Cp Tui Đu Luôn Be

Chương 29



Phó Mịch thấy Tô Ly như người mất hồn, cũng chỉ nghĩ là cậu bị sợ vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn ban nãy.

Dán mu bàn tay lên trán cậu, giúp cậu lau mồ hôi trên trán.

“Có cần tôi bóc hạt óc cho cho cậu ăn đỡ sợ không?”

Tô Ly nghe đến hạt óc chó liền tỉnh táo lại nhìn Phó Mịch, lại nhìn Lê Hựu Nam cười đứng sau lưng Phó Mịch.

Xứng quá đi!

Đúng là quá xứng đôi!

Bọn họ đứng bên nhau xứng đôi như thế, khiến cho những người xung quanh trở lên dư thừa!

Trước kia tui bị mù hả trời?

CP xứng đôi như thế mà không đu?

Phó Mịch thấy Tô Ly mãi không nói gì, lo lắng hỏi: “Sợ thật đó hả?”

“Các anh có sao không?”

Vứt chuyện đu CP sang một bên, phản ứng đầu tiên của Tô Ly là lo lắng cho an toàn của bọn họ.

Dù sao thì chiếc đèn cấp sáng lớn như thế rơi xuống, nhìn thôi cũng đã sợ rồi.

Tô Ly vô thức nắm lấy tay Phó Mịch để nhìn kĩ hơn, sau đó lại sờ sờ đầu hắn, sau khi xác định không có chỗ nào bị thương, lại muốn sang xem Lê Hựu Nam.

Nhưng trong lúc cậu đang định quay đi thì Phó Mịch đã giơ tay ra ngăn cậu lại.

Quan tâm mình thì đúng rồi, nhưng mà quan tâm Lê Hựu Nam thì hơi bất ngờ nha.

Đứa nhóc này để ý đến Lê Hựu Nam từ bao giờ vậy?

Lê Hựu Nam kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt.

Phó nhị thiếu kén chọn thậm chí là có nghiện sạch sẽ, thế mà lại để cho Tô Ly tự tiện sờ mó hắn cơ đấy!

Lê Hựu Nam cảm thấy hình như mình đã hiểu sai quan hệ của hai người bọn họ rồi.

Thân mật như thế, chắc cũng không phải là không có tiến triển gì cả nhỉ!

Nhưng mà sau khi nhận được ánh mắt không hài lòng của Phó Mịch, Lê Hựu Nam đang xem kịch vui cực kỳ tinh ý mà lùi về sau một bước.

Được được được, kẻ cô độc như tui không cần có người quan tâm!

“Cậu ấy không sao.” Phó Mịch kéo cánh tay Tô Ly mãi không buông: “Có tôi ở đây, cậu ấy có thể bị sao được chứ?”

Câu này của Phó Mịch vốn có nghĩa là hắn nhanh tay lẹ mắt đã cứu được người gặp nguy hiểm.

Nhưng khi vào trong tai Tô Ly lại biến thành ý khác.

Đúng đúng đúng, may là có anh bên cạnh anh ấy, nên anh ấy mới không sao!

Đây là tình CP cảm động trời xanh!

Phó Mịch thấy biểu cảm của Tô Ly giãn ra, hắn thấy có chút không hài lòng khi thấy cậu bớt quan tâm mình nhanh đến vậy.

“Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn thấy hơi sợ.”

Quả nhiên Tô Ly nghe xong liền lập tức lo lắng nhìn hắn.

Tô Ly nhớ hồi trước có được nghe kể về tin đồn của một đoàn phim.

Một tiền bối có kỹ năng bơi lội rất tốt trong lúc quay cảnh rơi xuống nước bị chuột rút, lúc đó người trong đoàn phim cứ tưởng là anh ta đang diễn, sau đó anh ta liều mạng gào thét, đến khi sắp chết đuối mới được cứu kịp thời.

Chỉ là từ đó về sau anh ta mắc chứng “sợ nước”, cũng không dám đến gần chỗ nước sâu hơn một mét nữa.

Tô Ly lo rằng Phó Mịch cũng bị chuyện ngày hôm nay dọa sợ, sau này nhìn thấy đèn cấp sáng lại thấy sợ thì phải làm sao đây?

“Có muốn sang bên kia nghỉ một chút không?” Tô Ly đề nghị: “Tôi vừa mới tách được nhiều hạt óc cho lắm, ăn chút cho đỡ sợ không?”

Bảo Tô Ly chủ động lấy ra hạt óc chó đã bóc xong, cũng giống như gấu trúc chủ động đưa trúc, hamster chủ động dâng hạt hướng dương vậy, đây là đãi ngộ mà đến cả ba mẹ cậu cũng rất ít khi nhận được.

