Hạ phu nhân đứng ngồi không yên ở nhà, vừa rồi lên phòng gọi Tống Kiều mới biết cô đã biến mất.
Kỳ lạ hơn nữa là người giúp việc trong nhà lại không ai thấy cô rời đi.
Hạ lão gia cũng mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, bữa tiệc ở Lăng Gia sắp bắt đầu rồi.
Chỉ có Hạ Y Thuần là bình chân như vại, cô ta còn mong Tống Kiều đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Trong lúc ông bà Hạ còn đang lo lắng, một người làm vườn đột nhiên chạy vào nói bằng giọng mừng rỡ:
– Lão gia, đại tiểu thư về rồi.
Hai ông bà như trút được gánh nặng, lập tức đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy Tống Kiều mở cửa xe bước xuống, bà Hạ cho dù trong lòng đang nổi giận cũng phải nén lại.
Bà nhìn về phía Tống Kiều, sắc mặt vẫn vô cùng hiền hậu:
– Con đi đâu sao không nói với mẹ, có biết ba mẹ rất lo lắng không?
Tống Kiều tựa người vào chiếc xe mui trần, cất giọng bình thản:
– Không phải tối nay có tiệc sao? Con phải chuẩn bị chu đáo, cũng không thể qua loa làm mất mặt Hạ Gia được.
Lời này của Tống Kiều khiến ông bà Hạ rất hài lòng, sự khó chịu vừa rồi cũng biến mất sạch.
– Con nghĩ vậy là ba mẹ yên tâm rồi.
Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.
Tống Kiều gật đầu, ánh mắt cô liếc về phía Hạ Y Thuần vẫn đang thất thần phía sau.
– Em gái, có muốn đi cùng chị không?
Hạ Y Thuần nâng mi mắt, cô ta biết không phải Tống Kiều đang hỏi ý kiến mình.
Cô ta tiến đến gần Tống Kiều, cố nặn ra nụ cười tự nhiên:
– Có ạ.
Chị, hôm nay chị đẹp thật.
Lời này của Hạ Y Thuần tuyệt đối là thật lòng.
Không phải khi không mà Hạ Mẫn Hi trở thành tượng đài nhan sắc trong giới giải trí.
Khi không trang điểm cô giống như một tiểu thư dịu dàng với nét đẹp tinh khôi, nhưng khi trang điểm lại mang sự sắc sảo quyến rũ khiến mọi người khó mà dời mắt.
Bộ lễ phục mà cô khoác trên người so với bộ mà Hạ phu nhân đích thân chuẩn bị càng nổi bật hơn.
Không chỉ vì thiết kế độc đáo mà còn vì giá thành đắc đỏ.
Hạ phu nhân cũng rất vừa ý với phong cách ăn mặc này của Tống Kiều, cất tiếng phụ họa:
– Em con nói đúng đó, hôm nay con nhất định sẽ là tâm điểm của bữa tiệc.
Tống Kiều cười không đáp, ai là tâm điểm còn chưa biết được đâu.
Lăng Gia vì muốn phô trương thanh thế đã chọn nhà hàng đắc đỏ bậc nhất Tân Hải.
Khách mời ngoại trừ những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh còn có các nhà nghệ thuật danh tiếng.
Truyền thông ca ngợi hết lời về sự hào nhoáng và quyền quý của Lăng Gia, không ít người mượn dịp này để móc nối quan hệ trải đường cho chính mình.
Lúc bước vào đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc, Tống Kiều không khỏi âm thầm cảm thán.
Phong cách vừa sang trọng lại không kém phần tao nhã.
Cho dù toát lên sự quyền quý nhưng cũng rất ấm áp gần gũi.
Đây mới là bữa tiệc của thế gia lâu đời, khác hẳn với những kẻ nhà giàu mới nổi vừa thiển cận vừa dung tục.
Nhà thông gia tốt như thế, chả trách ông bà Hạ chỉ hận không thể trói cô đến lễ đường kết hôn với Lăng Thiên.
Tống Kiều đi bên cạnh Hạ Y Thuần, kín đáo hạ giọng nhắc nhở cô ta:
– Diễn tốt một chút, được làm dâu trưởng của Lăng Gia cũng xem như không thiệt thòi cho cô.
Hạ Y Thuần cắn môi, gật đầu thay cho lời đáp lại.
Tống Kiều hài lòng, sau đó rất tự nhiên mà cùng ông bà Hạ đi chúc rượu Lăng lão gia.
– Ông nội Lăng, cháu chúc ông phước như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.
Đây là quà mà cháu đã chuẩn bị cho ông.
Người làm giúp Lăng lão gia nhận quà.
Biết người đến là Tống Kiều, Lăng lão gia ngẩng đầu cười phúc hậu:
– Cháu đến đây là ông đã vui rồi, không cần phải quà cáp gì đâu.
Cái ông muốn là được uống rượu mừng của cháu và A Thiên kìa.
Tống Kiều còn chưa đáp lời, ông Hạ đứng bên cạnh đã cắt ngang bằng giọng nửa đùa nửa thật:
– Cháu cũng nghĩ giống bác, chỉ là đám trẻ cứ luôn lấy công việc ra để viện cớ.
