Rãnh Biển quãnh năm rét lạnh tăm tối đón chào mười mấy tiểu nhân ngư.
Tả Luân sau khi nghe nói đám nhỏ là tới rèn luyện thì rất có hảo cảm với mấy tiểu nhân ngư này, kiên nhẫn dạy chúng một số kỹ xảo đi săn, còn nói những hải thú nào nguy hiểm, bảo chúng cần cẩn thận.
Nhóm tiểu nhân ngư vô cùng cảm kích Tả Luân, thường hay đưa một ít thịt hải thú coi như cảm ơn sự chi dạy của hắn.
Tuy Tả Luân cũng chẳng thiếu mấy miếng thịt này nhưng vì không để nhóm tiểu nhân ngư thất vọng hắn vẫn nhận lấy, hơn nữa càng thêm nghiêm túc dạy dỗ.
Kỹ năng săn mồi của nhóm tiểu nhân ngư tiến bộ rõ rệt, rất nhanh thôi là có thể tự mình săn hải thú.
Vô số hải thú chui ra từ cái khe, bụng chúng đói tới bụng kêu réo liên tục, vừa bơi ra Rãnh Biển, chuyện đầu tiên chính là há to cái miệng rộng như chậu máu công kích những sinh vật xung quanh.
Ngoài Long tộc nhóm tiểu nhân ngư gần như chưa từng gặp quái vật biển nào hung mãnh như vậy, đặc biệt là trong cơ thể hải thú còn có sâu, lúc bắt đầu ai nấy cũng đều có chút hoảng loạn, thậm chí có tiểu nhân ngư còn bị thương.
Mấy ngày sau cuối cùng nhóm tiểu nhân ngư cũng quen với loại rèn luyện này.
Cái khe thông tới Isbela nước biển chảy nhanh không thôi, hải thú tới từ phía đối diện vô cùng nhiều.
Đông Quỳ vừa gϊếŧ xong một con hải thú, cậu nhóc ngồi trên thi thể con quái vật biển đang định nghỉ ngơi một lát, bỗng khóe mắt trông thấy một đuôi cá màu xanh lam.
Cậu hơi giật mình, định thần nhìn lại, nơi cửa vào rộng lớn loáng thoáng xuất hiện mấy đuôi cá.
Là chú Lôi Triết và mọi người ư?
Đông Quỳ nhảy khỏi người hải thú đang định bơi qua xác nhận lại.
Sau đó cậu nhóc nghe thấy bên đối diện truyền tới tiếng gọi quen thuộc, âm thanh mềm mại, Đông Đông, em về rồi nè ~”
Là Đông cục cưng!
Đông Quỳ vui sướng vẫy vẫy tay, “Đông cục cưng! Đông cục cưng!”
Nguyên Khê ở gần đó nghe thấy tiếng gọi bơi nhanh tới, đúng lúc nhìn thấy Đông cục cưng và mọi người bơi ra từ Rãnh Biển.
Đông Quỳ nhào lên ôm lấy Đông cục cưng, “Huhu ~ cuối cùng thì Đông cục cưng cũng về, anh nhớ em lắm huhu.”
Hàn Trạm mặt không cảm xúc nhấc tay cậu nhóc, kéo cậu khỏi người Đông cục cưng.
Đông cục cưng nâng ngón tay cào cào má, “Đông Đông lớn vậy rồi còn khóc nhè, xấu hổ ghê.”
Đến đây thì Đông Quỳ cũng không khóc nổi nữa, cậu nhóc tức giận trừng mắt, hận không thể cắn mấy cái xuống cánh tay non mịn của Đông cục cưng giải hận mà không dám. Cậu nhóc nghẹn mãi mới hộc ra một cậu, “Đông cục cưng xấu tính.”
Đông cục cưng cười cong mắt, vẻ mặt chân thành nói, “Cảm ơn Đông Đông.”
“Nói gì vậy, anh cũng không giúp gì được cho em.” Đông Quỳ chợt đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói, “Đông cục cưng không sao là tốt rồi.”
“Đông Đông, còn em nữa nè.” An Cách đứng bên không chịu cô đơn chen vào một câu.
Nguyên Khê duỗi tay bóp bóp mặt nhóc, tức tới bật cười, “Em là quỷ nhỏ nghịch ngợm, may mà không có việc gì.”
Đông cục cưng và An Cách an toàn quay về, các bạn nhỏ đều vô cùng vui vẻ, đồng loạt bỏ hải thú trên tay xuống bơi tới nhìn Đông cục cưng xem cậu có bị thương không rồi mới hoàn toàn yên tâm.
