Khi đi qua hẻm núi ánh mắt Hàn Trạm chuyển lạnh, “Noy tới.” Dù chỉ mới gặp một lần nhưng anh vẫn nhớ rõ mùi của Noy.
Già Li siết chặt nắm tay, “Nhóc con có phải đang ở chỗ gã không.”
Hàn Trạm đang định mở miệng không ngờ Lôi Triết đã nói trước, “Sẽ không.” Theo tính cách của Đông cục cưng, nếu không an toàn nhóc con sẽ không dẫn họ qua.
Tuy không biết nhóc con dùng cách gì chạy thoát nhưng tình hình trước mắt không thể dẫn Noy qua chỗ nhóc con.
“Cháu dụ gã đi chỗ khác.” Hàn Trạm xoay người nhìn về phía Noy đang tới, sắc mặt nặng nề.
Ngải Thụy nói, “Chú cũng đi.”
Lôi Triết nhéo nhéo lòng bàn tay Già Li, “Em đi tìm nhóc con trước, bọn anh xử lí Noy xong sẽ qua tìm em.” Câu nói nhẹ hẫng khiến người ta không thể nghĩ ra chuyến này có bao nhiêu hung hiểm.
“Được.” Già Li không do dự quá lâu, đuôi đỏ xẹt qua mặt nước chớp mắt biến mất trước mặt Lôi Triết.
Ngay lúc Già Li vừa đi không lâu, đáy biển tĩnh lặng bỗng nổi sóng, một luồng nước lao tới đây. Hàn Trạm giơ tay cản thế nước mãnh liệt, cơ thể hơi không chống cự nổi.
Dòng nước xiết cuốn lên phù sa đáy biển, khuấy cho nước biển đục ngầu.
Tầm mắt Hàn Trạm dần mơ hồ, chỉ bằng khứu giác mạnh mẽ, anh cảm nhận được Noy đang tới gần…
Ngay sau anh.
Anh bỗng xoay người, một đuôi cá màu lam lướt qua. Bàn tay anh xẹt qua, móng tay sắc bén như vuốt, mấy sợi tơ máu hòa vào làn nước.
Một chiếc vảy cá màu xanh lướt qua trước mặt.
Từ khi có được Thần lực Noy gần như bách chiến bách thắng, hôm nay lại bị kẻ từng thua dưới tay làm bị thương đuôi.
Sắc mặt Noy đại biến, tức giận không thôi.
Đáy biển bỗng nhiên chấn động mạnh, đất rung núi chuyển.
Đông cục cưng ngơ ngác nhìn chiếc đuôi đỏ đang bơi tới, tim đập càng lúc càng nhanh, như tiếng rung đến từ nơi sâu thẳm trong huyết mạch.
Là ba.
Đông cục cưng cong môi mỉm cười, cậu vui vẻ giơ tay lên vẫy vẫy, “Ba ơi, con ở đây.”
Thấy một con Thương Long từ đằng xa bơi tới, Già Li tăng thêm mấy phần cảnh giác, đúng lúc này y nghe thấy giọng nói của Đông cục cưng, Già Li dừng mắt trên lưng Thương Long.
Là nhóc con?!
Chỉ vài ngài ngắn ngủi không gặp mà tiểu nhân ngư nho nhỏ ngày nào còn bế lên bằng một tay nay đã lớn.
Gương mặt nhỏ nhắn của thiếu niên sáng trong, nụ cười ấm áp. Tóc đen như mực tản trong nước lộ ra vành tai nhòn nhọn.
Đây là cục cưng nhà y đó.
Trong lòng Già Li vừa kiêu ngạo vừa chua xót, y bơi tới trước mặt Đông cục cưng, giang rộng hai tay dịu dàng ôm lấy cậu.
“Cục cưng.”
Đông cục cưng chôn đầu trong ngực Già Li mang theo mấy phần lưu luyến, cậu dụi dụi đầu vào ngực ba mình, nhẹ nhàng gọi, “Ba.”
