Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 60: Chương 60



Cho đến tận khi bóng dáng Đông cục cưng biến mất Lạc Tịch mới thôi không nhìn theo nữa.

“Vương.” Tesia bơi tới, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, “Hôm nay có khá hơn chút nào không?”
“Tesia, không có người ngoài anh đừng gọi em như vậy.” Lạc Tịch mấp máy đôi môi vừa khôi phục chút huyết sắc, “Dù sao chúng ta cũng là bạn đời.”
Tesia cúi đầu, hôn khẽ lên mu bàn tay đối phương, hắn ngước đầu, ánh mắt dịu dàng vô cùng, “Em vĩnh viễn là Vương của tôi.”
Là thiếu niên trước mặt ban cho hắn cuộc đời mới, nhớ lại quãng thời gian tăm tối kia, Tesia đã từng nghĩ tới cái chết.

Vào thời khắc chật vật khốn khó nhất hắn đã nghe thấy tiếng ca mỹ diệu nhất thế gian.

Sự xuất hiện của thiếu niên như một vệt sáng xua đi khói mù trong lòng hắn, cũng mang lại cho hắn hy vọng sống.

Lạc Tịch đỏ bừng hốc mắt, “Không biết em còn có thể ở bên anh bao lâu, Tesia, đồng ý với em, dù em không còn anh cũng phải sống tốt, được không?”
Nghĩ đến cảnh thiếu niên chết đi, trái tim Tesia như bị khoét mất một phần khiến hắn đau đớn muốn chết.

Đối diện với ánh mắt cầu xin của thiếu niên, Tesia không đành lòng nói ra lời từ chối, hắn khàn giọng đáp lại, “Được, tôi đồng ý với em, Vương của tôi.”
Hắn ôm thiếu niên vào lòng, hai trái tim dán sát với nhau, cảm nhận tiếng đập “thình thịch” từ đối phương.

Hắn thở dài trong im lặng, Vương của tôi ơi, trái tim tôi chỉ đập vì Ngài, nếu em không còn nữa, tôi sống khác gì đã chết.

Lạc Tịch đột nhiên muốn khóc, nước mắt trào khỏi hốc mắt, giọt nước mắt hóa thành trân châu rơi tí tách xuống nước.

Tesia luống cuống vươn tay đón trân châu rơi xuống, hắn bất đắc dĩ nói, “Sao lại khóc rồi.”
Lạc Tịch gắng gượng cười, “Em không khóc, Đông cục cưng chắc chắn sẽ tìm được Thần lực, em tin em ấy.”
“Em thật sự muốn nói cho họ biết nơi cất giấu Thần lực ư?” Tesia cũng không quá tin tưởng nhóm Hàn Trạm nhưng ngoài cách này họ cũng không còn cách nào khác, hắn không thể để Vương ở lại một mình.

Lạc Tịch nói xin lỗi, “Đều do thân thể em quá kém, đi với anh chỉ liên lụy anh mà thôi.”
“Không sao cả.” Tôi sao có thể trách em được, Vương của tôi.

Lời còn lại Tesia không nói ra.

Lạc Tịch cảm nhận được sự thân thiết khó hiểu trên người Đông cục cưng, nó giống như bản năng, sự hòa hợp của cá với nước, y nói với giọng khẳng định, “Em tin Đông cục cưng.”
Ý trong lời nói của y là chỉ tin Đông cục cưng mà không phải nhóm Hàn Trạm.

Tesia nghĩ thầm, tiểu nhân ngư kia đúng là khiến người khác có hảo cảm.

Ánh nắng ban mai xua tan sương mù dày đặc, Ngải Thụy phóng tầm mắt nhìn đảo nhỏ nơi xa, các nhân ngư lục tục chạy xuống biển đồng thời biến hai chân về đuôi cá, nhảy ào ào xuống nước bắn lên một đống bọt nước.

Ngải Thụy để ý thấy họ đang cẩn thận nâng một phiến lá to bên trong hình như đựng thứ gì đó, “Các ngươi lên đảo làm gì vậy?”
Giao nhân nhớ lại lời Tesia vừa căn dặn, nếu các vị khách hỏi mấy vấn đề ngoài lề thì có thể lựa mà trả lời.

