Khu Lưu Giang được xem là nơi ngọa hổ tàng long, trước giờ người ra vào đều có máu mặt trong giới giang hồ.
Tống Kiều sau khi tắt máy xe, lạnh lùng nói với Tống Dĩnh đang nằm ở ghế sau:
– Đến rồi, mau liên lạc với người của cô đi.
Còn chậm trễ thì chết thật đấy.
Tống Dĩnh tuy sắc mặt đã trắng bệch vì mất máu, song vẫn rất tỉnh táo đáp lời Tống Kiều.
– Cô giúp tôi thế này, nếu bị phát hiện chính cô cũng tiêu đời đấy.
– Lo nhiều vậy làm gì, lằng nhằng nữa thì đừng mong thoát.
Rất nhanh Kỷ Đình Dạ sẽ đuổi đến đây, lúc đó tôi không bảo vệ được cô đâu.
Tống Dĩnh im lặng, nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống.
Bên ngoài trời đang mưa, trên đường người qua lại thưa thớt nên không ai chú ý đến.
Tống Kiều khởi động xe, quay đầu trở về bệnh viện.
Cô biết Kỷ Đình Dạ gắn thiết bị theo dõi lên chiếc vòng tay, chính vì vậy mà cô đã để nó lại bệnh viện nhằm đánh lạc hướng hắn.
Cho dù không thể kéo dài, nhưng cứu Tống Dĩnh vẫn kịp.
Chuông điện thoại đã đổ đến lần thứ năm Tống Kiều mới miễn cưỡng dừng xe bắt máy.
Vẫn là thanh âm trầm ấm quen thuộc, nhưng có vài phần lạnh nhạt hơn ngày thường:
– Em đang ở đâu?
Tống Kiều nhìn quanh, sau đó mới chậm chạp đáp:
– Đang ở gần cửa hàng tiện lợi.
Có chuyện gì sao?
– Em đến đó làm gì?
Tống Kiều không quen với kiểu tra hỏi không rõ mục đích này, nó khiến cô có cảm giác bản thân làm việc xấu bị người ta phát hiện.
– Anh nghĩ tôi đến cửa hàng tiện lợi làm gì? Mua vũ khí sao?
Đầu bên kia, Kỷ Đình Dạ đột nhiên im lặng.
Sự im lặng như báo trước sự việc chẳng lành.
Mãi lâu sau hắn mới nói tiếp:
– Về đi, tôi có việc cần nói với em.
Tống Kiều cau mày, bên trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh cuộc gọi đã kết thúc.
Cô hít sâu một hơi, sau đó đạp ga lái về biệt thự.
Lần này Lưu Tuyết Lam hẳn là đắc ý rồi, không uổng công nằm trong phòng cấp cứu hai tiếng.
Kẻ ác tất có trời hại, cô chờ xem cô ta ngã như thế nào.
Biệt thự Kỷ Gia hôm nay khá yên tĩnh, lúc Tống Kiều về đã chẳng thấy bóng dáng của ai.
Chủ nhân tức giận thì mạnh người nào nấy chạy, đây là quy tắc đầu tiên khi phục vụ trong nhà hắc đạo.
Tống Kiều đứng trước cửa thư phòng tầm mười phút mới chậm rãi gõ cửa.
Bên trong chỉ truyền ra một thanh âm khô khốc lạnh lùng, khiến cô suýt thì lâm trận rút lui.
Tống Kiều hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đẩy cửa bước vào.
Kỷ Đình Dạ đang đứng đối diện cửa sổ, đưa toàn bộ tấm lương rộng lớn thẳng tấp về phía cô.
– Em có gì muốn nói với tôi không?
Tống Kiều khép cửa lại, cất giọng bình tĩnh:
– Anh biết cả rồi, tôi có giải thích cũng chỉ là ngụy biện.
– Em thành thật đến như vậy ư? Một chút cũng không nghĩ che đậy.
Kỷ Đình Dạ quay đầu, ánh mắt sắc lạnh khiến Tống Kiều vô thức lùi lại.
Cô suýt thì quên hắn đáng sợ thế nào, không biết lát nữa hắn sẽ dùng cách gì để đối phó cô đây.
Kỷ Đình Dạ không nhúc nhích, hắn chỉ đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Nhưng chính vì vậy mà khiến áp lực trên người hắn càng thêm dày đặc.
– Người đang ở đâu?
– Xin lỗi, tôi không thể nói với anh được.
– Mẫn Hi, em đang thách thức tôi phải không?
Kỷ Đình Dạ không quát tháo, nhưng từ hắn lại tản ra sự nguy hiểm không lời.
Tống Kiều vẫn đứng đó dửng dưng, cô gần như vô cảm trước sự phẫn nộ đó.
– Tôi không phản bội anh, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh giết cô ấy.
– Vì sao?
Kỷ Đình Dạ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Kiều như đang chờ đợi lời giải thích hợp lý.
Chỉ cần cô nói, hắn nhất định sẽ tin.
– Cô ấy từng cứu mạng tôi.
Vậy nên đây là lúc tôi nên trả lại phần ân tình đó.
Anh muốn chấm dứt hợp tác cũng không sao, về phía Hạ Thị tôi tự tin sẽ giải quyết ổn thỏa.
– Sự việc bây giờ em nghĩ chỉ cần phủi sạch quan hệ là xong à? Em giúp sát thủ giết mẹ tôi chạy trốn, em nghĩ tôi sẽ để em đi?
