Tiền Thành Phong mà Lý Khinh Diêu và Trần Phổ gặp tại văn phòng đã là tinh anh chốn công sở, trang phục chỉnh tề, đĩnh đạc sang trọng, nụ cười luôn thường trực trên môi.
Nhưng điều đầu tiên Lý Khinh Diêu nhìn thấy chính là mái tóc đã bạc hơn nửa đầu của anh ta.
Tiền Thành Phong chỉ mới ba mươi hai tuổi, khác hẳn với bức ảnh tóc đen nhánh trong hồ sơ.
Hai cảnh sát điềm tĩnh ngồi xuống đối diện Tiền Thành Phong, nhưng có vẻ anh ta rất giỏi đọc vị, tươi cười vuốt tóc và nói: “Mái tóc này của trôi hơi đáng sợ nhỉ? Nhưng kinh doanh Thương mại Điện tử nó thế đấy, thức khuya suốt ngày nên già nhanh lắm. Nào, hai vị uống trà đi, trà Phổ Nhĩ tháng trước bạn tôi mới mang từ Vân Nam về đấy.”
Hai người vội vàng cảm ơn, nhấp ngụm trà tiền đắng hậu ngọt, Lý Khinh Diêu âm thầm quan sát xung quanh văn phòng. Tiền Thành Phong hiện là Giám đốc Tiếp thị của công ty Thương mại Điện tử, phụ trách nghiệp vụ, thế chắc chắn phải là nhân vật chủ chốt. Văn phòng nằm trên tầng ba mươi mấy của tòa nhà, diện tích rộng rãi, trang hoàng sang trọng, nhìn từ cửa sổ có thể bao quát toàn cảnh Tương Thành, đủ thấy vị trí của Tiền Thành Phong tại tập đoàn.
“Xin hỏi vụ án của chủ tịch La đã điều tra đến đâu rồi?” Tiền Thành Phong nói.
Trần Phổ trả lời: “Hiện vẫn đang điều tra.”
Tiền Thành Phong buồn bã, nói: “À, vậy thì tôi không hỏi thêm nữa. Thật sự mong các vị sớm bắt được hung thủ, để linh hồn của chủ tịch La ở trên trời được yên nghỉ. Nếu có bất cứ việc gì cần tôi giúp đỡ, các vị cứ nói.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng. Quả thật chúng tôi có vài câu hỏi cần hỏi anh.”
“Mời nói.”
“Gần đây La Hồng Dân có kết thù với ai không?”
Tiền Thành Phong trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Theo tôi biết thì không có. Bên trong, dưới sự lãnh đạo của chủ tịch La, cả tập toàn hoạt động bình thường và trơn tru. Là ông chủ, ông ấy đối xử rất tốt với nhân viên, cái gì cần cho đều cho nên hiếm ai có ý kiến lắm. Nhân viên có ý kiến về công việc cũng không đến mức thù hằn ông ấy. Bên ngoài…cũng có vài đối thủ cạnh tranh không ưa gì chủ tịch La, nhưng tôi nghĩ không đến mức tước đoạt mạng sống đâu nhỉ?”
“Cảm ơn anh, chúng tôi sẽ điều tra đối thủ cạnh tranh. Tôi muốn nghe anh nói về La Hồng Dân, trong mắt anh, ông ta là người thế nào?”
Tiền Thành Phong nhẹ nhàng đặt hai tay lên bụng, dựa lưng vào ghế sô pha, dường như đang chìm trong hồi ức, vành mắt dần đỏ hoe. Anh ta trả lời: “Chủ tịch La, ông ấy là thần tượng của tôi, là người tôi kính phục nhất trên thương trường. Theo tôi, ông ấy có tầm nhìn, năng lực và rất quyết đoán, mỗi bước đi đều đúng với xu hướng kinh tế. Vậy nên ông ấy mới có thể từ một cai thầu xây dựng ở nông thôn, đi lên bằng đôi bàn tay trắng, sáng lập nên tập đoàn Hoa Dự. Ông ấy qua đời, tôi vô cùng vô cùng đau buồn, giống như mất đi một người dẫn đường trong cuộc đời. Không giấu gì các anh, tôi chỉ là một sinh viên cao đẳng, trình độ học vấn thấp, cũng không có bối cảnh gì, có thể nói là được một tay ông ấy nâng đỡ. Không có chủ tịch La thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Ông ấy vừa là cấp trên của tôi, cũng là bề trên, là ân nhân của tôi. Tôi còn muốn học hỏi thêm nhiều điều từ ông ấy, muốn cùng ông ấy đưa Hoa Dự phát triển tốt hơn. Nhưng hiện tại đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Tiền Thành Phong cúi đầu lau nước mắt, Lý Khinh Diêu đưa giấy cho anh ta: “Chia buồn cùng anh.”