Y cân nhắc một lúc rồi cẩn thận trả lời, “Vương của chúng tôi thích trái cây trên đảo, mỗi buổi sáng chuyện đầu tiên chúng tôi làm chính là lên đảo hái quả.”
Đúng lúc này nhân ngư đi ra ngoài săn mồi đã quay về, họ cầm theo lưới đánh cá nặng trĩu, chứa đầy cá tung tăng nhảy nhót, có thể thấy hôm nay cũng là một ngày thắng lợi.

Thấy vậy trên mặt giao nhân không kìm được lộ ra nụ cười vui mừng.

Ngải Thụy sờ sờ cằm như suy nghĩ gì đó, xem ra hình thức vận hành của hải vực này rất trơn tru, nhân ngư và giao nhân ở chung hòa hợp, mọi người phân công rõ ràng, quản lí nghiêm khắc.

Rất đáng cho hải vực bọn họ tham khảo.

Nghĩ đến đám giao nhân nhát gan sợ phiền phức của hải vực mình, Ngải Thụy đau đầu không thôi.

Lượng giao nhân trao đổi với Donica sau khi xây dựng Hải Thành xong thì cũng cho phép họ ở lại cư trú.

Các nhân ngư ở đó cũng không coi giao nhân là nô lệ nhưng vẫn rất khinh thường, rất ít giao lưu với bọn họ.

Ngải Thụy chưa từng nghĩ giao nhân nhỏ yếu mà khinh thường, ngược lại còn cảm thấy giao nhân có thể bình yên sinh sống mấy vạn năm dưới sự uy hiếp của Long tộc và vô vàn hải thú cỡ lớn, nhất định có đạo lí sinh tồn của mình.

Bởi vì nhỏ yếu, mới đoàn kết sinh tồn.

Tập trung suy nghĩ, không cẩn thận đã bơi tít ra xa.

Giao nhân uyển chuyển nhắc nhở hắn, “Thưa Ngài, nơi này có Long tộc lui tới, chúng ta vẫn nên về thôi.”
“Long tộc ở hải vực các ngươi có nhiều không?”
“Nửa năm trước hải vực xuất hiện sâu, tộc nhân ngư thương vong nặng nề, tộc giao nhân của chúng tôi cũng thế, đúng lúc đó Long tộc lại tập kích.” Giao nhân vừa nói, trên mặt còn hiện lên vẻ sợ hãi, có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó nghiêm trọng cỡ nào.

“May mà sau đó Tesia đại nhân xuất hiện, Ngài ấy dẫn dắt chúng tôi giết sâu, đuổi Long tộc đi.”
Ngải Thụy đưa ra nghi vấn của mình, “Vì sao các ngươi lại xây nhà trên đảo?”
“Tesia đại nhân nói, sâu chỉ có thể hoạt động trong nước, lên mặt đất sẽ bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt mà chết.

Nên Ngài ấy hướng dẫn chúng tôi xây nhà trên đảo, như vậy chúng tôi sẽ không sợ sâu đánh lén nữa.”
Nghe giọng điệu của giao nhân, họ hẳn vô cùng cảm kích và kính trọng Tesia.

“Nếu Tesia lợi hại như vậy sao không lên làm Vương các ngươi, không phải các ngươi rất sùng bái hắn hay sao?”
Nghe vậy sắc mặt giao nhân khẽ biến, y nghiêm túc nói, “Tuy ngài là khách của chúng tôi nhưng cũng không được nói vậy, Vương rất mạnh, Ngài không biết mà thôi.”
Ngải Thụy bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, “Vậy ngươi nói xem y mạnh như thế nào?”
Chắc là hỏi đến vấn đề kiêng kị của giao nhânnên sau đó dù Ngải Thụy có hỏi cái gì giao nhân cũng ngậm chặt miệng không trả lời.

Ngải Thụy mất hứng, hắn nhún nhún vai, “Thôi, quay về đi.”
Vừa quay về đảo trung tâm thì đúng lúc bắt gặp Hàn Trạm từ tẩm cung về, khóe mắt Ngải Thụy nhìn thấy có viên trân châu cỡ lớn chui từ cửa sổ vào bèn hỏi, “Trân châu ở đâu thế?”
Viên “trân châu cỡ đại” khác chui vào cửa sổ sau đó đứng im.

