Mãi đến khi Phó Mịch bị gọi đi quay phim, Tô Ly vẫn chưa đổi được bí mật kia.
Bí mật duy nhất của Tô Ly chính là ngay hôm nay cậu bắt đầu chèo thuyền Phó Mịch, nhưng cái này thì không thể để Phó Mịch biết được.
Mặc dù nóng lòng muốn biết bí mật của Lê Hựu Nam là gì, nhưng cũng không thể hy sinh chính mình vì đại cuộc.
Tô – Platon – Ly: Mất mạng rồi thì làm sao mà đu CP được!
Tô Ly rầu cả người, chỉ có thể lấy điện thoại ra lướt weibo, cậu phát hiện tai nạn ban nãy đã bị đẩy lên hotsearch.
–
Mặc dù trong chuyện ngoài ý muốn ban nãy, ngoài chiếc đèn cấp sáng thì cũng không có ai bị thương cả.
Nhưng không biết đám paparazi núp ở chỗ nào đó chụp trộm được, đứng trong góc chụp lại toàn bộ quá trình, đặc biệt là sau khi phát hiện nhân vật chính gặp nguy hiểm là Phó Mịch và Lê Hựu Nam, bọn họ liền đăng video lên mạng ngay lập tức.
[Tốc báo độc quyền! Khoảnh khắc thót tim trên phim trường! Phó Mịch, Lê Hựu Nam suýt bị thương!]
[Ôi mẹ ơi, sợ chết mất!]
[Xem mà lòng bàn tay mướt mồ hôi, suýt nữa là đập vào Nam Nam của chúng tôi rồi!]
[Là tai nạn thật sao? Đoàn phim không điều tra gì cả à?]
[Sao mà quay văn kịch* cũng nguy hiểm thế chứ, đoàn phim có mua bảo hiểm cho diễn viên không vậy! Cái loại bồi thường mấy trăm triệu ấy!]
*thể loại không có đánh đấm võ thuật nhiều.
[Xảy ra chuyện gì thật thì bồi thường có tác dụng gì chứ! Nam Nam với nhị thiếu của tôi không sao chứ!]
[Tôi không dám xem lại lần hai, sợ thật đấy, may là nhị thiếu phản ứng nhanh!]
[May là nhị thiếu phản ứng nhanh+1, đúng là nhanh như thần vậy, chưa đến một giây đã ra tay rồi.]
[Nam Nam phải cảm ơn nhị thiếu cẩn thận nha, đây là ơn cứu mạng đó!]
[Vậy không phải nên lấy thân báo đáp à?]
[Đôi chồng chồng già mười năm rồi, chắc đã báo từ lâu rồi nhỉ?]
[Lạc đề rồi chị em ơi!]
[Đoàn phim phải đi chùa cũng bái đi thôi, lần này nhị thiếu phản ứng nhanh, lỡ mà… phì phì phì.]
[Aaaaa đừng có mà nói bậy, tôi nghĩ đã thấy sợ rồi!]
[Vẫn nên coi trọng vấn đề an toàn!]
[Đúng thế, nếu như tai nạn này xảy ra một lần nữa, là tôi phải đi phẫu thuật nối tim đấy!]
–
Sau khi Trịnh Thi Dật xem xong video này, cũng sợ đến mức suýt nữa thì tim ngừng đập.
Cảnh quay của cô vừa kết thúc, còn chưa tẩy trang đã chạy từ trong lều ra.
Thấy Phó Mịch và Lê Hựu Nam không bị thương gì đang đứng quay phim, mới an tâm.
Mắt nhìn về phía Tô Ly đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại, Trịnh Thi Dật liền chạy đến hỏi xem thực hư thế nào.
“Có chuyện gì vậy!” Trịnh Thi Dật hỏi nhỏ: “Là tai nạn thật sao? Hay là có người hại idol của chúng ta!”
Nhìn vẻ như muốn đi đánh nhau với cái đèn cấp sáng của Trịnh Thi Dật, Tô Ly có chút cạn lời: “Ai dám chứ!”
Đương nhiên Trịnh Thi Dật vẫn chưa hết sợ.
“Cậu không biết lúc nãy chị xem cái video đó mà sợ hết cả hồn! Hai người họ lỡ mà có chuyện gì, thì chị biết phải làm sao!”