“Anh Nguyên Khê, sao các anh lại tới đây?” Đông cục cưng nghiêng đầu hỏi.
Nguyên Khê cười, cậu nói, “Bởi vị bọn anh đều muốn trở nên mạnh hơn.”
Nghe thấy câu trả lời này Đông cục cưng hơi bất ngờ.
Cậu chống cằm như suy tư gì đó, Hàn Trạm yên lặng thu hết nhưng thay đổi trên mặt cậu vào mắt, không nói gì.
Đến khi Lôi Triết đã xử lí xong xuôi mọi chuyện quay về, Đông cục cưng bơi tới trước mặt Lôi Triết nghiêm túc nói, “Cha ơi, con muốn ở lại Rãnh Biển.”
Lôi Triết không chút do dự đồng ý, “Được.”
Già Li khom lưng nhìn Đông cục cưng, một nhân ngư luôn luôn tùy tính lúc này lại dâng trào cảm xúc, y nói, “Ba rất tiếc vì không thể bảo vệ được cục cưng, lúc trước ba nghĩ chỉ cần cục cưng vui vẻ chơi đùa là được nhưng ba sai rồi, cục cưng cũng có thể trở lên lợi hại, có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ cả ba và cha nữa.”
“Cục cưng muốn làm gì cứ mạnh dạn làm.”
Đông cục cưng giang tay ôm Già Li, đôi mắt xanh lam nổi lên ánh sáng ấm áp, “Cảm ơn ba.”
“Ba không thể ở lại đây cùng con, con phải tự chăm sóc mình cho tốt, đừng để mình bị thương.” Già Li vẫn hơi lo lắng nhưng nghĩ lại, nếu nhóc con muốn ở đây có lẽ Hàn Trạm cũng không về, có Hàn Trạm thì y yên tâm rồi.
Sau khi dặn dò Đông cục cưng xong xuôi, Già Li bỗng nhớ ra gì đó, y hỏi, “Nhóc con còn nhớ Lạc Tịch không?”
Đông cục cưng gật đầu, chính là nhân ngư đã cho cậu rất nhiều trân châu đúng không? Nói là nhân ngư cũng không đúng, Lạc Tịch là con lai giữa nhân ngư và giao nhân.
“Lúc trước đã đồng ý với họ nếu chúng ta tìm được Thần lực sẽ thử cứu cậu ấy.” Già Li nói.
Tuy rằng mọi chuyện sau đó diễn ra không như tưởng tượng nhưng cuối cùng thì họ vẫn tìm đủ Thần lực.
Đông cục cưng hơi nhíu mày, tuy rằng Thần lực đều ở trên người cậu nhưng cậu không nghĩ mình chính là Hải Thần, nên không biết nên dùng Thần lực cứu Lạc Tịch như thế nào.
Đúng lúc này trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh, hình ảnh chỉ lướt qua trong giây lát, hình như là ở trên mặt biển buổi đêm, cậu ngồi trên tảng đá ngầm, tuyết bay lả tả.
Đông cục cưng hơi hoảng hốt, cậu chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc, “Ba ơi con biết rồi.”
Già Li nói, “Đừng miễn cưỡng mình, cứ từ từ.”
Nhóm Lôi Triết ở Rãnh Biển một ngày rồi chuẩn bị quay về.
Sau khi biết Đông cục cưng sẽ ở lại Đông Quỳ hoan hô một tiếng, cậu nhóc vỗ ngực đảm bảo, “Đông cục cưng yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em.”
Đông cục cưng cười trả lời, “Được đó ~”
Còn An Cách khi nghe “tin dữ” thì như sét đánh, nhóc không dám tin há miệng gào lên, ồn ào muốn ở lại với Đông cục cưng, cuối cùng vẫn bị Liên Phiến túm đuôi lôi đi.
An Cách đáng ghét cuối cùng cũng đi, Đông Quỳ vui vẻ kéo Đông cục cưng đi bắt hải thú.
Nhưng…sau khi thấy Đông cục cưng phất tay một cái hất bay một con quái vật biển, Đông Quỳ trợn tròn hai mắt, cậu nhóc lập tức ôm rịt cánh tay Đông cục cưng, “Đông cục cưng, em phải bảo vệ anh đấy!”
Tác Đồ khoanh tay, “Cậu có còn biết xấu hổ nữa không.”
“Không cần không cần.” Đông Quỳ da mặt dày theo sau Đông cục cưng như cái đuôi nhỏ, cậu nhóc cười hì hì, “Đông cục cưng lợi hại như vậy tôi sẽ theo sau Đông cục cưng nhặt thịt ăn.”