“Tôi vẫn ổn, cảm ơn.”
Trần Phổ thấy tâm trạng anh ta dần bình ổn, lại hỏi: “Anh và La Hồng Dân quen nhau như thế nào?”
Trần Thành Phong đáp: “Trước đây tôi có hợp tác với người khác buôn bán trên mạng, làm ăn cũng khá được. Sau này tôi đến tập đoàn Hoa Dự phỏng vấn, chủ tịch La đã tuyển dụng tôi.”
“Bốn năm trước anh đã cưới Hướng Tư Linh. Nghe nói cũng do La Hồng Dân làm mối?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao ông ta lại làm mối cho hai người?”
Tiền Thành Phong nở nụ cười cay đắng: “Có lẽ lúc đó tôi là người trẻ được chủ tịch La đánh giá cao và tin tưởng nhất trong công ty.”
Lý Khinh Diêu hỏi: “Vậy còn hai người? Lúc đó hai người có yêu nhau thật lòng không?”
Tiền Thành Phong im lặng một lát, nói: “Hướng Tư Linh từng là người tôi yêu nhất trong đời.”
“Cô ấy yêu anh không?”
Tiền Thành Phong liếc nhìn Lý Khinh Diêu, đối mặt với cái nhìn sắc bén của đối phương, anh ta bình tĩnh trả lời: “Lúc đó cô ấy cũng thích tôi.”
Trần Phổ hỏi: “Tại sao một năm trước hai người lại ly hôn?”
Nghe vậy, Tiền Thành Phong bật cười, nói: “Anh cảnh sát, chả nhẽ các anh nghi ngờ tôi liên quan đến cái chết của chủ tịch La? Không thể nào, cả công ty ai cũng biết ông ấy là chỗ dựa lớn nhất của tôi, ông ấy qua đời chẳng có ích lợi gì cho tôi. Mấy ngày này, các phó giám đốc tổng giám đốc khác đã bắt đầu lườm liếc tôi, những khoản tiền trước đây phê chuẩn dễ dàng, giờ đã trở nên khó khăn. Tôi là người mong chủ tịch La sống hơn ai hết.”
Trần Phổ nhìn anh ta, nói: “Chúng tôi hỏi theo thông lệ, hỏi gì anh trả lời nấy.”
Trần Phổ trẻ trung đẹp trai nhưng trong cái nhìn bình thản, đôi mắt đen của anh sáng trong tựa hai thanh kiếm mảnh đâm thẳng vào lòng người. Tiền Thành Phong giật mình nhẹ, anh ta không nói dông dài nữa, đáp: “Tôi và Hướng Tư Linh ly hôn vì tính cách không hợp.”
“Có thể chia sẻ cụ thể là không hợp ở đâu không?” Thấy Trần phổ lạnh lùng nhìn đối phương, Lý Khinh Diêu ăn ý đóng vai ác, cô dịu dàng hỏi: “Dù sao Hướng Tư Linh xinh đẹp thế kia, lại là con gái của chủ tịch tập đoàn, anh cũng nói hồi ấy hai người yêu nhau thật lòng, còn có một cô con gái, tôi tin đó nhất định là kết tinh của tình yêu. Vậy tại sao sau này lại đường ai nấy đi?”