Đúng là sau khi nghe xong thì Phó Mịch vô cùng hài lòng, cũng không phải là muốn cướp hạt óc chó của đứa nhóc này ăn thật, liền cười nói: “Không sao, nghỉ ngơi một chút chắc sẽ ổn thôi.”

Sao mà Tô Ly đồng ý cho được, cậu cứ e rằng tâm lý của Phó Mịch sẽ bị gì đó.

Nhưng quan tâm thế này khiến Phó Mịch cảm thấy rất thoải mái, cũng không từ chối nữa. Khoác vai Tô Ly đi qua bên cạnh, còn không quên nhíu mày diễn cảnh một người bị sợ hãi quá mức.

Nếu như hắn bị sợ quá mức, thì tôi bị nhồi máu cơ tim đây này!

Lê Hựu Nam mắt chữ A mồm chữ O nhìn Phó ảnh đế đóng kịch, sao mà lại có thể điêu luyện tự nhiên thế nhỉ?

Diễn xuất của người anh em này, mà chỉ lấy được một giải ảnh đế thì thiệt cho cậu quá!

“Từ bao giờ mà quan hệ của hai người họ tốt thế?”

Trương Thụy Y nhìn Tô Ly và Phó Mịch đang sóng vai, cảm thấy rất kì lạ.

Đương nhiên Lê Hựu Nam biết Trương Thụy Y là chị họ của Tô Ly, nghe cô ấy nói như vậy thì vội muốn bao che cho Phó Mịch.

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, chưa nói đến đền ơn đáp nghĩa, thì ít nhất vẫn có thể làm một chút chuyện nhỏ.

“Chị Trương?”

“Dạ!”

Thế mà idol lại biết mình họ gì cơ đấy!

Trương Thụy Y kích động: “Anh Nam, anh có chuyện gì cần nhờ em ạ!”

“Không biết trợ lý của tôi chạy đâu rồi, có thể làm phiền cô đi mua giúp tôi cốc cola để bình tĩnh lại không?”

Cảm xúc trong lòng Trương Thụy Y lẫn lộn.

Chắc là Nam Nam sợ lắm, nếu không thì sao một người siêu kỷ luật không bao giờ uống nước ngọt lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy chứ!

Hậu quả sau đó, đừng nói là kem, có khi đến cả gà rán cũng có khả năng ấy chứ!

“Anh đợi chút, tôi đi ngay đây!”

Nhìn Trương Thụy Y chạy đi nhanh như gió, Lê Hựu Nam cười, hai chị em nhà này đều thật đơn giản và ngây thơ!

“Anh Nam! Anh không sao chứ!”

Trợ lý Tiểu Chu của Lê Hựu Nam cầm một túi hoa quả chạy về, ban nãy anh vừa đi mua một ít đồ, cứ đến mùa hè là Lê Hựu Nam không muốn ăn cơm, chỉ thèm ăn trái cây thôi.

Tiểu Châu kéo Lê Hựu Nam ra nhìn hồi lâu, sau khi chắc chắn là anh không bị thương mới an tâm.

Lê Hựu Nam nhìn cậu nói: “Bây giờ, cậu đi ngay cho tôi.”

“Hả?”

“Tôi đang nói dối, cậu xuất hiện sẽ bị lộ mất.” Lê Hựu Nam liếc nhìn sang Phó Mịch, cười.

Đùa nhóc con một chút thì vui, nhưng đùa nhiều chút thì vui hơn nhiều.

Thế mới nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cá mè một lứa.

Câu này không sai tí nào.

Đều là người đen tối, không ai trong sáng hơn ai được miếng nào!

Tô Ly hồn nhiên không biết mình bị lừa, đang vô cùng nghiêm túc đeo găng tay tách hạt óc chó cho Phó Mịch.

Đúng là bảo cậu chia hạt óc chó cho người khác, thì chắc Tô Ly phải vật vã một lúc, nhưng Phó Mịch thì lại khác, không chỉ là thầy dạy mình diễn xuất, mà còn là một trong hai nhân vật trong CP tiếp theo mà mình muốn đu nữa.

Tách hạt óc chó cho idol của mình không phải là chuyện đương nhiên nên làm sao?

Hơn nữa, Phó Mịch là người mua chỗ hạt óc chó này, cho nên chia cho hắn ăn, trong lòng Tô Ly cũng không nghĩ nhiều.

Là một người tách hạt óc chó lành nghề, Tô Ly có thể bóc quả óc chó nguyên vẹn một cách vô cùng khéo léo.

“Được rồi, cậu cũng ăn một ít đi.”

Chẳng qua Phó Mịch chỉ muốn tìm chuyện để nói chuyện riêng với Tô Ly một lát, mấy ngày hôm nay đứa nhóc này cứ quấn lấy Trịnh Thi Dật, khiến hắn thấy hơi khó chịu.

