơi tới trước mặt Lạc Tịch, “Chúng ta chơi chuyền bóng đi.”
“Được đó.” Trên mặt Lạc Tịch đầy vẻ tươi cười, y nhẹ nhàng vung đuôi đánh trân châu qua.
Trong cung điện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười vui vẻ của họ.
Tesia không biết đã lại gần từ khi nào, “Đã lâu lắm rồi không thấy Vương vui như vậy.”
“Ngươi với y có quan hệ gì?” Hàn Trạm đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Tesia cứng lại không nháy mắt, “Ngươi đã nhìn ra.”
Hàn Trạm rũ mắt tỏ vẻ không quan tâm, anh chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Chỉ bằng thân thể suy yếu của Lạc Tịch cũng có thể trở thành Vương, nghĩ cũng biết là ai đang giúp y.
“Ta và Lạc Tịch là bạn đời.”
Tesia chỉ nói một câu rồi không nói nữa.
Lạc Tịch chơi một lúc dần dần thể lực không chống đỡ nổi, gương mặt vốn tái nhợt đã ửng hồng, ngực hơi phập phổng, hiển nhiên đã thấm mệt.
“Vương, Ngài nên nghỉ ngơi một lúc.”
Đông cục cưng quan tâm nói, “Anh đi nghỉ đi, lần sau em tới tìm anh chơi.”
Lạc Tịch hơi không nỡ, y kéo tay Đông cục cưng nói nhỏ, “Buổi tối anh bảo Tesia mang cá sốt ngọt cho em, chắc chắn em sẽ thích.”
“Cá sốt ngọt là gì?”
“Cá sốt ngọt là cắt Sí Ngư thành lát, sau đó rưới sốt lên.

Mỗi buổi sáng bọn anh sẽ lên đảo hái trái cây chín sau đó giã chúng thành sốt, phết lên cá, sốt trái cây ngọt kết hợp với thịt cá tươi ăn rất ngon.”
Nghe thấy có đồ ăn ngon, Đông cục cưng hơi thèm, bắt đầu chờ buổi tối tới.
“À đúng rồi còn nữa.” Lạc Tịch kéo Đông cục cưng bơi vào trong tẩm cung.
Trong góc tẩm cung đặt một hàng rương gỗ, bên trong chất đầy trân châu to nhỏ, lớn thì to như trân châu lam, nhỏ thì chỉ bằng ngón tay cái, trông như nước mắt giao nhân rơi xuống hóa thành.
Lạc Tịch ngại ngùng nói, “Đây là…!của anh, nếu em không chê thì cầm về chơi nhé.”
Thấy sắc mặt Tesia đen đi, Hàn Trạm bơi vào bế Đông cục cưng lên, “Không được, quá nhiều đồ chúng ta không mang nổi.”
Lạc Tịch dù hơi tiếc nuối nhưng lập tức xốc lại tinh thần, “Vậy cũng được, lần sau các ngươi quay lại ta mời các ngươi ăn cá sốt ngọt.”
Sau khi bơi khỏi tẩm cung, Đông cục cưng ôm trân châu lam, vừa đi vừa vừa quay lại nhìn Lạc Tịch, vẫy tay với y.
Hàn Trạm cố ý bóp bóp vành tai Đông cục cưng, “Nhóc con thích y thế cơ à?”
Đông cục cưng đặt cằm lên trân châu, “Anh ấy là người tốt.”
Chẳng những chơi bóng với cậu mà còn mời cậu ăn cá sốt ngọt.
Anh ấy nhất định sẽ khỏe lên..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.