Không biết câu nói nào của Lý Khinh Diêu đã dụng chạm đến Tiền Thành Phong, lần này anh ta im lặng lâu nhất. Dù anh ta không khóc nhưng viền mắt ửng hổng ngước lên nhìn trần nhà đã cho thấy nỗi đau trong lòng người đàn ông.
Trong lời miêu tả của Tiền Thành Phong, đây chỉ là một câu chuyện bình thường. Nhưng dẫu bình thường thì cũng là cuộc đời độc nhất của một ai đó.
Mới đầu, cuộc sống tân hôn của họ rất hạnh phúc. Khi đó Hướng Tư Linh vừa tốt nghiệp cao đẳng, dù tính cách hơi lạnh lùng, có phần hướng nội, còn nhiều bỡ ngỡ về xã hội và công ty nhưng cô cũng muốn trở thành một người vợ hiền, và một nữ doanh nhân giỏi giang.
Hồi đó Hướng Tư Linh vừa mới vào tập đoàn Hoa Dự nhưng làm việc tại trụ sở chính, còn Tiền Thành Phong làm việc tại công ty con. Cô được nhảy thẳng lên chức quản lý bộ phận, còn rất nhiều thứ chưa biết. Tiền Thành Phong dày dặn kinh nghiệm, gần như cầm tay dạy cô cách quản lý nghiệp vụ, quản lý nhân viên. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tiền Thành Phong.
Ba tháng sau khi kết hôn, Hướng Tư Linh mang thai, năm sau liền hạ sinh cô con gái Tiền Tư Điềm.
Mâu thuẫn của hai người cũng bắt đầu từ khi đó.
Hướng Tư Linh lại được thăng chức, trở thành giám đốc tập đoàn. Cô ngày càng bận rộn, địa vị của những người cô tiếp xúc ngày càng cao hơn và cũng không có thời gian chăm con.
Sự nghiệp của Tiền Thành Phong lên như diều gặp gió, cũng ít để tâm đến gia đình, vả lại bà Lý Mỹ Linh không thích trông cháu nên chỉ có thể giao con cho người giúp việc chăm. Hai vợ chồng có khi mười ngày nửa tháng không gặp nhau.
Hướng Tư Linh đã hoàn toàn hòa nhập vào xã hội, trở nên trưởng thành và già dặn, lại nắm giữ quyền lực quan trọng trong tay, cô bắt đầu đánh giá lại chồng mình. So với những người đàn ông tinh anh trong giới kinh doanh mà cô tiếp xúc, Tiền Thành Phong không đủ đẹp trai, không đủ giàu có, không có học vấn nổi trội hay gia thế hiển hách, tuy có năng lực nhưng cũng chỉ là một tay sai đắc lực của bố cô. Nói cách khác, cô đã không còn coi trọng anh ta nữa. Còn Tiền Thành Phong thì trách Hướng Tư Linh không làm tròn bổn phận người vợ, không chăm sóc gia đình và con cái, cũng không hiểu được sự khó khăn gian khổ của anh ta trong quá trình phấn đấu.
Mâu thuẫn giữa hai người ngày càng nhiều, cãi vã liên tục, thậm chí còn từng động thủ. Cuối cùng dần dần xa cách, hôn nhân tan vỡ.
Tiền Thành Phong thở dài, nói: “Nói chung, trong cuộc hôn nhân này, cả hai chúng tôi đều có lỗi. Giờ đây, cô ấy không còn nợ tôi, tôi cũng không làm gì có lỗi với cô ấy. Mọi chuyện đã qua cả rồi, tôi chỉ mong rằng sau này cô ấy sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc, chăm sóc tốt cho con gái chúng tôi, tôi sẽ luôn chúc phúc cho cô ấy.”
Trần Phổ thấy không thể khai thác thêm thông tin gì từ quan hệ hôn nhân của hai người, bèn chuyển sang chủ đề khác: “Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của anh. Mặc dù anh và Hướng Tư Linh đã ly hôn, nhưng La Hồng Dân không những không làm khó anh mà trong năm nay còn trao cho anh nhiều quyền lực hơn, giao cho anh phụ trách thêm nhiều bộ phận, lại còn tăng lương thưởng. Hướng Tư Linh không phải cô con gái ông ta yêu thương nhất sao? Ông ta thật sự không hề bận tâm à?”
