Nếu như trong quá khứ Dư Tu Bách không nhận ra bản thân thích Sắt Sắt, có lẽ hắn sẽ còn cảm thấy vui mừng, cho rằng mình và cô nương mình thích là duyên phận trời định.
Dư Tu Bách lớn lên bên cạnh người mẫu thân, khi còn nhỏ phụ thân gần như không ở cạnh dưỡng dục hắn, kiểm tra bài tập của hắn chính là mẫu thân, theo dõi hắn luyện võ cũng là mẫu thân, tổ mẫu mắc bệnh, ngày đêm đều cực nhọc không thiết nghỉ ngơi mà chăm sóc tổ mẫu cũng là mẫu thân hắn.
Mẫu thân hắn đối xử với hắn tuy rằng không phải không dịu dàng, mà là vì tính cách của bà vốn đã như thế, mạnh mẽ lại dịu dàng có lẽ còn chưa từng có những ý nghĩ xấu xa.
Vốn dĩ mẫu thân hắn cũng có thể là một người phụ nữ giống như Lâm a di, thoả sức tỏ rõ chí hướng. Vì sao bà lại cam chịu ở hậu viện? Toàn tâm toàn ý ở lại kinh thành nuôi dạy con trai?
Nam nhân tuổi đã lớn này còn không tự hỏi, mẫu thân hắn trả giá nhiều năm như vậy để làm gì? Nuôi lớn con trai duy nhất của bản thân rồi trả nợ cho tình nhân của chồng sao? Rồi đến khi già đi lại nhìn đứa con trai của mình cùng với trượng phu, kẻ nhiều năm qua vẫn còn nhớ thương một người đàn bà khác, nhìn con mình xem con gái của bọn hon như hình với bóng sao?
Dư Tu Bách càng nghĩ càng áy náy, càng khó đối mặt với bản thân. Hắn cũng không phủ nhận cha của mình là một vị anh hùng trấn giữ ở biên quan, nhưng ông ấy có thể yên tâm xây dựng thành tựu ở Giao Châu, điều là một phần công lao của nương hắn tự nguyện ở lại kinh thành ít trong coi hậu phương vững vàng!
Quả nhiên, trong thư nói, Chu Thấm Nhiên ở Huy Châu đợi bọn họ trên đường trở về, ông hy vọng Dư Tu Bách và Chu Thấm Nhiên có thể bồi dưỡng cảm tình cho thật tốt. Nghĩa đen nghĩa bóng đều ám chỉ Chu Thấm Nhiên là một cô nương không tồi, nhưng trên mặt chữ lại không đề cập tới hôn ước của bọn họ, cũng không đề cập tới quá khứ của bản thân.
Lòng Dư Tu Bách không biết vì sao có chút lạnh lạnh. Có một loại cảm giác không tên bản thân mình chỉ là một thứ hàng hóa để phụ thân trả nợ ân tình, chứ không thèm để tâm đến suy nghĩ của hắn.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, nam nhân bất chấp Hương Vân phản đối, khăng khăng ôm lấy tiểu cô nương, cùng nàng ngủ ở trong một chiếc xe ngựa đệm lót mềm mại. Nam nhân sử dụng cùng lúc hai tay hai chân, giống như một con bạch tuộc, mở to móng vuốt của chính mình, gắt gao ôm lấy hơi ấm đã mang lại cho bản thân cảm giác an toàn, Nguyên Sắt Sắt thở phì phò ôm đầu Nam nhân ở trước ngực, tay nhỏ vuốt ve tóc dài của nam nhân, tóc đen mềm mềm an ủi hắn.
Đây cũng chính là nhiệm vụ mà Nguyên Sắt Sắt đảm nhiệm khi ở bên cạnh Dư Tu Bách, một đóa hoa hiểu lòng người lại có thể châm ngòi chia rẽ một đóa hoa mỹ lệ.
Hai mắt của tiểu cô nương giữa đêm khuya sáng lên tươi đẹp, với trí thông minh và mạng lưới tình báo của nàng, sớm đã đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu cô nương thở dài một hơi, đây không phải mới là lý do nàng không tùy tiện hành động sao! Ngăn chặn mọi tình huống bất lợi khi chúng chưa thành hình.
Lỡ như nàng sớm kết đôi với biểu ca, nhưng trong lòng biểu ca lại còn nhớ thương người khác mãi không quên, há chẳng phải là cả đời nàng hao tâm khổ trí cũng chỉ để làm áo cưới cho nữ cho người hay sao, đến lúc đó chính mình đều có thể làm bản thân tức chết.
“Sắt Sắt vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh biểu ca, thậm chí… Thậm chí nếu Sắt Sắt không thể làm thê tử của biểu ca… “
Giọng nói của tiểu cô nương khẽ khàng lại kiên định, không thể bỏ qua.
Dư Tu Bách bởi vì chuyện này mà chất chồng áp lực ở trong lòng, đối với nàng là vừa áy náy lại thương tiếc, lúc này nghe xong lời nàng nói, nào còn chịu được, nâng đầu tiểu cô nương lên, ở trên miệng nàng gặm nhấm điên cuồng.
Trong miệng không ngừng gọi tên nàng: “Sắt Sắt, Sắt Sắt, Sắt Sắt… “