Đúng lúc này giọng nói nũng nịu của Đông cục cưng vang lên, “Azz ~, ba mau kéo con, con không vào được.”
Ngải Thụy nghiêng đầu sang nhìn thì thấy cơ thể nho nhỏ của Đông cục cưng đang kẹt ở cửa sổ, hắn cười phá lên, “Ôi trời, Đông cục cưng à cháu phải giảm béo đi thôi, mập đến mức không chui được vào cửa sổ rồi kìa.”
Già Li suýt chút nữa bật cười, ý cố gắng ép khóe môi xuống, vươn tay giữ lấy trân châu lam, “Cục cưng mau buông tay ra.”
Mà trên đôi mắt đen sâu của Hàn Trạm cũng vương ý cười, anh bơi ra ngoài thì thấy đuôi và cánh tay của Đông cục cưng đều bị kẹt ở cửa sổ, trông rất là đáng thương, còn phải nghe tiếng Ngải Thụy cười trêu, tức đến đỏ bừng mắt.

“Nhóc con đừng động đậy.” Hàn Trạm giơ tay nắm lấy cánh tay của Đông cục cưng rồi từ từ kéo bé ra ngoài, anh kiểm tra khắp người bé, chỗ bả vai Đông cục cưng hơi hồng, còn lại thì không bị thương.

Bơi vào trong phòng, Đông cục cưng thở phì phì “Hừ” một tiếng vang dội.

Sau đó dù Ngải Thụy có nhỏ nhẹ lấy lòng thế nào Đông cục cưng cũng kiên quyết quay người không để ý đến hắn.

Đông cục cưng chờ mong mãi cuối cùng cũng đến tối.

Nhóm giao nhân nâng đĩa gỗ mang tới trước căn phòng, “Thưa các vị khách, đây là Vương sai chúng tôi đưa tới.”
Đông cục cưng vội vàng bơi ra ngoài, đôi mắt xanh lam long lanh thì chằm chằm đĩa gỗ trên tay họ.

Trên đĩa là những lát cá sống được cắt mỏng, trên mặt cá phết một lớp sốt trái cây màu đỏ, trông qua vô cùng ngon miệng.

Đông cục cưng mềm giọng hỏi, “Là cho ta ư?”
Giao nhân cười đáp lời, “Đúng vậy.”
“Vậy thì mau vào đi.”
Những giao nhân phía sau khiêng giường đá bơi vào đặt chính giữa căn phòng.

Giường đá rất cao, mặt giường vừa khéo trồi lên mặt nước.

Giao nhân bưng đĩa bơi vào, đặt ngay ngắn trên giường đá, mười mấy cái đĩa bày biện chỉnh tề.

“Mời Ngài từ từ thưởng thức.” Dứt lời, giao nhân rời khỏi căn phòng.

Đông cục cưng cầm một miếng cá lát đưa tới miệng Già Li, “Ba ăn đi.”
“Cục cưng nhà ba ngoan quá.” Già Li ôm Đông cục cưng hôn lên khuôn mặt non mềm của bé, sau đó không khách khí há miệng ăn miếng cá lát.

“Ba ơi, ăn ngon không?”

Tuy rằng Già Li ăn không quen nhưng sốt trái cây ngọt kết hợp với thịt cá tươi ngon đúng là có vị độc đáo, so với cá nướng y càng thích cá sốt ngọt hơn, “Ngon lắm.”
Đông cục cưng lại cầm một miếng cá lát cho Hàn Trạm, “Anh ăn đi.”
Hàn Trạm cúi đầu ăn miếng cá, môi đụng vào tay Đông cục cưng.

“Ăn ngon không?” Đông cục cưng mong chờ hỏi.

Hàn Trạm chẳng còn nhớ cá lát ăn có ngon không nữa, lực chú ý của anh dồn hết vào bàn tay mềm mụp của tiểu nhân ngư.

Hàn Trạm gật đầu nói, “Ngon.”
Đông cục cưng vui vẻ nâng đĩa cá, cầm miếng cá lên, mở miệng cắm “ngoàm” một cái, miếng cá vào miệng như tan, thêm cả sốt trái cây vừa chua vừa ngọt, hương vị đậm đà, Đông cục cưng hạnh phúc nheo mắt lại, ăn ngon quá đi.

