Hạ phu nhân đẩy cửa phòng Tống Kiều ra, thấy cô ngẩn người bên cửa sổ thì cất giọng ôn hòa:
– Mẫn Nhi, mẹ mang sữa lên cho con.
Tranh thủ lúc còn nóng thì nhanh uống đi.
Tống Kiều đứng thẳng người lại, cũng không từ chối mà bước đến nhận lấy cốc sữa uống một ngụm.
Vị ngọt ngấy khiến cô khẽ nhíu mày, dứt khoát đặt lại vị trí cũ.
Hạ phu nhân kinh ngạc trước biểu hiện của Tống Kiều, cất giọng nghi hoặc:
– Con sao vậy? Chẳng phải trước đây con rất thích uống ư?
Tống Kiều mặt không đổi sắc, hờ hững đáp:
– Dạo này hay uống cafe nên đã quen với vị đắng.
Hạ phu nhân thở dài, cất giọng cảm thán:
– Nếu vất vả như vậy thì nghỉ đi, dù sao giới giải trí vàng thau lẫn lộn không phải là nơi tốt để day vào.
Đợi sau này con gả vào Lăng Gia, cũng không thể cứ suốt ngày trườn mặt ra bên ngoài được.
– Mẹ lên đây là nói những chuyện này à?
Hạ phu nhân nhận ra Tống Kiều không vui, rất khéo léo mà lảng sang chủ đề khác.
– Không có, mẹ đem lễ phục cho con.
Đây là được mẹ đặt riêng từ nhà thiết kế nổi tiếng mà con thích.
Nào, mặc thử mẹ xem.
Tống Kiều nhìn bộ lễ phục được thiết kế cầu kỳ sang trọng trước mặt không khỏi cười lạnh.
Vỏ bọc này rất đáng tiền, nó khiến cô trở nên có giá trị hơn trong mắt người khác.
Tống Kiều không nhận, chỉ nhìn chằm chằm Hạ phu nhân.
– Cảm ơn nhưng con không cần.
Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.
Nụ cười trên môi Hạ phu nhân chợt tắt, bà buồn bã nhìn về phía Tống Kiều:
– Có phải con còn giận mẹ vì chuyện lần trước không? Mẫn Nhi, mẹ xin lỗi.
Mẹ không phải muốn to tiếng với con đâu.
Tống Kiều khoanh tay, chậm rãi nói từng chữ:
– Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Chỉ cần con có thể cứu lại Hạ Thị, thì con và Hạ Gia sẽ cắt đứt quan hệ.
Con biết chuyện này nói ra cũng không vui vẻ gì, cứ ngầm hiểu với nhau cũng được.
Hạ phu nhân không vui, hạ giọng cảnh cáo:
– Mẫn Nhi, con đừng quá đáng…
Tống Kiều vẫn dửng dưng, hoàn toàn không có chút gì là sẽ nhượng bộ:
– Mẹ yên tâm, tiệc tối con sẽ đến.
Mẹ không cần nơm nớp lo sợ mà lấy lòng con đâu.
Như đã nói, hai nhà Hạ Lăng sẽ sớm trở thành thông gia thôi.
Hạ phu nhân không nghe ra hàm ý trong lời nói của Tống Kiều, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.
Từ sau vụ tai nạn đó, con gái của bà đã trở nên âm trầm khó đoán, không còn ngoan ngoãn dễ bảo như trước đây nữa.
Nếu không phải vẫn là gương mặt ấy, bà còn cho rằng mình đã nhận nhầm người.
Hạ phu nhân cuối cùng vẫn phải rời đi.
Đối diện với vẻ quan tâm niềm nở của bà ta với mình, trong lòng Tống Kiều không khỏi nảy sinh cảm giác chán ghét.
Tống Kiều ngồi xuống giường, buồn chán kiểm tra tin nhắn điện thoại.
Vừa lướt đến tin nhắn ngân hàng báo số dư tài khoản, sự buồn bực của cô cũng giảm dần.
Con người cô có một tật xấu, chỉ khi tiền đầy thẻ thì mới có cảm giác an toàn.
Tống Kiều không muốn để Kỷ Đình Dạ hù chết ông bà Hạ, vì vậy đã âm thầm rời khỏi biệt thự bằng đường cửa sổ.
Kỷ Đình Dạ lái xe đến góc đường rẽ vào Hạ Gia, từ xa đã nhìn thấy Tống Kiều lười biếng tựa nghiêng vào một thân cây.
Cô không váy vóc cầu kỳ, luôn chọn những trang phục giản dị dễ hoạt động.
Có lẽ vì là người của công chúng, nên khẩu trang là thứ được cô ưu tiên mỗi khi ra ngoài.
Kỷ Đình Dạ không biết bản thân đã bị cái gì, ngay cả khi Tống Kiều ăn mặc như dân “bụi đời” thì vẫn cảm thấy cô cực kỳ cuốn hút.
Tống Kiều nhìn thấy Kỷ Đình Dạ đến, liền vẫy tay với hắn.
Kỷ Đình Dạ dừng xe, còn rất chu đáo giúp cô mở cửa.
