Tống Dĩnh theo Phong Khiêm đi vào biệt thự, cô có cảm giác mỗi bước chân là gần hơn với tử thần.
Trước giờ không ai chống đối Hắc Dạ mà còn toàn vẹn.
Đến một căn phòng trống, Phong Khiêm mới dừng lại:
– Cô đợi ở đây, tôi đi thông báo.
Tống Dĩnh gật đầu, cũng ngoan ngoãn đứng im.
Cô thừa biết xung quanh đây có rất nhiều họng súng đang chĩa về phía mình, chỉ cần cô dám chạy thì sẽ bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ.
Đằng sau vang lên tiếng giầy da, Tống Dĩnh theo phản xạ quay đầu vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Đình Dạ.
– Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Kỷ Đình Dạ không nói gì, Phong Khiêm bên cạnh lên tiếng đáp thay:
– Cô cứ vào bên trong trước, không cần vội.
Tống Dĩnh thấy rất khó hiểu, âm thầm đoán xem trong hồ lô của hắn đang chứa thuốc gì.
Kỷ Đình Dạ đẩy cửa một gian phòng khác, nên trong có một cái bàn dài trạm trổ theo phong cách Châu Âu.
Phong Khiêm bước đến kéo ghế ra, hướng Tống Dĩnh mỉm cười.
– Xin mời.
Tống Dĩnh cười gượng, đi đến ngồi vào.
Kỷ Đình Dạ đan hai tay chống cằm, híp mắt nhìn cô như đang dò xét.
Đến khi cô sắp bị cái nhìn đó làm cho mất tự nhiên, hắn mới lấy tấm ảnh trong túi ra đặt lên bàn:
– Bé gái trong ảnh này là cô phải không?
Tống Dĩnh nhìn tấm ảnh, lúc này mới biết bon họ đã lấy ví tiền của mình.
Cô cau mày, muốn đứng lên giành lại như vai đã bị Phong Khiêm ghì chặt:
– Tiểu thư, cô chỉ cần trả lời là phải hay không thôi.
Tống Dĩnh hất tay Phong Khiêm ra, cáu gắt:
– Phải thì sao? Các người có lịch sự tối thiểu không vậy, sao có thể tùy tiện lấy đồ của người khác.
– Thật không?
– Chẳng lẽ lúc mình còn nhỏ trông như thế nào tôi cũng không biết sao? Anh nghĩ tôi thiểu năng à?
Kỷ Đình Dạ thay đổi sắc mặt, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tống Dĩnh.
Cô không hình dung được ánh mắt ấy có hàm ý gì, nhưng cô cảm nhận ra có bí mật nào đó mà cô chưa được biết.
Kỷ Đình Dạ thu lại bức ảnh, nói với Phong Khiêm:
– Trông chừng cô ấy, chuyện này tạm thời đừng nói với ai.
Phong Khiêm gật đầu, sau đó vừa lôi vừa kéo Tống Dĩnh rời đi.
Ra khỏi biệt thự, Tống Dĩnh mới khó chịu đẩy anh ta ra.
Cô biết tạm thời mình đã an toàn, vừa rồi vận động quá đà nên vết thương có dấu hiệu nứt ra.
– Tôi có thể tự đi.
Anh nói xem, các người đang giở trò gì vậy hả?
Phong Khiêm muốn đỡ Tống Dĩnh, nghe cô nói vậy thì thu tay về.
– Cho dù là chuyện gì thì bây giờ cô cũng là cá nằm trên thớt rồi, cô bận tâm làm gì chứ?
– Anh…
– Được rồi, mau về thôi.
Cô yên tâm, không ai muốn khó dễ gì cô đâu.
Tống Dĩnh bĩu môi, rõ ràng là không tin lời Phong Khiêm nói.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết Kỷ Đình Dạ là loại người gì, cô đột nhập chỗ hắn để ăn cắp thông tin sao hắn có thể dễ dàng tha cho cô được.
Phong Khiêm biết cô gái trước mặt đang nghĩ gì, nhưng anh ta cũng không có ý định giải thích.
Việc này còn phải xác minh lại, chừng nào có kết quả rồi nói cũng không muộn
…
Tống Kiều ngủ rất lâu mới nặng nề mở mắt, khung cảnh cô nhìn thấy lúc này chỉ là một màu trắng xoá.
Tống Kiều khẽ nhíu mày, nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô lâm vào hôn mê.
Kỷ Đình Dạ đẩy cửa phòng tiến vào, trên tay là một khay đồ ăn vẫn còn ấm nóng.
