Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 5: 1:Thiên Mặc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: camanlwoibieng
– —————%—————-
Bên trong Dao Hoa Cung.
Độc Cô Ly đưa mắt nhìn Tô Ngọc rời đi, sau đó liền đi vào nội điện, cất kỹ bình thuốc chứa độc dược.
“Nhị Hoàng tử điện hạ.” Một hắc y nhân từ trên nóc nhà bay xuống, hắn quỳ trên mặt đất, lo lắng gọi, “Ti chức là Thiên Mặc, đặc biệt đến Hoàng cung Ung Quốc cứu ngài, cùng ti chức rời khỏi nơi thị phi này đi.”
“Tuyết Quốc đã bị diệt, trên đời không còn Nhị Hoàng Tử nữa.” Độc Cô Ly nhàn nhạt nhìn qua ám vệ đang quỳ trên mặt đất. “Thiên Mặc, Tuyết Quốc diệt vong, ngươi cũng nên nhanh chóng rời đi, tìm một người tri kỉ sống nửa đời sau, không cần thiết phải để mình bị liên lụy vào thế cục loạn lạc phân tranh này.”
“Ngài bị bạo quân Lý Thanh Vân bắt vào vào hậu cung. Thế nhân ai không biết Lý Thanh Vân thích nam sắc?! Hắn làm nhục ngài như vậy…” Thanh âm Thiên Mặc càng ngày càng lo lắng.
Độc Cô Ly thản nhiên nói: “Ta sẽ giết Lý Thanh Vân.”
“Cái gì?” Thiên Mặc khiếp sợ nhìn Độc Cô Ly.
“Giết bạo quân Ung Quốc.” Độc Cô Ly chậm rãi ngồi xuống, tóc mực xõa xuống, Mai hương tỏa ra, giọng nói trong trẻo của y không có một chút cảm xúc nào, “Ta đã tra ra Ung Quốc tuy mạnh, nhưng người thật lòng thần phục Lý Thanh Vân không có bao nhiêu. Không ít thần dân Ung Quốc có oán hận đối với sự bạo ngược chính trị của hắn, hơn nữa Thần y Tô Ngọc cũng có cùng mục đích với ta. Tất cả chúng ta đều muốn Lý Thanh Vân chết.”
“Nhưng nếu thật sự muốn làm như thế. Ngài nhất định phải cố ý đến gần tên bạo quân kia!” Thiên Mặc không dám tin nói, “Hắn nếu là muốn cùng điện hạ ngài Bá Vương ngạnh thượng cung*, ngài phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn vứt bỏ tôn nghiêm, ủy thân cho kia bạo quân sao?”
*trên gg giải thích rất dài và chi tiết nhưng ở đây mình sẽ tóm gọn lại bằng hai từ “cưỡng gian”
“Chắc chắn không có khả năng.” Trong con ngươi xinh đẹp của Độc Cô Ly hiện lên một tia chán ghét, ” Thứ Lý Thanh Vân yêu chỉ đơn giản là khuôn mặt của ta, hiện giờ hắn đối với ta tạm coi như khoan dung, nếu đã như vậy, sao không lợi dụng Mỹ Nhân kế để ta có thể đối với Lý Thanh Vân nói gì nghe nấy?”
“Điện hạ, ngài…?” Thiên Mặc muốn khuyên, lại không biết dùng lời lẽ gì để khuyên y, “Ngài làm gì…”
“Không cần nói nữa.” Độc Cô Ly giọng nói nhàn nhạt: “Sau này không còn Nhị Hoàng tử nữa, ngươi cũng không cần gọi ta là điện hạ.”
“… Vâng, chủ tử.” Thiên Mặc dập đầu một cái, ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Chủ tử bất luận làm cái gì, thuộc hạ đều sẵn sàng vì ngài mà lên núi đao xuống biển lửa.”
Thiên Mặc ngẩng đầu, vụng trộm nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Độc Cô Ly, nam nhân có được tuyệt sắc mỹ mạo như vậy, đủ để làm cho mọi người si mê, cũng làm cho hắn si mê.
Hắn hận những người kia có thể quang minh chính đại có được chủ tử, hận Lý Thanh Vân vì sao có thể lấy quyền áp người như vậy, không để ý đến mong muốn của người khác đã nhốt chủ tử?!
Thật muốn nhanh chóng giết Lý Thanh Vân, thật muốn nhanh chóng đưa chủ tử ra khỏi chốn thị phi này.
– —————%—————–
Tiểu Thịnh Tử mang theo tình báo tới.
“Hồi bẩm bệ hạ, Tô Thái y ở Dao Hoa cung được một nén hương liền rời đi, Độc Cô công tử đóng chặt cửa lớn, đóng cửa từ chối tiếp khách một nén hương mới ra ngoài.” Tiểu Thịnh Tử dùng thanh âm ngọt ngào nói.
Lý Thanh Vân đang phê duyệt tấu chương, hắn đã bỏ bê chính vụ một thời gian rồi, khi nghe được tình báo này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ đã dần dần chuyển sang màu đen.
Lục Công Công – Lục Hoa xoa vai Cho Lý Thanh Vân, “Bệ hạ, ngài thật sự cảm thấy Tô Thái y cùng Độc Cô công tử có mưu đồ gì sao? Nô tài sẽ cho người giám sát bọn họ, vừa tra ra cái gì phong xuy thảo động*, liền lập tức ban chết cho bọn họ.”