Ngải Thụy đợi mãi cũng không thấy Đông cục cưng đút mình ăn cá lát, thấy bé ăn ngon lành như vậy bèn u oán gọi, “Đông cục cưng.”
“Vâng?” Đông cục cưng ngẩng đầu.

“Có phải cháu quên cái gì rồi không?”
Không có mà? Đông cục cưng lộ vẻ mờ mịt, “Chú Ngải Thụy mệt hả, vậy chú mau đi ngủ đi.”
Già Li xoa đầu Đông cục cưng, “Con cứ mặc chú ấy.” Dứt lời, Già Li dùng ánh mắt khiển trách nhìn Ngải Thụy, cái đồ già mà không đứng đắn, tuổi một bó mà còn đoạt cá với tiểu nhân ngư.

Ngải Thụy nhéo nhéo mũi, “Được rồi được rồi, tôi đi ngủ.”
Thấy Ngải Thụy ấm ức Đông cục cưng vui vẻ cười rộ lên, “Ba và anh mau ăn thịt đi, chú Ngải Thụy cũng ăn nữa.”
Còn nhân ngư xấu xa thì không được ăn.

Ngải Thụy vỗ vỗ vai Kyle, vô cùng sung sướng khi người gặp họa, nghiễm nhiên quên mất vừa nãy mình đã bị Đông cục cưng ghét bỏ ra sao.

Sáng hôm sau họ vẫn bị âm thanh ốc biển đánh thức.

Tesia đúng giờ đến tìm họ, “Vương đã chuẩn bị xong, các ngươi có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Đông cục cưng dụi dụi mắt ngồi dậy, “Ba ơi, chúng ta phải đi ạ?”
“Ừ, cục cưng ăn chút thịt trước đi, ăn no rồi chúng ta xuất phát.”
Hôm nay Tesia đã chuẩn bị thức ăn cho họ, sau khi ăn xong họ đi gặp Lạc Tịch, Kyle thì bị giữ lại.

Vừa gặp mặt Ngải Thụy đã hỏi ngay, “Ngươi nói đi, thần lực đang ở đâu?”
Lạc Tịch không trực tiếp trả lời vấn đề của Ngải Thụy mà hỏi lại, “Các ngươi biết vì sao Hải Thần chết không?”
“Khụ khụ!” Ngải Thụy vội ngắt lời y.

Nhưng đã quá muộn, Đông cục cưng đã nghe thấy, bé bẹp miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.

Hàn Trạm thấy vẻ mặt Đông cục cưng không ổn bèn hỏi, “Nhóc con sao vậy?”
Đông cục cưng nước mắt lưng tròng, bé ngẩng đầu nghẹn ngào hỏi Lạc Tịch, “Hải Thần chết thật rồi ư?”
Lạc Tịch cong lưng dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt bé, “Xin lỗi em, vừa nãy anh nói sai, Hải Thần không chết.”
“Có thật không?”
“Thật, Hải Thần vẫn luôn tồn tại.”
Sau khi trấn an Đông cục cưng xong Lạc Tịch tiếp tục nói, “Các ngươi không thấy mấy năm nay động tĩnh trên biển khá thường xuyên ư?”
Già Li suy đoán, “Là do Hải Thần?”
Lạc Tịch lắc đầu, “Hải Thần đã từng tiên đoán tương lai đáy biển sẽ xảy ra tai nạn càng đáng sợ hơn phun trào dung nham, gần như tất cả sinh mệnh trên đại dương đều sẽ gặp tai họa.”
Nghe vậy vẻ mặt nhóm Hàn Trạm dần nghiêm trọng hơn, “Ngươi chắc chứ?” Dù sao họ cũng chưa từng nghe thấy lời tiên đoán này.

