Bởi vì Dư Tu Bách không biết kiềm chế, vốn dĩ sau khi thuốc bộc phát, tiểu cô nương chỉ cần ngày ngủ đủ giấc, về sau lại chăm sóc bản thân thật tốt, thân thể sẽ không khác gì người thường ngay. Cũng không có chuyện thiếu nữ tròn mười sáu chính là ngày chết nữa.
Ngay khi Nguyên Sắt Sắt được sinh ra, bọn họ cũng mời cả An Định hầu tới, dựa vào quan hệ, dùng nhân tình, vứt bỏ thể diện mời thật nhiều đại phu nổi danh đến, hầu hết tất cả đều nói, tiểu cô nương Nguyên Sắt Sắt của bọn họ, sống không qua năm mười sáu tuổi.
Người nhà biết cơ thể nàng yếu ớt, mỗi lần thấy nàng mắc bệnh phải uống thuốc cũng đau lòng muốn chết, còn chưa kể đại phu có tiếng như vậy đều nói nàng sống không được lâu, vốn dĩ sủng nịnh Nguyên Sắt Sắt giờ càng phải yêu thương nàng hơn.
Từ nhỏ đến lớn Nguyên Sắt Sắt được cha mẹ thương yêu, huynh tỷ đối xử dịu dàng yêu quý, trừ bỏ mỗi năm bản thân mắc bệnh ngâm mình ở trong ấm sắc thuốc, có thể nói muốn thứ gì có thứ đó, lớn lên trong sự ngọt ngào.
Hương Vân, Phó Triều Sinh mà nàng gặp được đều yêu thích nàng, một đám đối xử với nàng quá tốt.
Điều suy sụp thứ nhất là người nàng thích lại không thích nàng.
Có lẽ ngay từ đầu Nguyên Sắt Sắt đối với Dư Tu Bách cũng không sâu đậm như hiện tại, nhưng con người càng chiếm không được thứ gì thì lại càng muốn thứ đó.
Người biểu ca mà mình mình động lòng thế nhưng lại thích một cô nương khác, mỗi ngày lại càng sâu đậm, hơn nữa vốn dĩ Dư Tu Bách đã ưu tú xuất chúng, bộ dạng lại anh tuấn, từng ngày từng ngày trôi qua tiểu cô nương lại càng thích hắn nhiều hơn, cũng không khó để hiểu.
Hương Vân đau lòng cho Nguyên Sắt Sắt, người thân bên cạnh tiểu cô nương cũng có vẻ như là chướng mắt Dư Tu Bách làm người khác cũng có thể hiểu được. Bọn họ hy vọng phu quân
tương lai của Nguyên Sắt Sắt nhất định phải là một người hoàn mỹ không có khuyết điểm, không có bất kì gút mắt tình cảm gì, muốn cả đời đều đối xử tốt với Nguyên Sắt Sắt, tốt nhất còn phải lớn lên đẹp mắt hơn người.
Trên đời cũng không có mấy người hoàn hảo không có khuyết điểm như vậy, cho dù có, những người một lòng đứng ở bên cạnh Nguyên Sắt Sắt như Hương Vân thì trong lòng vẫn có thể chỉ ra khuyết điểm.
Nguyên Sắt Sắt đã khỏi bệnh, mục đích lớn nhất tới Bạch Vân sơn trang cũng đã hoàn thành, Phó Triều Sinh thật sự không ngại để Nguyên Sắt Sắt ở trong thôn trang nhiều thêm một hai
năm. Nhưng nói đến sinh nhật mười sáu tuổi đối với gia đình tiểu cô nương mà nói là sinh nhật rất quan trọng.
Dư Tu Bách cần phải đưa Nguyên Sắt Sắt lên đường sớm một chút, tốt nhất có thể đuổi đến trước khi bên Lâm tướng quân và mọi người đến kinh thành, ít nhất cũng phải đến kinh thành trước ngày Nguyên Sắt Sắt tròn mười sáu tuổi.
Dư Tu Bách hạ lệnh, thị vệ trưởng dặn dò thuộc hạ bên dưới chỉnh đốn lại lương thực, dược liệu dự trữ, trước khi bọn họ xuất phát, lần này truyền đến trong tay của Dư Tu Bách chính là thư của phụ thân của hắn.
Sau khi bắt đầu đi được nửa đường thì bọn họ mới nhận được bức thư trả lời của Dư phu nhân.
Trước khi xuất phát nhận được thư của cha mình, sắc mặt của Dư Tu Bách cũng không phải tốt đẹp gì, cũng không giống là kẻ xa nhà ở bên ngoài lâu ngày, nhận được thư nhà mà nội tâm vui sướng.
Dư Tu Bách cười lạnh, hắn đã đoán được cha mình đang nói đến việc gì trong nội dung thư.
Chính là kêu hắn nhớ lại tình cảm trong quá khứ, muốn hắn chăm sóc cho Chu Thấm Nhiên, thậm chí tốt nhất là hắn nên cam tâm tình nguyện cưới Chu Thấm Nhiên làm vợ.
“Biểu ca, có chuyện gì sao? Là do thịt nướng Sắt Sắt làm ngày hôm qua khiến huynh bị tiêu chảy sao?”
Nguyên Sắt Sắt cách rèm cửa hỏi, bởi vì Phó Triều Sinh dặn dò trong khoảng thời gian này tốt nhất không được để nàng mắc bệnh, Dư Tu Bách liền không để nàng thường xuyên kéo rèm ra.
“Không có việc gì.” Dư Tu Bách dịu dàng an ủi nàng, nghĩ nghĩ, lại nói: “Sắt Sắt làm ăn rất ngon, là thịt nướng ngon nhất mà ta từng ăn.”
“Biểu ca thích thì tốt.”
Nguyên Sắt Sắt cười ngọt ngào. Vẻ mặt Dư Tu Bách lạnh lùng bắt đầu hủy đi lá thư.