Đây là người cha nhân ngư của cậu.
Cách hàng triệu hàng tỉ năm cuối cùng họ cũng được gặp nhau.
Già Li buông Đông cục cưng ra kiểm tra kỹ càng toàn thân, ngay cả vây đuôi nho nhỏ cũng không tha, thấy cậu không thiếu mảnh vảy nào Già Li không khỏi cong môi, may mà nhóc con không bị thương, nếu không y chắc chắn sẽ xẻ thịt nuốt sống Noy.
Đông cục cưng chui ra khỏi ngực ba, nhìn ra phía sau, nghi hoặc, “Ba ơi, anh đâu ạ?”
“Noy đuổi tới, Hàn Trạm và những nhân ngư khác đi đối phó gã.” Già Li đáp.
“Ba.” Đông cục cưng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết mở lời như thế nào, “Con…”
Vừa mới nói được một từ đã nghe thấy Già Li hoảng loạn hỏi, “Cục cưng, đồ văn của con đâu?”
“Ba xem này, vẫn còn.” Đông cục cưng chỉ chỉ cái trán, đồ văn loáng thoáng hiện lên rồi lại biến mất.
Lòng bàn tay mềm mại của Già Li vuốt v3 trán Đông cục cưng, cười càng tươi hơn, “Cục cưng thông minh lắm.”
Đông cục cưng nghĩ tới vết thương trên thái dương Hàn Trạm, cậu cắn môi dưới, Noy rất mạnh, cha không chắc có thể đánh lại gã, cậu giữ chặt tay Già Li, “Ba ơi, chúng ta đi tìm anh nhé.”
Già Li khom lưng, con ngươi màu đỏ dịu dàng chìm cậu, “Cục cưng có sợ không?”
Đông cục cưng mở tay ôm ba, cậu nghiêm túc nói, “Con lớn rồi, có thể bảo vệ ba rồi.” Hơn nữa cậu cảm thấy trên người Noy có thứ mình muốn, cậu phải đi lấy về.
“Thôi được rồi.” Già Li vươn tay muốn bế Đông cục cưng lên.
Đông cục cưng giữ chặt tay y lắc nhẹ, “Ba ơi con cao lên rồi, không thể ôm nữa đâu.”
Già Li nhìn Đông cục cưng đã cao đến ngực mình, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, nhóc con một năm trước mới chỉ bé xíu bằng ngón tay y chớp mắt đã lớn bằng này.
Còn không cho ôm.
Y nắm lấy bàn tay mềm mại của Đông cục cưng, híp mắt cười rộ lên, vẫn rất mềm mại, vẫn là cục cưng của y đấy thôi.
Đúng lúc này Già Li ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm truyền tới từ đằng trước, vẻ mặt y nghiêm trọng, “Lôi Triết bị thương.”
Y không kịp nghĩ nhiều, kéo Đông cục cưng nhanh chóng bơi qua.
Nhưng nhóm Lôi Triết đã sớm không còn ở vị trí cũ, họ cố ý chọc giận Noy, dẫn gã lên mặt biển.
Bầu trời giăng đầy mây đen, sấm sét ầm ầm, nước biển quay cuồng, gió to sóng lớn, chỉ thấy mấy chục đuôi cá trập trùng trên mặt biển.
Nhân ngư đuôi xanh nhấc lên một cột sóng nước đánh về phía Hàn Trạm.
Noy đưa tay lau đi máu rỉ ra từ khóe miệng, ánh mắt âm u độc ác, mà lúc này Hàn Trạm cũng không tốt hơn gã bao nhiêu.
Bụng anh bị rạch một đường, máu tươi không ngừng trào ra.
Hàn Trạm vươn tay cào rách bả vai Noy.
“Nina – Nina –” Noy hô lên.
Một đám sâu bơi tới.
Thấy vậy trên mặt Noy lộ ra vẻ vui mừng.