Tống Kiều ngồi vào, vừa thắt dây an toàn vừa cất tiếng hỏi:
– Tài xế đầu mà anh phải tự mình lái xe thế này?
Kỷ Đình Dạ chuyển làn đường, nói bằng chất giọng trầm ấm êm tai:
– Tôi cho nghỉ rồi, hiện tại không bận nên tôi tự mình đến đón em.
– Tôi thật có diễm phúc được Kỷ Tổng đích thân đưa đón đấy, nhất định phải tận dụng thật tốt mới được.
Đôi mắt Kỷ Đình Dạ ngập ý cười, cảm thấy công việc đưa đón này cũng không đến nỗi tệ.
Thật ra khi nghe cô nói hai chữ “bạn trai” trong điện thoại, trong tim hắn như có con mèo nhỏ cào đến ngứa ngáy khó nhịn, khi hắn định thần lại thì bản thân đang trên đường đến đây rồi.
Kỷ Đình Dạ giảm tốc độ, nhìn sang Tống Kiều vẫn đang cao hứng bên cạnh:
– Được rồi, bây giờ có thể nói với tôi là em muốn đi đâu chưa?
– Dạo trung tâm thương mại, mua sắm và làm đẹp…
Nhìn biểu cảm ngẩn ra của Kỷ Đình Dạ, Tống Kiều bất giác bật cười:
– Sao vậy? Đừng nói với tôi là anh chưa từng cùng bạn gái dạo phố nha? Mà này, anh yêu đương bao giờ chưa?
Kỷ Đình Dạ quay đầu lại châm chú lái xe, đối với vấn đề này hắn từ chối cho ý kiến.
Tống Kiều quay mặt ra cửa sổ cố nén cười.
Không ngờ người đàn ông ngoài ba mươi còn có con trai này lại chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đương.
Kỷ Đình Dạ lái đến một đoạn đường vắng vẻ thì đạp phang xe, lạnh lùng nhìn Tống Kiều:
– Em cười đủ chưa? Sống lành mạnh không xem phụ nữ là trò tiêu khiển thì có gì đáng cười chứ? Chẳng lẽ tôi phải thay tình nhân như thay áo thì em mới hài lòng?
Tống Kiều ho khẽ, cố lấy lại biểu cảm thường ngay đối diện với Kỷ Đình Dạ:
– Không, tôi có cười đâu.
Tôi đang thán phục cuộc sống nghiêm túc đầy trách nhiệm của anh đấy.
Nhưng chỉ là tôi có chút thắc mắc, không biết có nên hỏi hay không?
– Em có gì muốn hỏi cứ hỏi đi.
Tống Kiều hắng giọng, ngập ngừng nói:
– Nếu anh chưa từng yêu đương, vậy Tiểu Duệ từ đâu mà có?
Đây là vấn đề lớn đấy, dựa vào độ giống nhau đến 90% của Kỷ Duệ và Kỷ Đình Dạ thì cô khẳng định nhóc chính là con trai hắn.
Nhưng từ khi đến Kỷ Gia, cô chưa từng nghe bất cứ ai nhắc đến mẹ nhóc.
Trong căn biệt thự rộng lớn đến một bức ảnh phụ nữ cũng tìm không ra.
Kỷ Đình Dạ trầm mặc rất lâu mới vừa khởi động xe vừa cất giọng nhàn nhạt:
– Tôi không biết, mẹ của nó đã mất trước khi tôi biết sự tồn tại của nó.
Người mang nó đến không nói gì về cô ấy cả, tôi chỉ biết cô ấy và tôi từng có quan hệ khi cả hai đều không đủ tỉnh táo.
Tống Kiều mím môi, như này cũng quá bất hạnh rồi.
Mất đời trai vào tay của nữ lưu manh, hơn nữa còn bị người ta vứt bỏ sau khi xong việc.
Củ khoai nhỏ càng đáng thương hơn, ngay đến mẹ mình tròn méo ra sao cũng không biết.
Nhưng Tống Kiều khẳng định người con gái ấy nhất định là một mỹ nhân, nhìn củ khoai nhỏ đáng yêu đến thế kia mà.
Kỷ Đình Dạ âm thầm quan sát biểu cảm của Tống Kiều, nghi hoặc hỏi:
– Sao thế, tôi có con riêng khiến em không thoải mái à?
Tống Kiều không vui liếc Kỷ Đình Dạ.
– Tôi nói “đúng vậy” thì anh vứt con anh đi à? Củ khoai nhỏ rất đáng yêu, tôi không có gì không hài lòng cả.
Kỷ Đình Dạ bật cười, nửa đùa nửa thật đáp:
– Không, nếu em nói em không hài lòng thì tôi sẽ vứt em đi.
Tống Kiều câm nín, lỗi giác nào khiến cô cho rằng bản thân mình quan trọng hơn con trai người ta chứ? Đúng là quá mất mặt…
– Đùa thôi, tôi tự có cách khiến em hài lòng.
Tống Kiều bĩu môi, đúng là cuồng tự đại.
Nhưng vẫn phải thừa nhận câu nói này đã khiến tâm trạng cô được cân bằng trở lại..