Lôi Triết thình lình ngắt lời nàng, “Đây là ân oán giữa ngươi và Kyle, ngươi kéo cả hải vực bọn ta vào làm gì!”
Già Li đứng bên có vẻ thờ ơ, nhưng y không quên nhân ngư giống cái u oán rơi lệ trước mắt chính là Vương hậu của Noy. Nếu không có chút năng lực Noy sao có thể kết bạn đời với nàng.
Nina nhanh chóng dứt cơn khóc, lật mặt nhanh tới nỗi nhân ngư nhìn mà sững sờ.
“Các ngươi cho rằng ta đang tranh thủ lòng đồng cảm của các ngươi ư.” Nina hơi nhếch nhếch khóe môi, mang theo ý cười miễn cưỡng, tiếp đó nàng nâng cằm, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài trước mặt họ, “Chuyện tới nước này ta cũng không có gì mà giải thích, muốn gϊếŧ muốn xẻo, tùy các ngươi.”
Đáy mắt Lôi Triết hiện lên sát ý, đang định ra tay.
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng hô, “Vương hậu.”
Lôi Triết hơi khựng lại.
Lung Hồi nhíu mày, không ngờ Nina lại là Vương hậu Isbela, thảo nào mấy nhân ngư kia sẽ nghe lời nàng.
Liên Phiến chán đến buồn ngáp, y chẳng quen biết Nina, cũng không quan tâm nàng ta là ai. Y chỉ muốn biết nhân ngư bắt An Cách nhà y đang ở đâu thôi.
Mỗi người một suy nghĩ, khi hoàn hồn đã thấy Thanh Lưu bắt một nhân ngư giống cái vào.
Không ngờ lại đụng mặt nhóm Lôi Triết, Già Li, hắn không khỏi lui về sau một chút, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Vào đi.” Nina lạnh lùng mở miệng.
Thanh Lưu nỗ lực hạ thấp độ tồn tại của mình, liếc qua Lôi Triết rồi vứt nhân ngư giống cái xuống trước mặt Nina, “Chúng tôi bắt được nàng ta.”
Khóe miệng Nina có ý cười không dễ phát hiện, nàng chẳng qua chỉ ra thả ít tin tức, Allie đã tự cho là nắm được điểm yếu của nàng, gấp gáp bơi khỏi Rãnh Biển.
Quả đúng là ngu xuẩn.
Nhân ngư giống cái bò trên mặt đất, tóc dài buông xuống che mất mặt mũi nhưng dựa vào hơi thở của nàng ta Ngải Thụy lập tức nhận ra đây là ai.
Ngải Thụy lắc đuôi bơi qua, tay hắn nắm thành quyền, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi, “Allie, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích không?”
Allie từ đầu tới cuối đều cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt Ngải Thụy.
Lúc này Nina nhẹ giọng nói, “Nàng ta mới là nhân ngư Vương yêu thương nhất, ta chẳng qua là Vương hậu hữu danh vô thực mà thôi. Sau khi Noy có được Thần lực thì muốn gϊếŧ ta, ta mới hứa với gã sẽ lấy được Thần lực ở chỗ Kyle, cầu xin gã tha cho ta. Vì không muốn bị lộ sự tồn tại của Thần lực, hắn mới để ta trở thành bạn đời giả của mình.”
“Không phải như thế, nàng ta lừa các ngươi!” Allie ngẩng đầu, đôi mắt căm giận nhìn Nina, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực, nàng ta hận không thể xé Nina ra làm tám miếng.
Nina thì rất bình tĩnh, “Ngươi luôn miệng nói ta lừa bọn họ, ta nói dối câu nào?!”
“Ngươi?!” Allie nhất thời cứng họng, nàng ta đúng là không biết vì sao lại kết bạn đời với Nina. Lại càng không rõ vì sao sau khi Noy ra ngoài một chuyến quay về thì mang theo cả Nina, còn tuyên bố trước mặt mọi người Nina là bạn đời của gã, sau này sẽ trở thành Vương hậu.
Nhân ngư Isbela đều biết quan hệ của nàng ta và Noy, lẽ ra nàng ta và Noy mới là bạn đời.
Sau khi Noy tuyên bố như vậy, tất cả nhân ngư đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng ta.