Tiền Thành Phong trầm ngâm nhìn Trần Phổ, trả lời: “Anh cảnh sát, chủ tịch La của chúng tôi là người công tư phân minh. Ông ấy trọng dụng tôi không phải vì tôi từng là con rể ông ấy, mà bởi vì con người tôi, năng lực và thành tích của tôi. Vì vậy những điều này xứng đáng với tôi. Nếu ông ấy không cho tôi, hừ, tôi mới phải làm ầm làm ĩ lên đấy.”
Trần Phổ lại hỏi Tiền Thành Phong, tối thứ Bảy tuần trước anh ta ở đâu. Tiền Thành Phong nói rằng anh ta ở nhà ngủ. Trần Phổ hỏi có ai làm chứng không. Anh ta trả lời nửa đêm nửa hôm ngủ một mình, lấy đâu ra người làm chứng. Nhưng lối ra dành cho người đi bộ và lối ra dành cho xe cộ trong khu nhà đều có camera an ninh nên chắc sẽ chứng minh được anh ta đã ở nhà suốt đêm.
Trần Phổ hỏi câu cuối cùng: “Tiền Tư Điềm con gái anh được giao cho Hướng Tư Linh nuôi dưỡng, anh có thường xuyên gặp con gái không? Anh thích cô con gái này không?”
Tiền Thành Phong nhìn chằm chằm Trần Phổ: “Điềm Điềm là con gái ruột của tôi, sao tôi lại không thích? Tôi rất yêu Điềm Điềm, nếu Hướng Tư Linh đối xử không tốt với Điềm Điềm, tôi nhất định sẽ tính sổ với cô ấy.”
Ra khỏi công ty của Tiền Thành Phong, Trần Phổ lập tức lái xe đến khu phức hợp Tiền Thành Phong sống. Anh và Lý Khinh Diêu nhanh chóng điều tra khu vực tầng lầu Tiền Thành Phong ở và xung quanh khu phức hợp, đồng thời hỏi bảo vệ đoạn camera giám sát tối La Hồng Dân bị sát hại.
Kết luận là:
Hơn bảy giờ tối hôm đó, Tiền Thành Phong đã về nhà, mười giờ sáng hôm sau, camera an ninh lại ghi được hình ảnh anh ta ra ngoài.
Nhưng một mặt gara của khu phức hợp hướng ra sông có một có một cửa phụ dành cho người đi bộ ra bờ sông, được mở cửa bằng nhận dạng khuôn mặt và không được lắp đặt camera an ninh. Nếu Tiền Thành Phong di chuyển xuống gara bằng thang bộ, anh ta hoàn toàn có thể lọt qua phạm vi quan sát của camera và đi vòng ra cửa phụ này. Sau khi đợi các cư dân khác quét mặt mở cửa, anh ta sẽ nhân cơ hội lẻn ra ngoài. Khi đã đến đoạn đường chính ven sông tấp nập xe cộ và nhiều ngã rẽ, việc theo dõi hành tung của anh ta sẽ trở nên khó khăn.
Nghĩa là, chứng cứ ngoại phạm của Tiền Thành Phong tồn tại lỗ hổng.
“Tôi đã đo bằng mắt, Tiền Thành Phong đi giày chắc cỡ 41, 42.” Trần Phổ nói.
Lý Khinh Diêu trầm ngâm.
Trần Phổ bổ sung: “Nhưng hai điểm này không đủ chứng minh anh ta là nghi phạm sát hại La Hồng Dân.”