– Vậy anh muốn thế nào? giết tôi sao?
Tống Kiều hỏi lại, sắc mặt cô lạnh đi vài phần.
Từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên hai người tỏ ra gay gắt với nhau.
– Vì sao em nghĩ tôi sẽ giết em? Tôi cũng là công nhân tuân thủ pháp luật.
Tống Kiều rất muốn cười, lời này nói ra từ miệng ông trùm thật quá mỉa mai.
– Bên cạnh anh đều là những người có trang bị súng ống, tôi lo vậy cũng là bình thường.
– Em biết vậy mà còn vì một kẻ không quan trọng mà chống đối tôi?
Tống Kiều vươn tay sửa cổ áo còn đang lộn xộn của Kỷ Đình Dạ, mỉm cười:
– Tôi biết cô ấy không làm, không có lý do gì để cô ấy phải chết thay kẻ khác.
Kỷ Đình Dạ không ngăn cản hành động của Tống Kiều, sự lạnh lẽo trong mắt hắn như dần tan đi.
– Vậy sao em còn vội vã đem người đi?
Tống Kiều ngẩng đầu, thản nhiên đáp:
– Bởi vì cô ấy đã đột nhập văn phòng của anh.
Cho dù cô ấy không ra tay với mẹ anh, anh cũng không vì vậy mà tha thứ.
Tôi nói có đúng không?
Kỷ Đình Dạ đưa gương mặt tuấn lãnh đến gần Tống Kiều, hàng mi cong của cô còn đọng nước mưa chưa kịp khô.
Hắn hôn lên khóe môi cô, trầm giọng.
– Tôi cho em tùy hứng một lần.
Không có lần sau.
Tống Kiều cong môi, cô biết chắc mình sẽ chiến thắng.
Dựa vào con mắt tinh tường của hắn, làm sao không biết là ai đang giở trò.
Kỷ Đình Dạ vuốt nhẹ cánh môi của Tống Kiều, thầm thì một câu “bướng bỉnh” rồi bỏ cô ra.
Hắn nên nhìn nhận vấn đề ngay từ đầu, không nên nghi ngờ cô.
Kỷ Đình Dạ nâng tay cô lên, giúp cô đeo lại chiếc vòng tay:
– Sau này đừng tháo ra nữa, tôi không thích em rời khỏi mắt tôi.
Tống Kiều không đáp, xem như cô đã vượt ải thành công.
Kỷ Đình Dạ cũng không phải là ngốc, màn kịch này Lưu Tuyết Lam khó mà diễn tiếp rồi.
Lúc quay trở lại phòng ngủ, Tống Kiều nhận được cuộc gọi của Hàn Tịnh.
Địa điểm quay phim có chút thay đổi, cô phải xuất ngoại 1 tháng để hoàn thành tiến độ.
Tống Kiều không có ý kiến gì, cô đúng là cần rời nơi khói lửa này một thời gian.
Dạo này phát tin giả cho Rose hơi nhiều, bà ta chắc là sắp đánh hơi ra vị trí của cô.
Tống Kiều nghĩ ngợi một lát thì cất tiếng hỏi Hàn Tịnh:
– Quay ở nước nào thế?
– Nước A, sao vậy?
Tống Kiều nhếch môi, thản nhiên đáp:
– Bên đó em có quen vài người bạn, đúng lúc đến thăm họ.
Chị không cần giúp em đặt khách sạn đâu.
Còn nữa, em muốn tự đi, bảo A Xán đến thẳng địa điểm quay phim đi.
– Em lại muốn làm gì đó.
Lén lút hẹn hò?
Tống Kiều bật cười, lên tiếng giải thích:
– Chị quên em đang yêu đương với ai à? Anh ta nào có rảnh rỗi đến vậy.
Yên tâm đi, em chỉ đến thăm bạn bè thôi.
Mà cho dù có thật hẹn hò, cũng không có toà soạn nào dám đăng đâu.
Hàn Tịnh nghe xong thì cúp máy, đúng là quá kiêu ngạo rồi.
Tống Kiều mặt kệ chị ta, thong thả lên giường đánh một giấc.
Rose ngược lại cả đêm mất ngủ, Wilson vừa báo lại nhiệm vụ đã thất bại rồi.
Hơn nữa người cũng mất tích, chưa liên lạc được.
Rose càng nghe càng phẫn nộ, nắm chặt tay vịnh ghế rít lên:
– Một lũ phế vật.
Mau tìm nó cho ta.
Không có người yểm trợ, nó thoát thế nào được?
– Nghe nói là người bên cạnh Kỷ Đình Dạ giúp đỡ.
Cô ta đã vào Lưu Giang rồi.
Nhưng người trong đó lại không nhìn thấy, cứ như bốc hơi vậy.
Còn nữa, có người giả mạo sát thủ của chúng ta độp nhập Kỷ Gia giết Bạch Tư Âm, nhưng không thành sau đó bị bắt rồi
Rose âm trầm, dạo này kế hoạch của bà ta không mấy thuận lợi.
Nếu còn đắc tội với Kỷ Đình Dạ thì không xong:
– Ngươi liên lạc với Diệp Ninh, bảo nó nhanh chóng tìm người về.
Bên phía Kỷ Đình Dạ cứ án binh bất động đi
– Vâng
Wilson nói xong thì ra ngoài, Bạch Hồ bây giờ là thế lực thù địch của hắc đạo.
Nếu còn tiếp tục nhận nhiệm vụ, trước sau gì cũng sẽ tự mình hại mình..