“Trước kia có rất nhiều truyền thuyết về Hải Thần, còn có nhân ngư chính mắt nhìn thấy, nhưng mấy trăm năm gần đây Hải Thần gần như không xuất hiện, thậm chí có rất nhiều nhân ngư không biết tới sự tồn tại của Hải Thần bởi Ngài đã mất đi Thần lực, không thể xuất hiện trước mắt nhân ngư.”
“Hải Thần dự đoán tương lai đại dương sẽ xảy ra tai nạn, Ngài hiến tế Thần lực trấn áp biển khơi, Hải Thần mất đi Thần lực thì dần suy yếu cho đến tận khi rơi vào giấc ngủ say.”
Nói đến đây giọng điệu Lạc Tịch bỗng biến đổi, gần như là thống hận mà nói, “Không ngờ Mạc La trộm mất thần lực, khiến cho Hải Thần hoàn toàn…tan biến.”
Hàn Trạm trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi y, “Sao ngươi biết được những chuyện này?” Lạc Tịch nói quá kĩ càng ngược lại khiến người khác hơi nghi ngờ.

Lạc tịch nhẹ giọng nói, “Mẹ của ta và tộc nhân từng phụng dưỡng Hải Thần.”
“Chính bởi có được lời chúc phúc của Hải Thần mà cha mẹ ta mới có thể sinh ra ta.”

Nhóm Hàn Trạm không khỏi kinh ngạc, không ngờ chân tướng lại là như vậy.

“Giao nhân nơi đây chính là đời sau của lớp giao nhân từng phụng dưỡng Hải Thần.” Lạc Tịch oán hận nói, “Thần lực mà Mạc La trộm đi chính là ở đây!”
Già Li vội hỏi y, “Vậy Thần Điện của Hải Thần ở đâu?”
Lạc Tịch tiếc nuối nói, “Thần Điện ở ngay dưới hải đảo này nhưng theo sự tan biến của Hải Thần, Thần Điện cũng đã biến mất.”
Đông cục cưng chớp đôi mắt tràn đầy tò mò, “Hải Thần trông như thế nào?”
Lúc nói tới Hải Thần đôi mắt Lạc Tịch trong vắt sáng ngời, “Mẹ của ta nói, Hải Thần vô cùng dịu dàng thân thiện, tuy bên ngoài đồn rằng Ngài hỉ nộ vô thường, tính cách tàn bạo nhưng Ngài chưa từng tổn thương giao nhân bọn ta, Ngài chỉ là không thể khống chế được tâm trạng của mình mà thôi.”
Tesia thấp giọng hô, “Vương.”
Lạc Tịch bừng tỉnh nhớ ra, “À, cũng tới giờ rồi.” Y nghiêm túc nói, “Sức mạnh Hủy diệt của Hải Thần giấu ở Isbela, các ngươi phải cẩn thận, Vương Noy của họ đã lấy được sức mạnh Khống chế nước.”
Hàn Trạm vẽ trong đầu bản đồ các nơi phân bố thần lực, Noy tìm được Khống chế nước ở Rise (里瑟), Isbela cùng với nơi này, nối ba địa điểm thành một hình tam giác, mà hải vực Atlantis lại nằm giữa tam giác này.

Đây không phải ngẫu nhiên mà giống sắp xếp hơn.

“Cháu nghĩ gì vậy Hàn Trạm, phải đi rồi.” Ngải Thụy gọi anh.

Từ đây tới Wallen cần phải qua mấy hải vực nữa, mất vài ngày đi đường.

Ngải Thụy về căn phòng trên hải đảo xách Kyle dậy, họ bơi về hướng mặt trời mọc.

Mấy ngày gần đây Kyle đều cố hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, không biết có phải có mưu tính xấu xa gì trong bụng không, khiến cho Ngải Thụy không thể không phân tâm nhìn chằm chằm gã.

Họ bơi một quãng rất xa đến tận khi bơi tới một hải vực khác cũng không gặp được một bóng nhân ngư nào.

Vùng biển này từng phun trào dung nham, dung nham nóng rực trong giây lát đã cắn nuốt vạn vật.

Đã một năm trôi qua, dung nham dần nguội đi.

Khi họ bơi xuống đáy biển còn nhìn thấy được dung nham đọng lại bên dưới, một tầng rất dày, rất khó tưởng tượng ra bên trong đã mai táng biết bao xương cốt.

Tai nạn lần đó là một sự cố bất ngờ.

Tâm trạng của Hàn Trạm và những người khác đều trầm xuống.

Đổi lại thành họ cũng chưa chắc có thể sống sót chạy khỏi hải vực trong thời khắc dung nham phun trào.

Mà tai nạn như lời Lạc Tịch nói không biết bao giờ sẽ đến, Hải Thần đã chết, thần lực bị trộm, còn ai có thể ngăn tai nạn bùng nổ đây.