Tô Ly đồng cảm vô cùng.
Trịnh Thi Dật lại liếc nhìn điện thoại, nhỏ giọng kinh ngạc: “Chết thật, đã lên top1 hotsearch rồi!”
Tô Ly cũng vội vàng lấy điện thoại ra xem tin mới.
–
#Phó Mịch và Lê Hựu Nam gặp tai nạn ở Phim trường #Bạo
Chủ để không chỉ hot không hạ nhiệt, mà còn kéo theo rất nhiều người đến hóng chuyện, phía sau chủ đề còn có cái đuôi ‘Bạo’.
Bình luận ở trang chủ bộ phim đã loạn cả lên rồi.
Dù là những cô gái Phó gia, hay là các Bí Ngô của Lê Hựu Nam, cũng đều không khống chế được, nhất là sau khi đoàn phim chậm trễ không đáp lại, thì mâu thuẫn lại càng trở lên gay gắt hơn.
[Đoàn phim còn muốn giả chết đến bao giờ! Hai tiếng rồi, vẫn không có người nào trả lời!]
[QAQ rốt cuộc là nhị thiếu và Nam Nam của chúng tôi sao rồi!]
[Sao tên paparazi này không quay luôn cả đoạn sau nhỉ, quay đến cảnh đèn đổ xuống là ống kính đã run rồi! Ai mà biết được sau đó xảy ra chuyện gì, muốn chúng ta tức chết đấy hả?]
[Không ngờ có một ngày tôi lại hy vọng paparazi đi chụp trộm đoàn phim…]
[Tôi đã khấn vái tất cả các vị thần phật trên trời rồi, nhất định sẽ bảo vệ Nam Nam và nhị thiếu an toàn!]
[Mọi người bình tĩnh, tôi nghe nói nhị thiếu và Nam Nam đều không sao, còn đang quay phim kìa!]
[Xảy ra tai nạn lớn vậy rồi mà còn quay hả?].
[Tôi đã đợi cả một buổi chiều mà không có ai ló mặt ra nói câu nào, chẳng còn chút tâm tình nào để ăn tối nữa!]
Bị các fans luân phiên nã pháo như vậy, không phải đoàn phim không muốn trả lời, mà là đang nghĩ xem phải trả lời như thế nào.
Lúc bên truyền thông nhìn thấy video quay trộm kia đã hoảng hồn rồi, sau đó lên hotsearch thì run như cầy sấy.
Bộ phim này của bọn họ từ khi chuẩn bị đã lên hotsearch vô số lần, nhưng chưa có lần nào tiêu cực như lần hotsearch này.
Người phụ trách tuyên truyền đến tìm đạo diễn và các diễn viên chính, hy vọng mọi người có thể đăng weibo làm rõ mọi chuyện.
Nhưng đoàn phim vẫn đang tiến hành quay, cũng không thể nói dừng là dừng được.
Nhiệm vụ quay phim mỗi ngày không hoàn thành, thì sẽ lãng phí nhân lực tài lực của cả một ngày, không ai dám cản trở.
Thế nên có gấp thế nào, cũng phải đợi.
–
Thật ra xảy ra những chuyện này, đoàn phim còn lo hơn fans gấp chục lần.
Ban nãy Lý Húc dẫn người đi kiểm tra đèn đóm và tất cả các vật dụng có thể gây tai nạn, chỉ cần có chút vấn đề thôi cũng sẽ bảo nhân viên thay mới.
Về phần Phó Mịch và Lê Hựu Nam, bọn họ gặp không ít tai nạn trong đoàn phim, lúc có cảnh hành động thì va đập này kia là chuyện thường, chỉ cần không cụt tay gãy chân thì vẫn phải quay tiếp.
Lần này không có nguy hiểm gì, nếu như không có ai bị thương, thì họ cũng không để trong lòng.
Cho nên sau khi Lý Húc và mọi người nghe được tin tai nạn ban nãy đã bị paparazi quay được, thậm chí còn leo lên top1 hotsearch, phản ứng đầu tiên là liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng mắng lũ paparazi sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Chuyện đã như thế rồi, thì cũng không thể mặc kệ được.”
Lý Húc cũng đau đầu, trước đó y còn thấy may là quá trình quay bộ phim này quá thuận lợi, quả đúng là lần quay phim thuận lợi nhất trong sự nghiệp của y.