Thấy Tống Kiều đã tỉnh, hắn mới từ tốn mở lời:
– Đói rồi phải không? Em ăn chút gì đi.
Tống Kiều nhìn hắn, đôi mắt ấy giờ đây không chứa một cảm xúc dư thừa nào.
– Anh không định giải thích sao? Đây là nơi nào?
Kỷ Đình Dạ đặt khay thức ăn lên bàn, hắn biết hành động của mình đã chọc giận cô.
Nhưng để chắc chắn, hắn không thể không làm như vậy.
Kỷ Đình Dạ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, chậm rãi đáp:
– Đây là một căn biệt thự khác của tôi.
Thời gian tới tạm thời em cứ ở đây đi.
– Anh định giam cầm tôi sao? Kỷ Đình Dạ, tôi không đáng tin đến vậy à?
Khi nói ra câu đó, trên môi Tống Kiều là nụ cười tự giễu.
Cô là sát thủ, trước giờ luôn rất nhạy cảm và đa nghi.
Nhưng từ khi ở bên cạnh hắn, cô thật sự đã gỡ xuống lòng phòng bị của mình.
Bởi vì cô tin tưởng hắn, tin tưởng hắn sẽ không vì bất cứ điều gì mà gây tổn thương cho cô.
Vậy mà một lần xuống tay đó của hắn đã thật sự đánh cô tỉnh táo lại.
Kỷ Đình Dạ biết tính cách cô ăn mềm không ăn cứng, lần này xem như là đã triệt để phá hỏng mối quan hệ đang tốt đẹp giữa hai người.
Nhưng hắn là chủ Kỷ Gia, hắn không được phép tùy hứng theo ý mình được.
– Tôi không giam cầm em, tôi chỉ muốn em bình tĩnh lại sau đó cùng nhau nói chuyện.
– Tôi đang rất bình tĩnh.
Anh muốn biết gì có thể hỏi tôi.
Kỷ Đình Dạ đứng dậy, hắn không cho rằng lúc này đây Tống Kiều đang bình tĩnh.
Lưỡng lự một lát, Kỷ Đình Dạ đem chiếc vòng tay mà Tống Kiều đã để lại trong phòng bệnh đặt lên bàn:
– Cái này trả em, mong rằng đây là lần cuối cùng em tháo nó ra khỏi tay mình.
Tống Kiều liếc chiếc vòng tay, từ lần trước cô đã biết chiếc vòng này có vấn đề.
Chính vì vậy khi rời bệnh viện cô đã để nó lại.
Kỷ Đình Dạ không đợi Tống Kiều đã có ý định rời đi, nhưng Tống Kiều không để hắn như ý nguyện:
– Tôi không phải muốn chống đối anh, tôi chỉ làm những gì tôi cảm thấy là đúng đắn.
Ngược lại anh, ngay từ đầu đã không hề có ý định tin tưởng tôi.
Kỷ Đình Dạ trầm mặc, hắn cũng rất muốn tin.
Nhưng cô lại khiến hắn không cách nào tin được.
Bầu không khí nghẹt thở bao trùm, đến khi Tống Kiều cho rằng mình sẽ không đợi được câu trả lời thì Kỷ Đình Dạ bất ngờ lên tiếng.
– Được, tôi tin em.
Vậy em có thể nói cho tôi biết em là ai không?
Tống Kiều sững sờ, cô mấp máy môi nhưng không thốt ra thành tiếng.
Cô đã quá xem thường Kỷ Đình Dạ rồi, hắn vốn đã nghi ngờ cô không phải Hạ Mẫn Hi.
Kỷ Đình Dạ quay đầu, ánh mắt hướng về phía Tống Kiều như đang chờ đợi.
Thấy cô rũ mắt, hắn mới lạnh nhạt bật cười.
– Ngay đến bản thân mình là ai em cũng không nói rõ được, vậy mà còn nói tin tưởng với tôi ư?
Tống Kiều nghẹn họng, cho dù thế nào cô cũng không thể để lộ thân phận của bản thân.
Kỷ Đình Dạ cũng không muốn ép cô, hắn chỉ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mình.
– Mối quan hệ của em và Hạ Mẫn Hi là gì tôi không có hứng thú muốn biết, tôi chỉ mong em có thể thành thật với tôi.
Nghỉ ngơi đi, bao giờ thông suốt rồi chúng ta nói chuyện.
Kỷ Đình Dạ nói xong thì buông cô ra, lần này hắn thật sự rời khỏi căn phòng.
Tống Kiều cắn môi, phải nói dối thật khiến người ta mệt mỏi.
Cô mong việc hoang đường này nhanh chóng kết thúc đi..