Khi Đông cục cưng tới thì thấy đâu đâu cũng là sâu, cậu phất tay, trên mặt biển xuất hiện mấy cái lốc xoáy rất lớn. Trên mặt biển tốc độ gió ngày càng nhanh, gió lớn hút nước biển cuốn lên không trung, hình thành một cột nước rất cao, ngay cả lũ sâu bị kích động bởi mùi máu tươi cũng bị hút lên.
“Không thể nào!”
Noy phất tay muốn áp chế vòi rồng.
Nhưng lúc này Thần lực lại chẳng có chút phản ứng nào.
Trong lòng gã hoảng hốt, cúi đầu.
Móng tay sắc bén đâm xuyên ngực gã.
Đúng lúc đó Thần lực trong cơ thể gã thức tỉnh, muốn lao khỏi người gã, Noy bịt miệng vết thương muốn ngăn chúng.
Dù gã có cố thế nào cũng không thể ngăn Thần lực phá thịt lao ra.
Cụm sáng màu xanh lam từ miệng vết thương bay ra, đồ văn giữa trán Noy lập tức biến mất.
“Không —“
Tại Hải Thành bị tàn phá.
Mới nãy Noy gọi tên Nina bảo nàng dẫn nhân ngư qua.
Thấy Nina chậm chạp bất động, Thanh Lưu lo sợ hỏi, “Vương sẽ không sao chứ?”
Nina bất cần nghịch nghịch móng tay, hơi mỉm cười, “Gã chính là Hải Thần hóa thân, có thể xảy ra chuyện gì được?” Huống chi vừa rồi nàng đã dẫn sâu qua, nếu còn không đối phó được đám Lôi Triết chứng tỏ Noy cũng sắp không chịu đựng được.
Nếu đã như vậy nàng cần gì phải đi qua nộp mạng.
Đúng thế, Vương là Hải Thần hóa thân, sao có thể xảy ra chuyện gì được.
——————-
Trước mắt bao nhân ngư cụm sáng bay tới trước mặt Đông cục cưng, vui vẻ bay xung quanh cậu.
Đôi mắt hẹp dài của Già Li hơi nheo lại, đây là cái thứ gì, chẳng lẽ chính là Thần lực trong truyền thuyết?
Y vươn tay muốn túm lấy cụm sáng nghiên cứu một chút, không ngờ nó linh hoạt né tránh rồi đột nhiên chui vào giữa trán Đông cục cưng.
Già Li hoảng sợ, khẩn trương xoa xoa ngực Đông cục cưng, “Cục cưng có sao không?!” Nhưng rồi y ngây người ra.
Đông cục cưng ngẩng đầu, đồ văn giữa trán như ẩn như hiện, ánh mắt cậu lạnh lẽo nhìn chằm chằm Noy.
Noy đột nhiên hô hấp không thông, thân thể vặn vẹo, tiếng kêu r3n yếu dần rồi im bặt.
Cho đến giây phút tử vong cuối cùng gã vẫn rất đau đớn.
Nhóm Ngải Thụy hơi sững sờ, Noy chết rồi?
Hàn Trạm ngửi được hơi thở vô cùng quen thuộc, trái tim anh đập gấp một nhịp, anh xoay người nhìn tiểu nhân ngư cách đó không xa. Chiếc đuôi lớn xẹt qua mặt nước, trong chớp mắt đã bơi tới trước mặt Đông cục cưng.
“Nhóc con.”
Bơi tới gần thì đối diện với ánh mắt Đông cục cưng, đó là một đôi mắt chẳng có chút tình cảm nào, giống như Thần linh cao cao tại thượng, khi nhìn về phía Hàn Trạm như đang nhìn một con kiến.
Sắc mặt Hàn Trạm trầm xuống, “Ngươi là ai?!”
Vẻ mặt Đông cục cưng bỗng hoảng hốt, “Anh, anh…” Rồi ngã xuống.
Hàn Trạm theo bản năng đỡ Đông cục cưng.