Dòng hải lưu đi ngang qua mang tới nguồn hải sản phong phú, chẳng qua muốn khôi phục như lúc trước cần thời gian rất dài.

Tính toán thời gian thì họ cũng nên tới được Wallen, nhưng đến chạng vạng rồi mà vẫn chưa nhìn thấy đảo nhỏ như Kyle nói.

Rất hiển nhiên, họ đã lạc đường.

Ban đêm họ tìm một hòn đảo nhỏ nghỉ ngơi, sâu không bò lên đất liền, họ không cần phải đề phòng sâu vào ban đêm.

Khi đã chìm vào giấc ngủ say họ nghe thấy tiếng ca của nhân ngư.

Hàn Trạm mở mắt, lắng tai nghe, tiếng ca truyền tới từ nơi rất xa.

Tiếng ca càng lúc càng gần, nhân ngư ca hát đang bơi về phía họ.

Ngải Thụy đứng dậy nhìn về phía tiếng ca truyền đến, “Để tôi đi xem sao.”
Một lát sau Ngải Thụy mang về một nhân ngư giống cái.

Dưới ánh trăng mông lung Già Li thấy rõ mặt nhân ngư nọ, y cười giả tạo, “Ra là cô à, lâu rồi không gặp, gần đây có khỏe không?”
Nhân ngư nọ mơn trớn lọn tóc đen dài, đuôi cá thon dài đặt trên bãi biển, “Nhìn thấy tôi có phải là rất không vui không?”
Ngải Thụy từ sau bơi lên, hắn hỏi, “Allie, sao cô lại ở đây?”
Allie thở dài với vẻ mặt phức tạp, “Chuyện kể ra rất dài.”
Nàng ta giải thích, lúc Rãnh Biển xảy ra động đất nàng ta bị nước biển tách khỏi Tả Luân, đến khi phục hồi lại tinh thần thì nàng ta đã không còn ở Atlantis, cũng không biết bị sóng biển cuốn đến đâu.

“Tôi chỉ có thể tìm từ từ, ai ngờ lân la sang đến tận đây.” Lúc trước nàng ta gặp dung nham phun trào ở chính nơi này, suýt thì mất mạng.

Allie phát hiện ra Đông cục cưng thì nhíu mày, “Sao mấy người còn dẫn theo cả tiểu nhân ngư theo?”
Già Li bế Đông cục cưng đang ngủ như heo con lên, “Cục cưng của tôi và Lôi Triết đấy, có phải rất đáng yêu không?” Bị lăn lộn như vậy mà Đông cục cưng cũng không tỉnh, đôi môi hồng hào mấp máy, quay người tiếp tục ngủ.

Allie lập tức nghẹn họng, Già Li vẫn cứ là nhân ngư đáng ghét như vậy.

Nàng ta xoa xoa trán, “Thôi được rồi đấy, chuyện tôi theo đuổi Lôi Triết đã là quá khứ rồi, giờ tôi không thích hắn nữa.”
Nghe vậy Già Li bán tín bán nghi, cuối cùng cũng thôi địch ý.

Khi y còn chưa kết bạn đời với Lôi Triết, Allie theo đuổi Lôi Triết vô cùng cuồng nhiệt.

Già Li lo Lôi Triết sẽ đồng ý với nàng ta nên luôn coi Allie thành tình địch, thậm chí còn có chút gay gắt.

Cho tới tận khi y đã thành đôi với Lôi Triết, mỗi ngày còn cố ý lượn qua lượn lại trước mặt Allie khiến nàng ta giận tới ngứa răng.

Không bao lâu sau Allie rời khỏi Atlantis, hai năm cũng chưa về.

“Ấy? Sao Kyle cũng ở đây?”
Kyle cười nhạt một tiếng, không nói gì.

“Allie, cô biết hải vực Wallen ở đâu không?” Ngải Thụy hỏi.

“Các anh muốn tới Wallen hả? Vậy các anh đi nhầm hướng rồi, Wallen ở bên kia cơ.” Allie giơ tay chỉ về phía hải đảo đằng sau.

Vốn nhóm Ngải Thụy bơi theo hướng mặt trời mọc không sai, nhưng về sau lại bị chệch hướng, vừa khéo lướt qua Wallen.

