Editor: camanlwoibieng
– —————%——————
Khí sắc của Lý Thanh Vân dần trở nên hồng nhuận một chút.
Mấy ngày nay hắn không lên triều, chỉ ở trong cung chữa bệnh dưỡng thương.
Rơi xuống nước vào mùa Đông để lại cho hắn một chút di chứng, Lý Thanh Vân hiện giờ chỉ cần chịu chút liền sẽ phát sốt nhẹ. Hắn rất hy vọng mùa Đông sẽ trôi qua nhanh chóng.
“Độc Cô Ly có lén lút gặp Tô Ngọc không?” Lý Thanh Vân hỏi.
“Chuyện này… Tô Thái y đêm nay có đến Dao Hoa Cung bắt mạch cho Độc Cô công tử.” Lục Công Công cẩn thận hỏi: “Có cần đổi người bắt mạch cho Độc Cô công tử không ạ?”
“Không cần.” Lý Thanh Vân đại khái có thể đoán được hai người kia sẽ mưu đồ chuyện gì. Hắn sẽ không ngăn cản hai người họ gặp mặt. Ngược lại, một khi bọn họ để lộ ra chân tướng, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận trị tội.
“Tô Thái y là người ôn nhu, nếu như bệ hạ thích, cũng có thể…” Lục Công Công cười hắc một tiếng.
Lý Thanh Vân sắc mặt tối sầm lại: “Cô không thích hắn! Lục Tiểu Hoa! Ngươi đừng tìm cách nhét nam nhân cho cô nữa!”
“Nô tài đây không phải là sợ bệ hạ cảm thấy tịch mịch sao?” Lục Công Công cầm hoa Lan nói: “Ngài bây giờ đã hai mươi bốn rồi, mà bên cạnh ngay cả người chăm sóc thân thể hay làm ấm giường cũng không có, mấy năm trước Chu Quốc đưa tới vị chất tử* kia, ngài mặc dù cảm thấy người ta đẹp nhưng cũng không thật sự sủng hạnh hắn. Bệ hạ, Độc Cô Ly dù sao cũng không phải là lựa chọn duy nhất của ngài.”
*con tin
“Không ai có thể so sánh với Độc Cô Ly.” Lời này Lý Thanh Vân nói là thật. Chỉ tiếc rằng hắn không động được vào Độc Cô Ly.
Lục Hoa mặt mày ủ rũ: “Ngài a, sao lại ngã trên người Độc Cô Ly không chịu xuống.”
“Đi thông báo một chút, ngày mai cô sẽ lên triều.” Lý Thanh Vân phủi phủi bụi trên áo.
“Vâng.” Lục Công Công nịnh nọt cười cười.
– —————%—————-
Dao Hoa Cung là cung mà xưa nay sủng phi Hậu Cung sinh sống. Trang trí hoa lệ, có thể nói ngoại trừ Khôn Đức Cung-Tẩm cung của Hoàng Hậu, thì đây là nơi ở hoa lệ khí phái nhất.
Sống ở đây chính là biểu tượng của vinh sủng.
Tô Ngọc phụng mệnh đến đây bắt mạch cho Độc Cô Ly.
“Hạ quan bái kiến Độc Cô công tử.” Ánh mắt Tô Ngọc chậm rãi hướng lên.
Độc Cô Ly đưa lưng về phía hắn một bộ trường sam trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền như dòng thác, bóng lưng thon dài, thu hút tâm trí người khác.
Độc Cô Ly chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ như thần, đồng tử màu đen tuyệt sắc như băng như tuyết, nốt chu sa giữa lông mày càng thêm xinh đẹp lộng lẫy, một bộ áo bào trắng như tuyết không nhiễm bụi trần.
Tô Ngọc bị vẻ đẹp này làm cho kinh ngạc: “A Ly,”
Tô Ngọc nhìn về phía Độc Cô Ly ánh mắt đầy lo lắng cùng tình ý, “Mấy ngày nay, hôn quân kia có từng bức bách ngươi không?”
Độc Cô Ly tránh không đáp, lệnh cho cung nhân đóng cửa đại điện, hắn nhìn về phía Tô Ngọc, đi thẳng vào chủ đề: “Ngươi hạ độc hắn?”
Tô Ngọc sửng sốt. Sau đó mỉm cười và thừa nhận: “Đúng, ta đã cho vào thuốc của hắn một loại độc không màu và không mùi. Đó là một loại độc rất khó phát hiện, ta đã tự mình luyện chế nó. A Ly, ngươi hài lòng không?”
“Sẽ không bị phát hiện?” Độc Cô Ly nhẹ giọng hỏi.
“Sẽ không.” Tô Ngọc vô cùng tự tin: “A Ly, ta là Thần y, danh tiếng trên giang hồ cũng không phải giả, độc dược ta biết được càng là những loại kì quặc vô cùng, tất cả thái y bên trong Thái Y Viện không ai có thể phát giác ra được.”
Độc Cô Ly nhẹ nhàng nhếch môi: “Tô Thái y, ta đồng ý với cách làm của ngươi. Nhưng ngươi làm chuyện này để làm gì?”
Vì ngươi!