*(gió thổi cỏ lay) được hiểu như sự dao động hoặc biến cố nhỏ
Lý Thanh Vân lại đau đầu: “Được rồi, đừng nói cái gì chết cái gì không chết nữa.”
Trong cốt truyện nguyên tác.
Lý Thanh Vân là bởi vì quá bạo chính, nên khiến cho thiên hạ đều muốn lật đổ hắn.
Cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm trong ngục.
Lý Thanh Vân tuyệt đối sẽ không để kế cục được báo trước trong sách, lại diễn ra ở ngoài đời một lần nữa.
Lục Công Công thở dài, giơ Lan Hoa Chỉ* lên cười nói: “Bệ hạ, lần này Độc Cô công tử phạm tội khi quân, ngài không ban chết cho hắn đã là nhân từ lắm rồi, nếu hắn còn không muốn, nô tài liền cho hắn dùng xuân dược, đưa đến trên giường ngài, bảo đảm hắn hầu hạ ngài thật thoải mái.”
Lý Thanh Vân nghe xong, cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung đến bộ dáng Độc Cô Ly ngoan ngoãn nằm trên giường để hắn tùy ý đùa bỡn.
Nội dung kịch bản gốc cũng có đoạn này, kết quả là Độc Cô Ly thà tự cắt cổ tay mình đến chảy máu vẫn không nguyện ý theo hắn, cuối cùng Lý Thanh Vân tâm trí hoảng loạn không cẩn thận làm mình bị thương, hắn cơm nước ăn không vào đau lòng vì Độc Cô Ly rất lâu.
Lý Thanh Vân lập đem phương án này gạt bỏ: “Không được dùng phương pháp này.”
Lục Hoa thở dài một tiếng lại một tiếng: “Bệ hạ, ngài yêu thích Độc Cô Ly như thế. Vì hắn, thậm chí còn thủ thân như ngọc không muốn đụng vào nam nhân khác, hà cớ sao phải như vậy?”
Lý Thanh Vân không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, hắn nhìn về phía Tiểu Thịnh Tử, ra lệnh: “Ngươi tiếp tục đi giám sát đi.”
“Vâng.” Tiểu Thịnh Tử đứng dậy kính cẩn lui xuống.
Không lâu sau đó.
Người từ Dao Hoa Cung đến.
Người đến là một cung nữ, nàng cuối đầu cung kính nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Độc Cô công tử muốn mời ngài đến Dao Hoa Cung dùng bữa tối.”
Lý Thanh Vân đầu tiên là sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Hắn thật sự mời cô đến dùng bữa tối?” Lại cảm thấy điều này rất khó xảy ra.
“Vâng.” Cung nữ cuối đầu.
“Bãi giá Dao Hoa Cung.” Lý Thanh Vân đứng dậy, khoác áo choàng da chồn màu đỏ lên đi ra ngoài.
Lục Công Công vội vàng đuổi theo.
– —————%—————–
Tiết trời Đông Chí, phong hàn rét run.
Thời gian từ Long Tiên Cung đến Dao Hoa Cung chỉ mất một nén hương.
“Bệ hạ giá lâm!”
Cửa lớn Dao Hoa Cung đóng chặt.
Cung nhân luống cuống tay chân đến mở cửa cho Lý Thanh Vân, đồng loạt quỳ trên mặt đất, “Bái kiến bệ hạ.”
“Bình thân.” Lý Thanh Vân nhìn xung quanh không thấy Độc Cô Ly, liền đi thẳng vào trong.
“Bệ hạ… Bệ hạ…” Trước điện một cung nữ hoảng hốt quỳ xuống đất.
“Sao các ngươi đều chỉ hầu hạ ở bên ngoài?” Đôi mắt Đan Phượng hẹp dài của Lý Thanh Vân hơi nhướng lên.
Các cung nữ hoảng hốt ấp úng không dám trả lời.
Lý Thanh Vân nhíu mày đưa tay muốn đẩy của ra.
Lúc này, cửa điện chậm rãi mở ra.
Tay Lý Thanh Vân vừa vặn chạm vào lồng ngực của Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly mặc một thân y phục màu trắng, tóc mực xõa tung xuống. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của y tuyệt sắc đến nỗi khiến cho lòng người kinh diễm. Y từ từ lùi lại, chấp tay hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Lý Thanh Vân thấy y quần áo không chỉnh tề, mặt không khỏi đỏ lên, “Mặc y phục cho đàng hoàng.” Nhân vật chính thụ sao lại không có ý thức về nguy hiểm như vậy chứ, để cho hắn nhìn thấy hình ảnh mê hoặc thế này. Hắn tuy rằng muốn rời khỏi trận phân tranh này, nhưng không có nghĩa hắn chết tâm với Độc Cô Ly.
Sắc mặt Độc Cô Ly hơi lạnh.
– —————%——————
*só ri mn vì chương trước t hiểu sai nó thành hoa Lan༎ຶ‿༎ຶ. Nhưng thực tế thì nó là tạo dáng ngón tay thành hình hoa Lan nha.
Hình minh họa cho Lan Hoa Chỉ


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.