Lý Khinh Diêu nói: “Em cũng nghĩ như vậy. Em cảm thấy Tiền Thành Phong rất phức tạp. Anh ta rất thông minh sõi đời, cũng đầy tham vọng, nhưng những lời anh ta nói hôm nay lại mang một sự chân thành xuất phát từ đáy lòng. Đặc biệt khi nhắc đến La Hồng Dân và Hướng Tư Linh, em cảm thấy anh ta thực sự kính trọng La Hồng Dân, xem ông ta như chỗ dựa vững chắc. Anh ta cũng không oán trách Hướng Tư Linh, cũng ôm tâm lý chia tay trong vui vẻ. Một người nếu giả vờ, hoặc đeo mặt nạ ngụy trang hoàn hảo, anh có thể nhận ra hoặc không nhận ra. Nhưng khi anh ta thổ lộ thật lòng, anh nhất định sẽ biết đó là thật. Trần Tiểu Phổ, anh nên biết rằng em rất sành sõi trong vụ ngụy trang này.”
Trần Phổ rõ ràng không làm gì sai, nhưng vẫn bị Lý Khinh Diêu móc mỉa. Anh cũng không để bụng, mỉm cười nói: “Ừ ừ ừ, về khoản ngụy trang thì em là bà tổ của anh ta. Tôi cũng có cảm nhận giống em, Tiền Thành Phong thoải mái phơi bày sự tham vọng và nịnh bợ của anh ta cho chúng ta thấy. Một người như vậy mà lại dành cho bố con họ những tình cảm như em nói, xét về logic cũng hợp lý thôi. Tuy nhiên tôi nghĩ anh ta đang còn che giấu một số chuyện.”
Lý Khinh Diêu cũng có chung cảm nhận, cô nói: “Anh ta bạc cả đầu, anh ta nói bạc là do mấy năm nay làm Thương mại Điện tử. Nhưng mấy năm trước anh ta cũng kinh doanh Thương mại Điện tử trực tuyến mà? Sao hai năm nay mới bạc? Một người đàn ông khỏe mạnh phải chịu áp lực tâm lý lớn cỡ nào mới bạc đầu? Hơn nữa anh ta trông có vẻ chịu áp lực tâm lý rất giỏi.”
Trần Phổ bật cười, nói: “Chưa chắc đâu. Chuyện sức khỏe ai mà biết trước được. Có thể trong hai năm nay cơ thể anh ta đã làm việc đến giới hạn chịu đựng nên mới bạc tóc. Tuy nhiên, đây cũng có thể là một điểm nghi vấn.
Trước đây tôi đã nói với em, một cảnh sát xuất sắc cần phải tóm được những chi tiết tưởng chừng như bình thường, nhưng lại có điểm gì đó bất thường. Vừa rồi trong lời nói của anh ta, có một, hai, ba, ba chỗ khiến tôi cảm thấy bất thường. Có lẽ, trong đó ẩn chứa manh mối giúp ích cho việc phá án của chúng ta. Lý thông minh, em thấy thế nào?”
Đây là lần đầu tiên trong vụ án thực tế, có người chứng minh cho Lý Khinh Diêu thấy thế nào là “trực giác đáng sợ của cảnh sát lão luyện”. Nhưng dù không lão luyện, Lý Khinh Diêu cũng lờ mờ cảm thấy trong lúc Tiền Thành Phong nói chuyện đôi khi khiến người ta cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng giờ bảo cô nhớ lại, cô nhất thời lại không nhớ ra được.
Trần Phổ nhìn đôi mày em gái nhíu lại và hàm răng trắng cắn khẽ bờ môi. Kể từ khi Lý thông minh gia nhập Đội hai, cô luôn luôn thể hiện xuất sắc trong mọi việc, hiếm có chuyện làm khó Lý Khinh Diêu, huống hồ đây là chuyện mà anh có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
Con tim Trần Phổ hơi dao động, anh ép mình không cong môi lên, vừa định nói ra ba điểm bất thường bằng một giọng bình thường thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đã một rưỡi trưa rồi.
Có mỗi mười một chiếc bánh bao hấp và một quả trứng trà thôi mà, tiêu hóa xong là chuyện dĩ nhiên.
Anh đã cảm nhận được, Lý Khinh Diêu bây giờ không được đói, giờ mà để cô đói thì không chừng cô sẽ móc mỉa hoặc tức phát điên.
Anh hỏi: “Hay mình đi ăn cơm cái đã? Tôi đói lả người rồi.”
—Hết chương 64—