Đương nhiên lời này của Đông Quỳ chỉ là nói vui thôi, thấy Đông cục cưng trở nên mạnh như vậy nhóm tiểu nhân ngư đều khơi dậy ý chí chiến đấu, chúng cũng phải mạnh hơn mới được.
Nơi đáy biển tối tăm lạnh lẽo chỉ có đàn sứa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hàn Trạm rũ mắt, bình tĩnh nói, “Hôm nay là trăng tròn.”
Miệng Đông cục cưng đang nhai thịt hải thú, hai má hơi phình lên, cậu nhanh chóng nuốt miếng cuối cùng xuống bụng, “A” một tiếng, hai mắt sáng lấp lánh, “Có trăng ạ?”
“Muốn đi ngắm trăng không?”
Đông cục cưng còn nhớ rõ tầm này một năm trước anh dẫn cậu lên mặt biển ngắm trăng, vậy mà đã một năm đã trôi qua.
“Có ạ.” Đông cục cưng gật đầu.
Hàn Trạm đã quên tiểu nhân ngư của anh đã lớn, theo bản năng định ôm Đông cục cưng, không ngờ cậu nhanh trước một bước nắm tay anh, “Chúng ta mau đi thôi, đừng để Đông Đông phát hiện.”
Đôi mắt lạnh lùng của Hàn Trạm hiện vẻ ấm áp, “Cậu ta sẽ không biết.”
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua mặt biển cuốn lên gợn sóng lăn tăn. Dưới ánh trăng sáng, mặt nước dập dềnh lóng lánh.
Đông cục cưng ngồi trên tảng đá, đuôi cá buông thả xuống nước khẽ đung đưa, cuốn lên ít bọt sóng.
Ánh trăng to tròn dần dần mọc lên từ mặt biển, gần như chiếm lấy một nửa hải vực, có thể nhìn thấy những vết loang lổ trên bề mặt.
Cách cậu rất gần, gần tưởng như giơ tay là có thể chạm đến.
Đây là mặt trăng mấy trăm triệu năm trước.
Đông cục cưng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cậu vậy mà quay về mấy trăm triệu năm trước, gặp được cha mẹ nhân ngư của mình.
Nghe nói mặt trăng mỗi năm sẽ dịch chuyển 3,28 cm khỏi Trái Đất, khó trách ánh trăng của mấy trăm triệu năm sau dùng mắt thường nhìn thì chỉ lớn bằng bàn tay.
Đông cục cưng tham lam nhìn ánh trăng, không nỡ dịch mắt.
Hàn Trạm giơ tay vén mấy lọn tóc ướt trên mặt cậu, để lộ đôi mắt sáng trong kia.
Ánh trắng sáng chiếu vào mắt thiếu niên như điểm xuyết ngôi sao nổi bật nhất, vô cùng xinh đẹp.
Tầm này sang năm cũng nên thành niên rồi.
Đông cục cưng rúc vào ngực Hàn Trạm, mơ màng ngủ mất.
Cậu nằm mơ.
Lần này cậu rất tỉnh táo để nhận ra mình đang mơ.
Cả hòn đảo rỗng được bao phủ dưới ánh trăng bàng bạc.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ tiến vào cung điện, hòa quyện với ánh sáng dịu nhẹ của dạ minh châu.
Có hai đuôi cá quấn lấy nhau, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc rên của nhân ngư, trân châu trắng bạc rơi ào ào xuống nước.
Đông cục cưng lặng lẽ đỏ mặt, tuy cậu không chắc lắm lúc này mình có mặt không nhưng cậu rõ ràng cảm thấy nước biển xung quang đang dần nóng lên, nóng rát như mặt cậu bây giờ.
Cậu đã không còn là tiểu nhân ngư không hiểu gì cả nữa, sống trong xã hội nhân loại mười mấy năm nên có lòng xấu hổ của con người, cậu cố ý dịch tầm mắt, không dám nhìn thẳng.
Nước biển lặng lẽ cuốn lên tấm mành giao tiêu trước giường đá, lộ ra hai cái đuôi đang quấn lấy nhau.
Khóe mắt thiếu niên hơi đỏ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, vừa rơi xuống lập tức hóa thành trân châu. Y vươn tay đẩy Tesia, khuôn mặt tái nhợt khôi phục chút máu, cất giọng khàn khàn, “Không được nữa.”
“Xin lỗi Vương, tôi dùng sức mạnh quá.” Tesia hơi thở dốc, buông thiếu niên ra, “Không làm ngài bị thương chứ.”
“Không có, anh đừng gọi em như vậy.” Lạc Tịch không tự nhiên quay mặt đi.