Phía sau Lăng lão gia, một giọng nam quen thuộc vô truyền đến:
– Bác Hạ hiểu lầm con rồi, con cũng rất muốn nhanh chóng kết hôn để ổn định.
Mẫn Nhi, em nói có đúng không?
Tống Kiều không chút cảm xúc nhìn Lăng Thiên, khiến sự vui vẻ của hắn giảm đi một chút.
Lăng phu nhân cũng đến, bà rất tự nhiên tiến lên nắm lấy tay Tống Kiều:
– Lâu rồi không thấy cháu đến Lăng Gia, ta thật sự nhớ cháu lắm đấy.
Ngày mai nhất định phải đến nhà bác ăn cơm đấy, không được viện cớ công việc đâu.
Trước sự nhiệt tình của Lăng phu nhân, Tống Kiều chỉ biết cười gượng.
– Bác gái đã mời, cháu đương nhiên sẽ đến rồi.
bà Hạ hài lòng trước biểu hiện này của Tống Kiều, lỗi lo lắng nãy giờ cũng vơi bớt.
Lăng Thiên muốn nói chuyện riêng với Tống Kiều, nhưng một tin nhắn đã khiến hắn khựng lại.
Lăng Thiên mở điện thoại, vừa nhìn thấy nội dung bên trong sắc mặt liền thay đổi.
Mọi nhất cử nhất động của Lăng Thiên đều lọt vào mắt của Tống Kiều, cô rũ mi âm thầm cười lạnh.
Kịch hay bắt đầu rồi, để xem lát nữa mấy vị phụ huynh này còn đủ bình tĩnh mà duy trì hình tượng hay không?
Hạ Y Thuần yên lặng đứng bên hồ, nghe thấy tiếng bước chân mới lo sợ ngẩng đầu lên.
– Lăng ca ca, em phải làm sao đây?
Cô ta nói đến đây, nước mắt đã không tự chủ được mà rơi xuống.
Lăng Thiên cũng không biết phải làm gì? Trong nhất thời trở nên bối rối.
– Em đừng khóc, chuyện này tôi sẽ tìm cách giải quyết.
Hạ Y Thuần nép trong lòng Lăng Thiên, nức nở:
– Em… em sợ lắm.
Nếu ba mẹ biết được nhất định sẽ đánh chết em.
Lăng Thiên ôm cô ta, ép bản thân tỉnh táo lại.
Đứa nhỏ này không thể giữ lại, nếu chuyện này bị Mẫn Nhi biết được cô nhất định sẽ từ hôn với hắn ta.
Lăng Thiên thở dài, dịu dàng nói:
– Thuần Nhi, giữ chúng ta không thể có kết quả.
Nếu để hai bác trai hay bác gái phát hiện, họ nhất định sẽ vì thể diện gia tộc mà cắt đứt quan hệ với em.
Cách giải quyết hiện giờ là phải phá bỏ đứa bé, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Y Thuần cắn môi, cô ta không ngờ Lăng Thiên lại máu lạnh đến vậy.
Cho dù cô ta đang giả vờ, nhưng chẳng phải đứa trẻ đó cũng là con hắn sao? Hắn chỉ vì cưới một kẻ không yêu mình, lại nhẫn tâm tổn thương người phụ nữ mang trong người giọt máu của hắn.
Xem như cô ta đã nhìn rõ tên tra nam này, uổng cho cô ta còn xem việc cướp được hắn khỏi Hạ Mẫn Hi là một chiến thắng mà không biết người thua cuộc chính là cô ta.
Hạ Y Thuần đẩy Lăng Thiên ra, căm phẫn nhìn thẳng vào hắn:
– Anh thật tàn nhẫn, hổ dữ còn không ăn thịt con.
Vậy mà…
Lăng Thiên chột dạ trước ánh mắt lên án của Hạ Y Thuần.
Nhưng nghĩ đến thanh danh và cuộc hôn nhân với Hạ Mẫn Hi, hắn lập tức trở nên sắc đá:
– Cô nói tôi nhẫn tâm sao? Đừng tưởng tôi không biết cô muốn dùng nó để bước vào cửa Lăng Gia.
Tôi nói cho cô biết, đừng hòng…
Hạ Y Thuần nghiến răng, nếu chuyện đã đến nước này cô ta cũng không cần phải do dự nữa.
Cô ta gạt Lăng Thiên ra chạy đi, nhưng lại bị hắn kéo về:
– Em định làm loạn đến lúc nào? Ngoan ngoãn quay về nhà đi, chúng ta sẽ nói chuyện sao.
Tống Kiều đứng cách đó không xa, nghe thấy lời này thì cất giọng vô cảm:
– Lăng thiếu muốn nói gì? Nói làm cách nào để che giấu mối quan hệ sai trái với em gái tôi ư? Chuyện đã đến nước này, anh không thể nói thật thì để tôi giúp.
Lăng Thiên cả kinh, hắn quay ra sau nhìn Tống Kiều.
Trên tay cô lại đoạn ghi âm cuộc đối thoại vừa rồi giữa hắn và Hạ Y Thuần.
Lần này có mười cái miệng hắn cũng khó mà giải thích..