Tâm trạng đó của Allie có thể đoán được, nàng ta cảm thấy các nhân ngư đều đang cười nhạo mình, “Xem đi, nhân ngư giống cái kia bị Noy vứt bỏ, thật đáng thương, thiếu chút nữa đã trở thành Vương hậu.”
Allie không chịu nổi sự nhục nhã này, ngay hôm sau liền bỏ đi. Nhưng dù rời khỏi Isbela nàng ta cũng không nuốt trôi cục tức này. Trong lòng buồn bực khiến nàng ta đêm ngủ không yên.
Cho đến tận khi Noy tới tìm nàng ta.
Allie thừa nhận, nàng ta động lòng, nàng ta muốn lấy lại thứ thuộc về mình, cũng muốn giống như Nina, ngồi trên vị trí cao nhất, được vạn cá sùng bái.
Thấy nàng ta vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, Ngải Thụy lắc đầu thở dài, “Noy chết rồi.”
Noy…chết rồi?
Không thể nào, gã là Hải Thần hóa thân, sao có thể chết được.
Hai mắt Allie đỏ bừng, “Anh lừa tôi!”
Nina không nói gì, giống như thừa nhận chuyện Noy chết là sự thật.
Trong khoảnh khắc đó trái tim Allie như bị khoét mất một lỗ, đau đến không thở nổi. Nước mắt đã rơi từ lúc nào, môi nàng ta run rẩy, “Tôi không tin!”
“Tin hay không tùy cô, nhưng Allie, cô phải trả giá cho những việc cô đã làm.” Dứt lời Ngải Thụy lùi ra sau không nhìn nàng ta một cái nào nữa.
Allie ngơ ngác rơi lệ, đáy lòng mờ mịt, thậm chí còn chẳng biết vì sao mình lại đau lòng đến thế, nàng mắng thầm, Noy chết là đáng đời gã.
Nhưng nước mắt lại tuôn trào không ngăn nổi.
Nàng không biết rằng, nếu không yêu lấy đâu ra hận.
Yêu càng đậm mới hận càng sâu.
Già Li đang muốn bơi qua bỗng Hàn Trạm duỗi tay ngăn y lại, “Đừng tới gần nàng ta!”
“Sao vậy?”
“Trên người nàng ta có sâu.” Hàn Trạm quay đầu nhìn về phía Thanh Lưu, “Ngươi gặp nàng ta ở đâu?”
Nghe vậy đồng từ Allie hơi co lại, nước mắt đột nhiên ngừng rơi.
Tay nàng ta đặt lên bụng, cảm thấy trong bụng như có thứ gì đó đang nhúc nhích, nhớ tới những thi thể hải thú bị lũ sâu ăn sạch lục phủ ngũ tạng, sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, nàng ta vươn tay cầu cứu Ngải Thụy, “Cứu tôi, tôi không muốn chết.”
Đáy mắt Ngải Thụy lộ ra nét bi thương, “Không kịp nữa rồi.” Một khi sâu đã chui vào người, không ai cứu được nữa.
Nàng ta dù sao cũng là em gái hắn, lớn lên bên nhau từ nhỏ, dù cho nhân ngư có lạnh lùng đến đâu thì khi thấy nhân ngư thân thiết nhất sắp chết cũng không khỏi nổi lên chút thương cảm.
Thanh Lưu nắm lấy ốc biển treo bên hông, ánh mắt láo liên, “Gặp ở Rãnh Biển.”
Cùng lúc đó bên ngoài truyền tới âm thanh hoảng loạn của nhân ngư, “Có sâu! Rất nhiều sâu!”
Nhìn qua lỗ thùng trên nóc nhà, bên ngoài chi chít sâu đang tiến về Hải Thành, như mây đen giăng đầy bầu trời che kín mặt trời.
Quá nhiều sâu, họ ở lại sợ là sẽ thành mục tiêu của chúng, Lôi Triết nhanh chóng quyết định, “Chúng ta mau rời khỏi đây.”
Hàn Trạm nắm tay Đông cục cưng dẫn cậu ra ngoài, đồng thời nâng tay bảo vệ cậu.
“Đúng rồi.” Liên Phiến bơi lại, kéo tay Thanh Lưu, dưới sự lôi kéo ốc biển bên hông Thanh Lưu rơi xuống, hắn cuống quýt cúi người nhặt.
Liên Phiến hỏi, “Nhân ngư tên Thanh Triết đâu?”