Tesia nắm tay y, hôn lên mu bàn tay, “Ngài nghỉ ngơi đi nhé, tôi ra ngoài xem trước.”
Nền tẩm cung rơi đầy trân châu.
Trước khi Tesia đi đã nhặt hết trân châu bỏ vào chiếc rương trong góc.
Tesia đi rồi Lạc Tịch mới che miệng, ho khan dữ dội, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay tan vào trong nước, lập tức trong cung điện ngập tràn mùi máu tươi.
Lạc Tịch luôn có cảm giác bị người khác nhìn trộm, không nhịn được mà xem xét xung quanh nhưng không phát hiện ra cái gì.
Y cô đơn rũ mắt, y biết mình không còn nhiều thời gian nên cố gắng bên Tesia nhiều nhất có thể, vượt qua quãng thời gian cuối cùng của mình.
Bên ngoài cung điện, Tesia đứng dựa tường nghe tiếng ho khan đứt quãng bên trong, trái tim hắn đau đớn không thôi, đôi mắt tim yêu dị đỏ bừng.
Hắn không dám đi vào, hắn biết Lạc Tịch không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của mình nên hắn giả vờ không biết.
Hô hấp của Lạc Tịch dần khó khăn hơn, ngón tay y nắm chặt giao tiêu, muốn gọi tên Tesia, vừa há miệng máu tươi không ngừng trào ra, tầm mắt y dần trở nên mơ hồ.
Đông cục cưng bơi tới trước mặt Lôi Triết, vuốt v3 khuôn mặt y.
Ánh trăng bên ngoài hóa thành những vụn sáng rời rạc, dịu dàng bay xuống người y, tiến vào cơ thể y.
Lúc này y như nghe thấy giọng nói ôn hòa của thiếu niên, “Anh là nhân ngư tốt, nhất định sẽ khỏe lên.”
Tesia chờ bên ngoài một lúc lâu, cho đến tận khi Lạc Tịch đã ngủ hắn mới đi vào, xốc giao tiêu lên ánh mắt thâm tình nhìn thiếu niên trên giường đá.
Cặp lông mi dài hơi cong, khuôn mặt thiếu niên hồng hào, làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hồng.
Đây không phải là dáng vẻ của người bị ốm đau bệnh tật hành hạ.
Trái tim Tesia đập nhanh mấy nhịp, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, sợ làm phiền y, hắn cúi đầu hôn nhẹ xuống trán thiếu niên, “Mơ đẹp nhé Vương của tôi.”
——————————-
Đông Quỳ nhảy xuống từ trên lưng quái vật biển, khuôn mặt nảy nở góc cạnh hơn, dần hình thành khí thế nhân ngư thành niên.
Đã qua mấy tháng kể từ khi Đông cục cưng trở về từ Isbela. Quả nhiên chỉ có nỗ lực rèn luyện mới khiến nhân ngư nhanh chóng trưởng thành.
“Đông cục cưng, ngày mai chúng ta sẽ quay về à?” Đông Quỳ cắn một miếng thịt hải thú, hung hăng cắn xuống, ăn ngấu nghiến.
“Là Đông Thần.” Đông cục cưng không ngại phiền nhắc lại.
“Biết rồi.” Đông Quỳ nhanh chóng sửa miệng, “Đông Thần.”
Đông cục cưng thong thả cắn thịt, “Anh Hàn Trạm nói sắp tới màu đông, hải thú sẽ rất ít ra ngoài, ở lại đây sẽ không có thức ăn nên sang năm chúng ta hẵng quay lại.”
Nguyên Khê còn cảm thấy hơi tiếc, nhưng nghĩ tới sang năm còn tới thì không còn tiếc nữa.
Trong khoảng thời gian này mọi người đều thu hoạch được rất nhiều, ngay cả Đông cục cưng cũng trưởng thành không ít, bây giờ trông cậu như thiếu niên 15,16 tuổi.
Đông cục cưng dần kháng cự các nhân ngư gọi mình là “Đông cục cưng”, cậu đã không còn là tiểu nhân ngư nữa, còn gọi “Đông cục cưng” nữa sẽ khiến cậu cảm thấy ngượng, vì vậy cậu bảo mọi người gọi mình là “Đông Thần”.
Lúc đầu Đông Quỳ và mọi người vẫn chưa quen, sau đó Đông Thần dần dần sửa đúng, bây giờ mọi người đều gọi cậu là “Đông Thần.”
Đông Thần cong mắt cười rộ, “Về nhà thôi ~”
Cậu nhớ ba và cha lắm.