“Các anh muốn tới Wallen làm gì, chỗ đó đã không còn ai ở nữa.”
“Bọn tôi tìm đồ.” Ngải Thụy cười cười, không nói thêm gì.

Allie thuận miệng nói, “Tôi đi cùng các anh nhé.”
“Không cần.” Hàn Trạm lạnh lùng nói, “Tự chúng tôi đi được.”
Allie cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ Hàn Trạm, nàng ta chưa từng nhìn thấy Hàn Trạm, hơi tò mò đối phương là ai.

Lúc này đây bị anh không nể tình từ chối, Allie không còn mặt mũi, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Đặc biệt là Ngải Thụy và Già Li cũng không lên tiếng, giống như thừa nhận lời thanh niên tóc đen nói.

Nàng ta vuốt tóc giả bộ không để ý, “Thế thôi vậy, mọi người nếu gặp phiền phức thì cứ gọi tôi, dù sao tôi cũng khá quen thuộc nơi này.”
Ngải Thụy đưa mắt ra hiệu cho Hàn Trạm, Allie là em gái cùng mẹ khác cha của hắn, hẳn sẽ không sao.

Hàn Trạm nghiêng người che khuất tiểu nhân ngư đang ngủ say, Allie xuất hiện lúc này rất không thích hợp, anh rất khó mà không nghi ngờ.

Mẹ của anh còn có thể trở thành bạn đời của Noy, quay lại đối phó với họ thì Allie cũng có thể là người của Noy.

Đông cục cưng tỉnh lại thấy trên đảo nhỏ có thêm một nhân ngư giống cái xa lạ, không nhịn được len lén nhìn nàng ta.

Allie vừa liếc mắt sang thì trông thấy một gương mặt trắng trẻo xinh xắn đang ló ra từ ngực Hàn Trạm.

Đông cục cưng phát hiện Allie nhìn sang thì lập tức lùi về.

Tuy Allie không thích Già Li nhưng nhóc con nhà y lại rất đang yêu, nàng ta rất thích bé.

Khóe miệng Allie cong lên đầy dịu dàng, “Tiểu nhân ngư, nhóc tên gì?”
Đông cục cưng sợ hãi trốn trong lòng Hàn Trạm chỉ lộ ra một đoạn đuôi.

Nụ cười của Allie cứng đờ trên mặt, nàng ta có đáng sợ như vậy không?
Hàn Trạm vươn tay ôm Đông cục cưng, gật đầu với Allie, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, “Em ấy khá nhát gan.” Ý là nàng ta đừng có dọa bé.

Nụ cười trên mặt Allie suýt không giữ được, nàng ta hộc ra một câu, “Không sao.” Tối qua trời quá tối Allie không nhìn kỹ, lúc nãy vừa quan sát tiểu nhân ngư nàng ta mới thấy chỗ kỳ lạ, khóe mắt tiểu nhân ngư bóng loáng.

Nàng ta như vô tình hỏi, “Nhóc này chắc là phá vỏ cũng được một năm rồi nhỉ, sao còn chưa thức tỉnh đồ văn?”
“Có vấn đề gì không?” Già Li bắt một con cá to bơi tới bờ biển, y giơ tay ném, con cá rơi “tùm” trước mặt Allie, y nâng cằm nói, “Cục cưng nhà tôi phá vỏ khá muộn nên thức tỉnh cũng muộn.”
Allie cười hơi khiên cưỡng, “Tôi chỉ tò mò chút thôi.”
Ngải Thụy xe một miếng thịt cá đưa cho nàng ta, “Tiếp theo cô định đi đâu?”
Allie nhận lấy miếng cá nhưng chưa ăn ngay, “Tôi muốn về lại Atlantis.”
Ngải Thụy nói, “Thế vừa vặn, chờ bọn tôi tìm được đồ cô theo bọn tôi về.”
Allie dịu dàng đáp, “Được, tôi ở chỗ này chờ các anh.”
Sau khi nhóm Già Li ăn no bèn tạm biệt Allie, bơi về hướng nàng ta chỉ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì buổi tối sẽ tới được Wallen.

Allie ngồi ở bờ biển lẳng lặng nhìn bóng dáng họ rời đi, ánh mắt tối tăm không rõ..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.