Thanh Lưu nắm chặt ốc biển, hắn khó khăn nói, “Thanh Lưu chết rồi.”
“Chết rồi?” Liên Phiến nửa tin nửa ngờ, y buông tay ra, lẩm bẩm, “May cho gã.”
Thanh Lưu cười khổ, nếu Thanh Triết mà biết mình sẽ chết thảm cỡ nào chắc không bao giờ quay về.
Nhìn theo bóng dáng nhóm Lôi Triết biến mất ngoài cửa, Nina lười biếng nằm trên giường đá, nàng cong khóe môi.
Vừa bơi ra cung điện đã có sâu bơi về phía họ, Ngải Thụy tung lưới đánh cá ra, “Sao mà lắm sâu thế?” Lưới đánh cá cũng không bắt được hết.
“Ba ơi, để con.” Đông cục cưng phất tay, nước biển nổi lên gợn sóng, cuốn đám sâu đi.
Sắc mặt nhóm Fia và Lung Hồi hơi thay đổi.
Họ đều đã nghe lời đồn Noy là Hải Thần hóa thân, lại nhìn đồ văn giữa trán gã, họ rất khó không liên tưởng Noy và Đông cục cưng với nhau.
Đông cục cưng là tiểu nhân ngư họ nhìn lớn lên, là nhân ngư Atlantis.
Họ cũng không để ý Đông cục cưng có phải Hải Thần hay không.
Sau khi dẫn sâu đi, Đông cục cưng ngẩng đầu nhìn Hàn Trạm.
“Anh xem, em giỏi không?” Khi nói chuyện, âm cuối hơi nâng cao, rất giống đứa nhỏ muốn được khen ngợi.
“Giỏi lắm.” Ánh mắt Hàn Trạm dịu dàng, giơ tay xoa xoa tóc Đông cục cưng.
Mới vừa cuốn đi một đám sâu lại có một đám khác tới, thật là mãi không dứt.
“Chúng ta về Atlantis.” Lôi Triết quyết định.
Có Đông cục cưng giúp đỡ quét hết sâu, họ thuận lợi bơi tới Rãnh Biển, chỉ thấy sâu cuồn cuộn chui ra từ cái khe bên cạnh.
Mấy cỗ thi thể nhân ngư nổi lềnh phềnh trong nước, mặt mũi sưng vù, trông như đã chết từ lâu.
Già Li lơ đãng nhìn qua, cảm thấy mấy nhân ngư đuôi xám này trông hơi quen mắt, “Bọn chúng có phải nhân ngư Osleyka không?”
Lôi Triết nhìn chăm chú mấy cái xác kia, miễn cưỡng từ đồ văn khóe mắt mà biết được thân phận của chúng, “Là nhân ngư Osleyka.”
Ánh mắt Hàn Trạm sâu thêm mấy phần, anh cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp, gồm cả một lần của Noy, Noy vừa gọi tên Nina sâu đã lập tức tới.
Mà sâu trong người Allie tới cũng rất kì lạ.
Nhìn qua vô cùng quái dị nhưng lại không nói được có chỗ nào không đúng.
Cùng lúc đó.
Thanh Lưu bơi vào Hải Thành, mà chuyện khiến người ta cảm thấy kì lạ chính là nơi hắn đi qua không có một con sâu nào. Tất cả sâu đều tránh hắn.
Hắn nói với nhân ngư tôn quý trong cung điện, “Vương hậu, bọn họ đã đi.”
Nina lạnh nhạt nói, “Từ nay về sau gọi ta là Vương.”
Thanh Lưu cung kính cúi người, “Vâng, thưa Vương.”
Nina nằm nghiêng trên giường đá, giao nhân bơi lên rửa sạch vảy cho nàng.
Sâu bơi vào trong cung điện, giao nhân luống cuống còn Nina thì rạch một vết xuống lòng bàn tay, máu tươi tan vào trong nước, lũ sâu vậy mà dừng lại, như gặp phải hồng thủy mãnh thú, sợ tới mức chen chúc bơi ra ngoài.
Nàng nhìn nóc nhà bị thủng, sâu kín thở dài.
Nàng và Kyle không có tình cảm, nhưng nàng không thể chấp nhận được chuyện Kyle vì Thần lực mà lừa nàng vào ổ sâu.