Thực tế chứng minh, con người không thể vui mừng quá sớm.
Vừa mới lơi là một chút, thì rắc rối đã tìm đến cửa.
“Các cậu có ý kiến gì không?” Lý Húc nói: “Cũng không thể chỉ đăng một tuyên bố khô khan cho xong đúng không?”
“Chắc chắn là không thể thế được!” Người phụ trách ủ rũ: “Fans của nhị thiếu và anh Nam sắp lật tung trang chủ rồi, tuyên bố cũng không có tác dụng gì mấy, làm không tốt còn phản tác dụng. Tôi thấy là, e rằng vẫn phải nhờ hai người kia đăng weibo động viên fans mới được.”
Fans bây giờ không dễ lừa đâu.
Đăng một bài tuyên bố không đầu không cuối, lại còn không có chứng thực, chỉ càng khiến cho fans tức giận thêm thôi.
Phó Mịch và Lê Hựu Nam suýt nữa thành nạn nhân, thế nhưng người gây sự lại là fans nhà mình, đứng ra động viên một chút cũng không sao.
Hơn nữa nếu cứ để mặc kệ thì có thể sẽ khiến fans nghĩ lung tung, cho rằng bọn họ với đoàn phim đã xảy ra tranh cãi, đến lúc đó lại càng phiền phức hơn.
Nhưng muốn động viên cũng cần phải có kỹ năng.
Không thể làm kiểu fans đã phất cờ đòi công bằng cho mình, mình lại vả mặt fans, nghĩ fans bao đồng chuyện bé xé ra to được, như vậy sẽ khiến lòng fans băng giá.
–
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ căng thẳng, Trịnh Thi Dật cũng đưa Tô Ly đến.
Trịnh Thi Dật vừa nhìn thấy Phó Mịch và Lê Hựu Nam bình an vô sự đứng đó, trái tim của fan CP bồi hồi.
Cũng giống như các fans trên weibo, điều mà cô quan tâm nhất là hai người không bị thương.
“Anh Phó, anh Nam, hai người không sao chứ?”
Phó Mịch lắc lắc đầu, hắn rất không vừa lòng chuyện gần đây Trịnh Thi Dật và Tô Ly dính lấy nhau, rốt cuộc hai người này nói chuyện gì cả ngày thế?
Lê Hựu Nam lại cười nói: “Không xước tí da nào.”
Trịnh Thi Dật yên lòng, không nhịn được bắt đầu gặm đường: “May là anh Phó phản ứng nhanh nhẹn.”
“Không thế thì sao!” cả ngày hôm nay Lê Hựu Nam nghe câu này không biết bao lần, liền tấu hài nói: “Ơn cứu mạng này, tôi đã tính dùng thân báo đáp rồi!”
Tô Ly và Trịnh Thi Dật cùng lúc trợn tròn mắt, không ngờ chính chủ lại tiếp được sóng não của họ, còn kiên quyết nhét đường vào tận họng.
Hai fans CP nhịn không hét lên suиɠ sướиɠ, trong lòng lại nhảy số bùm bùm, cứ như là đã thấy hai người họ tổ chức hôn lễ ở bãi biển.
Ở đâu ra đường to tổ bố thế này!
Lấy! Thân! Báo! Đáp!
Câu này có thể nói tùy tiện vậy sao!
Bao giờ hai người chuẩn bị đi đăng ký!
Có thể để chúng tôi rải hoa trong hôn lễ không!
Nhưng mà Phó Mịch liếc Tô Ly, xong lại ghét bỏ nhìn Lê Hựu Nam: “Tôi không thèm.”
Lê Hựu Nam bị chặn họng cũng không giận, biết là hắn đang muốn thể hiện lòng trung thành với Tô Ly đây mà!
Thằng quỷ này, thế mà cũng tam tòng tứ đức phết đấy!
Lý Húc đã quen với kiểu câu đùa cửa miệng của đàn ông này, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
“Sau này các cậu hãy bàn cách báo đáp, bây giờ có thể cứu đoàn phim trước không?”
“Tiếc là lúc đó còn chưa mở máy quay, nên không quay được đoạn đó!” Bệnh nghề nghiệp của Lý Húc tái phát: “Nếu không thì đã có video làm bằng chứng rồi!”