Tô Ngọc thiếu chút nữa nói ra lời này. Nhưng hắn không dám, chỉ có thể hiên ngang lẫm liệt nói: “Hắn không xứng làm hoàng đế Ung Quốc, trong những năm hắn lên ngôi, dân chúng thê ly tử tán, bách tính lầm than, hắn lại cướp đoạt nam sắc, tùy ý giết thần tử, hôn quân tàn bạo như vậy, không thể để hắn tiếp tục ngồi ở vị trí kia.”
“Ngươi nói không sai.” Con ngươi Độc Cô Ly lạnh lẽo như tuyết. Y đồng ý với Tô Ngọc, “Ta có một kế hoạch, một kế hoạch khiến Lý Thanh Vân nước mất nhà tan, hơn nữa không được chết dễ dàng. Tô Ngọc, ngươi có nguyện ý hợp tác cùng ta không?”
Tô Ngọc kích động, con người xưa nay đều một mặt ôn nhu hiện giờ lại có chút điên cuồng: “Ta nguyện ý!” Ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì ngươi.
Độc Cô Ly không nhìn thấy sự điên cuồng cùng si mê trong mắt Tô Ngọc, y chỉ cho rằng Tô Ngọc giống mình hận đến thấu xương sự ngang ngược lộng quyền của Lý Thanh Vân, cùng với sự ngu ngốc vô đạo của hắn.
“Được. Tô Thái y, vậy phiền ngươi lại tiếp tục luyện chế loại thuốc này.” Độc Cô Ly chậm rãi nói.
Y từng nghe qua thanh danh cùng lời đồn về Tô Ngọc trên giang hồ, đối với người này cũng coi là hiểu rõ một hai, y vô cùng tin tưởng Tô Ngọc.
“Được, được.” Tô Ngọc không nói hai lời, vội vàng dâng lên bình thuốc chứa độc dược, nhìn chung quanh, thấy không có người, liền nhỏ giọng nói: “Ta luyện chế loại độc dược này rất nhiều, chỉ cần mỗi ngày đều trộn vào thức ăn của hôn quân kia, chắc rằng sau hai ba năm có thể làm cho thân thể Lý Thanh Vân suy nhược, bệnh tình nguy kịch, dược y cũng không cách nào cứu được.”
Độc Cô Ly nhận lấy bình thuốc, thản nhiên nói: “Việc này, tuyệt đối không thể để cho Lý Thanh Vân cùng người của phái Bảo Hoàng* biết được.”
*là một trào lưu chính trị-xã hội ủng hộ một quân vương làm người thống lĩnh quốc gia
“Đó là chắc chắn.” Tô Ngọc trịnh trọng gật đầu, “Ngươi nhớ kỹ cách mỗi năm ngày, vào ban đêm tìm cơ hội cho hắn uống thuốc, tuyệt đối đừng bị người khác phát hiện.”
Độc Cô Ly thần sắc châm chọc, giật giật môi: “Ta giả vờ nịnh nọt, cho Lý Thanh Vân một chút ngon ngọt liền có thể khiến hắn thần hồn điên đảo, hắn đối với ta không có phòng bị, sẽ không phát giác ra cái gì.”
Sắc mặt Tô Ngọc trong nháy mắt biến đổi, ánh mắt đỏ lên, ghen tị vô cùng: “Không cho phép hắn ta thật sự đụng vào ngươi, được không?”
Độc Cô Ly cư nhiên sẽ không.
Đầu tiên là y không thích nam sắc, thứ hai là y đối với loại chuyện này thời thơ ấu đã có bóng ma tâm lý. Y cảm thấy rằng hai người làm loại chuyện này trong phòng thật là kinh tởm.
Nhất là cung phục dưới thân một nam nhân khác, giống như luyến đồng bị người ta đùa bỡn, căn bản chính là không hề có tôn nghiêm, đê tiện vô cùng, chỉ cần vừa nghĩ đến liền sẽ thấy ghê tởm đến muốn nôn.
Tô Ngọc rốt cuộc không muốn nói những chuyện thương tâm này nữa, hắn nhìn Độc Cô Ly, ôn nhu nói: “A Ly, khi nào ngươi chịu cùng ta rời khỏi thế sự hỗn loạn này, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh không có người ẩn cư…” Hắn muốn được bên cạnh Độc Cô Ly cả đời.
Độc Cô Ly lạnh lùng nhìn Tô Ngọc, “Tô Thái y, đừng nói những lời làm cho ta hiểu lầm như thế này nữa. Ta không thích nam nhân, và nếu ta phát hiện ra ngươi có những suy nghĩ khác đối với ta, ta sẽ chấm dứt hợp tác với ngươi.”
Tô Ngọc cười khổ nói: “Không có, A Ly, ta đối với ngươi chỉ có tình cảm giữa tri kỷ đồng bệnh tương liên*.”
*cùng chung hoạn nạn khổ sở thì trở nên yêu thương nhau
Tô Ngọc rời khỏi Dao Hoa Cung, quay đầu nhìn lại chính điện Dao Hoa Cung, ánh mắt ẩn nhẫn mà ôn nhu.
Lý Thanh Vân ngươi làm sao xứng độc chiếm Độc Cô Ly.