Có lẽ Hải Thần ban lời chúc để nàng không bị sâu ăn thịt, bởi máu nàng rất đặc biệt, có thể xua đuổi chúng.
Sau đó nàng hợp tác với Noy.
Tiếc là Noy đã chết, Kyle lại còn sống, nhưng mà…Nina hơi mỉm cười, tương lai của họ vẫn còn dài.
Nhóm Lôi Triết gấp rút bơi vào Rãnh Biển, Rãnh Biển thông tới Atlantis vô cùng rộng, các loại cá dồi dào, còn có rất nhiều hải thú lớn bé, họ cũng không quá lo lắng vấn đề thức ăn.
Tốc độ chảy của nước biển rất nhanh, sáng sớm hôm sau họ đã bơi được một nửa hành trình, vừa khéo gặp Joy và Sửu Nhan đang bơi về hướng Isbela.
Sửu Nhan không khỏi buồn bực nói, “Nhờ bọn tôi tới đây mà đi tay không một chuyến.”
Tuy rằng Sửu Nhan độc miệng nhưng khi nghe nhóc con có chuyện thì không chút do dự đồng ý giúp đỡ.
Thái độ của Già Li với hắn thay đổi không ít, y nhướng mày, “Được rồi, bao giờ về tôi mời cậu ăn cá mè hoa.”
Sửu Nhan nghi ngờ nhìn y, “Cậu mà có lòng tốt thế à? Sẽ không hạ độc trong cá chứ?”
Già Li tức giận nói, “Thích thì ăn không thích thì thôi.”
“Có đồ ăn chùa tất nhiên là ăn rồi.” Sửu Nhan không khách khí nói, “Một con không đủ, thế thì bảy tám con đi, đưa thêm mấy con nữa để tôi nuôi.”
Già Li trợn mắt, “Nghĩ hay quá nhỉ.”
Lôi Triết gật đầu với Noy, “Lần này rất cảm ơn.”
Joy khẽ lắc đầu, “Tôi cũng chẳng giúp được gì.”
Đông cục cưng cười tủm tỉm nhìn ba và Sửu Nhan cãi nhau, cậu vui vẻ lắc lắc tay, lúc này mới nhận ra mình và Hàn Trạm vẫn luôn nắm tay.
“Anh.”
Tuy rằng đã nhớ lại chuyện kiếp trước nhưng kí ức của cậu chỉ dừng lại ở thời điểm mười hai mười ba tuổi.
Đời này từ khi phá vỏ quen biết Hàn Trạm, sau đó gần như đều lớn lên bên anh.
Cậu cũng không rõ vì sao sẽ dính lấy Hàn Trạm như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ vui vẻ đến thế.
Hai hôm nay anh nói rất ít, cơ bản chỉ nói mấy câu như “Nhóc con đói bụng chưa?” Hay là “Nhóc con có mệt không?”
Tuy rằng trước kia anh cũng rất ít nói nhưng không giống như bây giờ, mình không mở miệng nói anh sẽ không nhiều thêm một câu.
Đông cục cưng cũng đại khái hiểu Hàn Trạm đang nghĩ gì.
Cậu rút khỏi tay anh, lắc nhẹ đuôi bơi tới trước mặt anh.
“Anh đừng áy náy.” Cậu vươn tay vuốt v3 thái dương Hàn Trạm, đồ văn cũng bị tổn hại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khôi phục nguyên vẹn như cũ, ngay cả vết thương lớn cũng biến mất.
“Anh vì bảo vệ em mà bị thương.” Đông cục cưng mím môi, giang tay ôm Hàn Trạm, “Em không muốn nhìn anh bị thương, em sẽ buồn lắm.”
Hàn Trạm rũ mắt, lông mi cong dài của thiếu niên khẽ chớp, khi cậu ngẩng đầu nói chuyện sẽ lộ ra đôi mắt xinh đẹp linh hoạt.
Băng tuyết nơi đáy lòng Hàn Trạm dần hòa tan, anh vươn tay chạm lên tóc Đông cục cưng, “Xin lỗi em, anh không bảo vệ tốt nhóc con.”
“Nhưng anh sẽ còn mạnh hơn, nhóc con phải đợi anh, được không?”
“Được ạ.” Đông cục cưng cong cong mắt, cười thật tươi.
Đông cục cưng lúc này còn chưa biết mình đã lập ra một lời hứa hẹn như thế nào.