Đầu Tô Ly vẫn chưa ngừng tưởng tượng đến cảnh chính chủ kết hôn, nghe thấy thế liền thốt lên: “Vậy bây giờ chúng ta chụp một bức luôn đi.”
Phó Mịch nhìn Tô Ly: “Chụp ảnh? Chụp ảnh gì cơ?”
Đương nhiên là ảnh cưới của hai người rồi!
Suýt nữa thì Tô Ly nói ra suy nghĩ thật của mình: “Thật ra là các fans lo lắng cho sự an toàn của anh Phó với anh Nam, để họ thấy được người không sao, là có thể làm dịu được một nửa rồi. Sau đó weibo chính thức giải thích chút, chắc sẽ giải quyết được vấn đề thôi.”
Nói cho cũng thì, các fans không yên tâm, cũng vì sợ đoàn phim không coi trọng sự an toàn, lo idol của mình sẽ bị thương.
Chỉ cần định hướng tốt phương diện này, không để cho fans bị blogger bất lương dắt mũi, thì sẽ giải quyết được vấn đề chính.
“Được đấy, vậy thì chụp đi.” Lê Hựu Nam hỏi: “Chụp ở chỗ nào thì hợp lý nhỉ?”
Tô Ly ngẫm nghĩ, vẫn nói ra suy nghĩ táo bạo: “Nếu không thì chụp chung một bức đi!”
Trịnh Thi Dật thảy cho Tô Ly một ánh mắt —- làm tốt lắm, ảnh chụp chung này kia được phết nha!
“Đúng đúng, tôi cũng thấy được đấy!” Trịnh Thi Dật hùa theo: “Lúc đăng bài thì có thể nói về chuyện đó một chút, nếu như fan biết được lúc đó anh Phó anh dũng thế nào, có khi chủ đề quan tâm lại thay đổi ấy chứ!”
“Không cần cố ý như vậy.” Phó Mịch không đồng ý lắm: “Chụp đại một bức, có thể thấy mặt là tốt rồi, dù sao chúng ta cũng dựa vào mặt để kiếm cơm.” Nói xong cũng không dể cho người khác có cơ hội có ý kiến: “Tô Ly qua đây chụp cho tôi đi.”
“Hả?”
Tô Ly không ngờ nhiệm vụ chụp ảnh lại rơi vào tay mình, nhưng Phó Mịch đã mở lời rồi, cậu cũng không tiện từ chối.
“Chúng ta chụp thế nào đây?” Tô Ly cầm điện thoại không biết làm gì.
Cậu thấy kỹ năng chụp ảnh của mình tạm ổn, nhưng đây là chụp ảnh cho idol đó!
Nếu như không thể chụp ra được độ đẹp trai của idol thì phải làm sao đây!
“Cậu có biết cái trend ‘đưa tay cho tôi’ không?” Phó Mịch hỏi.
Tô – thiếu niên nghiện internet – Ly gật đầu.
Phó Mịch cười: “Thế thì chụp cái đó đi.”
Tô Ly mơ màng, vẫn chưa phản ứng lại, đã nhìn thấy Phó Mịch mặt một bộ hoa phục phong lưu phóng khoáng đưa tay về phía cậu.
Tô Ly vô thức muốn bắt lấy cánh tay Phó Mịch đưa qua.
Nhưng khi chạm vào lòng bàn tay, thì lại bị Phó Mịch chiếm thế chủ động, lật tay nắm lấy bàn tay Tô Ly trong tay mình.
Nụ cười Phó Mịch càng tươi thêm mấy phần, nhìn Tô Ly ngẩn người giơ máy ảnh: “Đưa bàn tay của em cho tôi, có được không?”
Tô Ly đờ người gật đầu.
Phó Mịch hài lòng: “Chụp đi.”
Mấy người đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện đều chết lặng.
Còn có thể đu trend như vậy hả?
Trong lòng Lê Hựu Nam nhổ ‘pẹt’ một cái.
Cái thằng quỷ dê xồm này, lại còn nhân cơ hội thả dê người ta, không biết xấu hổ!
Làm trò hả, thế thì tôi không thể thua được!
“Mấy anh quay cho tôi một video ngắn, tôi tập thể dục dụng cụ cho mọi người xem!”