Mặc dù hắn rất biết ơn Trịnh Thi Dật vì đã công khai giải thích scandal của bọn họ, nhưng những lời giải thích này cũng khiến cho Phó Mịch cảm thấy đầy nguy hiểm.

Nói gì mà thích người nhỏ tuổi hơn.

Trên phim trường còn có người nào có thể phù hợp điều kiện hơn Tô Ly cơ chứ?

Nếu như không phải hắn biết chắc là Tô Ly hoàn toàn không có yêu đương gì, thì Phó Mịch đã nghi ngờ buổi phỏng vấn kia của Trịnh Thi Dật là đang muốn tuyên chiến với chính mình đấy chứ.

“Không sao, tôi ăn nhiều rồi.” Tô Ly chăm chỉ tách óc chó: “Óc chó anh mua đều cực kì tươi, vừa ngọt vừa ngon.”

“Vậy hả?”

Nghe thấy đứa nhóc này nói thích, Phó Mịch cũng vui.

“Cậu xem là hiệu nào, sau đó bảo Tiểu Chung, mua thêm cho cậu.”

“Không cần đâu, vẫn còn nhiều lắm ấy!” Tô Ly tách xong quả óc chó cuối cùng rồi dọn dẹp: “Không nên lãng phí như vậy.”

Phải thật tiết kiệm.

Phó Mịch lại nhìn thấy thêm một ưu điểm nữa của Tô Ly.

“Tâm trạng anh đã khá hơn chưa?”

Tô Ly cẩn thận hỏi.

Phó Mịch vừa nhìn thấy đôi mắt to đầy tò mò của cậu, đã biết là cậu có chuyện muốn hỏi, nhưng lại không nói rõ ra, chỉ trả lời câu hỏi của cậu.

“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu.”

Tô Ly nhận được lời cảm ơn liền thấy có thể mạnh dạn hơn một chút, mở miệng hỏi: “Vậy anh có muốn nói chuyện với tôi một chút không?”

Cái này thì thật sự hắn muốn quá luôn ấy chứ.

Phó Mịch kiềm chế xao động trong lòng, đây là lần đầu tiên đứa nhỏ này nói muốn trò chuyện cùng mình.

“Muốn nói chuyện gì thế?”

“Kể chuyện anh với anh Nam gặp nhau thế nào đi!”

Tô Ly đang muốn chèo thuyền Mật Dữu, mà nếu vậy thì nhất định phải xem nhiều, hỏi nhiều, tìm hiểu nhiều, thì mới có thể tìm thấy nhiều điểm đáng yêu hơn.

Còn gì oách hơn là biết hint từ chính chủ cơ chứ?

Chắc chắn là không có rồi.

Sau đó mặt Phó Mịch liền xụ xuống.

Cái này thì có gì hay để nói?

Phó Mịch không muốn nói, nhưng cũng không chịu được vẻ hồn nhiên ham học của Tô Ly.

Đã là người mình thích, không nuông chiều thì biết làm sao bây giờ?

“Lúc quay phim vô tình quen nhau.”

Tô Ly không hài lòng với câu trả lời này lắm, cậu đến chỗ chính chủ để tìm hint, chắc chắn không muốn biết mấy đáp án tiêu chuẩn có thể tìm thấy trên mạng này.

Vậy nên Tô Ly đổi góc độ để hỏi.

“Vậy chắc lúc đó anh Nam phải đẹp lắm nhỉ!”

Thiếu niên tươi trẻ, nụ cười thanh xuân, đẹp trai chói mắt.

Tô Ly nói xong thì thấy có gì đó sai sai, bèn vội vàng thêm vào một câu: “Đương nhiên là, bây giờ anh ấy cũng rất đẹp.”

Phó Mịch nghe xong, trong lòng bực bội!

Nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi, cố gắng muốn tìm lại chủ đề.

“Đẹp hơn tôi à?”

Tô Ly thành thật lắc đầu: “Chắc chắn là không rồi, tôi chưa nhìn thấy nam diễn viên nào đẹp trai hơn anh hết!”

Thế nên tôi mới đu toàn là thuyền của anh, vừa ngầu vừa đẹp trai, với ai cũng rất xứng!

Phó Mịch được vỗ về gật gật đầu, nhận câu trả lời này của Tô Ly.

“Vậy hai người làm sao mà thành tình… bạn thân thiết vậy?”

Tô Ly vì muốn rút sửa miệng, mà suýt nữa đã cắn vào lưỡi.

Nguy thật, suýt nữa là phun ra hai chữ “tình nhân” rồi.

“Cũng không phải là vừa gặp đã quen.” Phó Mịch nói: “Đúng là hồi đó thằng nhóc ấy cũng ưa nhìn, nên có hơi không coi ai ra gì, trong đoàn phim có người thấy cậu ta ngứa mắt nên muốn dạy một bài học, tôi cản lại.”