Thiếu niên cứ như vậy nằm gọn trong lòng anh, làn da cậu trắng đến trong suốt. Đúng lúc này đôi lông mi dày khẽ run rồi mở ra, lộ ra đôi con ngươi màu lam tựa biển.
Chỉ thoáng chốc mặt biển sóng yên gió lặng.
Đông cục cưng dụi dụi mắt, “Anh.”
Hàn Trạm vén tóc nơi thái dương thiếu niên, giống như thở dài, “Nhóc con, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
“Anh bị thương.” Đông cục cưng theo bản năng vươn tay vuốt bụng Hàn Trạm, ngay khi đầu ngón tay cậu chạm vào, miệng vết thương khép lại với tốc tộ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thấy một màn như vậy đồng tử Già Li đột nhiên giãn to.
Khi nhóm Lung Hồi tới Noy đã chết từ đời nào.
Mọi chuyện kết thúc quá nhanh họ hoàn toàn không phản ứng kịp.
Thậm chí còn hơi hoang mang, thế giờ họ phải làm gì đây.
Liên phiến bất mãn nhíu mày, “Nhân ngư đuôi xanh bắt tiểu nhân ngư nhà ta đâu”
An Cách chỉ vào mũi mình, “Không ngửi thấy.”
“Vậy thì tới Hải Thành của bọn chúng, bắt gã.” Ngải Thụy vươn người.
Lung Hồi hơi do dự, “Hàn Trạm, Nina ở đó.” Hơn nữa nàng còn làm việc cho Noy. Lung Hồi cũng không biết Nina chính là vương hậu Isbela, chỉ nghĩ ràng nàng giúp Noy làm việc.
“Cháu biết.” Hàn Trạm lạnh nhạt gật đầu.
Thấy Hàn Trạm có vẻ không để ý, Lung Hồi cũng không nói gì thêm.
Noy đã chết nhưng vẫn còn lãnh hải rộng lớn như vậy, Ngải Thụy hỏi Lôi Triết, “Cậu tính xử lí thế nào?”
“Chúng ta đi gặp Nina lần nữa.”
Họ không thân thiết với Nina, hơn nữa Kyle lại không ở đây.
Không ngửi ra nàng đang ở đâu.
Họ biết ở đâu có nhiều nhân ngư nhất, đến lúc đó tùy tiện bắt một nhân ngư tới hỏi là có thể hỏi ra vị trí của Nina.
Lúc này Hải Thành đã trở thành một đống phế tích, giao nhân chuyển đá, định di dời Hải Thành lên mặt biển.
Các nhân ngư thì nhàn nhã nằm một bên như đang trông coi, hoàn toàn không có ý định ra tay.
Liên Phiến tóm một nhân ngư hỏi, “Nina đang ở đâu?”
Nhân ngư kia sợ tới mức run rẩy, chỉ vào một cung điện bị thủng một lỗ, “Ở đằng kia!”
Nina thấy họ bơi tới có vẻ chẳng ngạc nhiên, nàng nhướng mày, bơi tới trước mặt Ngải Thụy, cong môi cười khẽ, “Noy chết rồi?”
Sắc mặt Ngải Thụy phức tạp, “Đúng vậy.”
“Thần lực của Noy là ngươi cho gã?” Ngải Thụy lạnh lùng hỏi.
“Kyle nói với các anh như vậy à?” Nina cười, “Cái kẻ miệng toàn lừa dối ấy mà các ngươi cũng tin?”
“Khi bọn ta tìm thấy Thần lực thì nổi lên tranh chấp, Thần lực chỉ tìm thấy hai, mà bọn ta có ba người, chia thế nào? Ai chẳng muốn mạnh hơn?”
“Trong nhóm Mạc La yếu nhất, Kyle thương lượng với ta hợp tác gϊếŧ chết Mạc La và Noy, Thần lực chia đôi.”
Nina cười cười rồi bật khóc, “Nhưng, gã lừa ta!”
“Chính gã mang theo Thần lực của Mạc La chạy mất!”
“Các ngươi nói xem ta có nên hận gã không.”