“Wow!”

Anh hùng cứu mỹ nhân giống hôm nay!

Mắt Tô Ly toàn là sao hồng: “Vậy chắc anh ấy biết ơn anh lắm!”

“Hừ.” Phó Mịch cười khẩy: “Cậu ta chê tôi bao đồng, nói tự giải quyết được. Kết quả là sau đó lại bị người ta gài, tôi vẫn phải ra mặt mới giải vây được.”

Tô Ly hiểu rồi, thì ra Phó Mịch đã từng bước từng bước một thu phục được Lê Hựu Nam ngỗ ngược!

“Tôi nghe nói, lúc anh Nam bị công ty cũ ức hiếp, anh đã bỏ ra một khoản tiền lớn giúp anh ấy hủy hợp đồng, tình cảm của hai người tốt thật đấy.”

Chuyện này là khi trước cậu nghe Trương Thụy Y nói, cho đến thời điểm này, thì đây là viên đường lớn nhất của thuyền Mật Dữu trong mắt fans CP!

Phó Mịch không chỉ bỏ ra khoản tiền ấy giúp cho Lê Hựu Nam, mà còn không cho anh trả lại, đây không phải là tình yêu thì là gì chứ!

Phó Mịch như thể nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, tiến đến trước mặt Tô Ly hỏi: “Nhìn tôi giống người hào phóng vậy sao?”

“Anh quá hào phóng luôn!” Tô Ly coi là chuyện đương nhiên mà gật đầu: “Anh còn tặng cho tôi rất nhiều óc chó nữa!”

“Không giống nhau.”

Phó Mịch nghĩ thầm, tặng cậu bao nhiêu cũng được, cơ mà tặng Lê Hựu Nam thì thôi đi.

Hơn nữa Tô Ly nghĩ là, thật ra óc chó so với tiền đền hợp đồng không giống nhau.

“Đấy là tiền anh tôi bỏ ra, chỉ là dùng tài khoản của tôi thôi, để tránh cho người khác trong công ty có cơ hội làm loạn.”

“Mặc dù có một phần nguyên nhân là tôi nghĩ đến giao tình của tôi với cậu ta, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là của anh tôi —— một cái máy kiếm tiền không có cảm xúc, anh ấy cảm thấy Lê Hựu Nam năm ấy debut mới đôi mươi, rất có tiềm năng, ký hợp đồng với giá thấp mà lại có thể thu được lợi nhuận cao.”

Phó Mịch nói: “Nhưng nếu nhìn từ góc độ của công ty, thì không thể kí hợp đồng với người rõ ràng phải bồi thường, vậy nên mới quyết định dùng danh nghĩa của tôi, như vậy thì làm việc sẽ dễ dàng hơn, không chia tài nguyên nội bộ của công ty cho cậu ấy, mà toàn bộ là lấy từ chỗ tôi. Đối với bên ngoài thì cũng có thể nói là do tình bạn của chúng tôi nên tôi giúp cậu ấy, sau đó cậu ấy lại nổi tiếng, thì quay lại ký hợp đồng với Bách Á.”

“Ồ.”

Tô Ly hơi thất vọng, thì ra chuyện là như vậy.

“Vậy thì chủ yếu vẫn là bởi anh ấy là bạn của anh đúng không.”

Suy cho cũng thì không phải ai cũng có cơ hội lật kèo, nếu như không có mối quan hệ với Phó Mịch, thì sợ rằng giải trí Bách Á cũng sẽ không chọn Lê Hựu Nam.

Phó Mịch cười lắc đầu, nói nhỏ: “Không, chỉ là bởi vì tôi biết được bí mật lớn nhất của cậu ấy, cho nên cậu ấy không thể không ký hợp đồng.”

Tô Ly cảm thấy chuyện này rất giống thật, lúc đó Lê Hựu Nam không còn lựa chọn nào khác, trừ Phó Mịch và giải trí Bách Á, thì chắc anh cũng không còn chỗ nào để đi nữa rồi.

Nhưng hai chữ “bí mật” này, lại khiến cho suy nghĩ của Tô Ly bỗng nhiên thay đổi, lại còn nắm cả nhược điểm trong tay, lẽ nào Phó Mịch cưỡng chế Lê Hựu Nam… khụ.

Tô Ly tò mò muốn chết: “Bí mật lớn gì cơ?”

Phó Mịch treo củ cả rốt trước mặt Tô – thỏ con – Ly, cũng không định để cậu ăn dễ thế được.

“Cái này không nói nói cho người khác biết dễ thế được.” Phó – đại ma vương – Mịch cười nói: “Trừ phi cậu lấy bí mật nhỏ của cậu ra đổi với tôi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.