Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 65



Hai người ghé vào một quán ăn nhanh ven đường ăn cơm trưa gọi tạm một đĩa cơm. Trần Phổ gọi cơm thịt bò sốt mala, còn Lý Khinh Diêu gọi cơm thịt xào ớt chuông. Nhưng khi cả hai lấy đồ ăn tại cửa sổ, Trần Phổ cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đùi gà kho trong tủ, anh đang nhìn Lý Khinh Diêu trong lưỡng lự thì Lý Khinh Diêu lạnh lùng nói: “Trần Tiểu Phổ, nếu anh dám thêm đùi gà vào phần ăn của em, em sẽ đánh gãy chân anh.”

Lý Khinh Diêu đã quyết rồi, phải bóp chết mầm mống xấu từ trong trứng nước. Bắt đầu từ trưa hôm nay cô phải kiểm soát chế độ ăn uống.

Trần Phổ cười, “Thế thôi, tôi lấy một cái cho mình vậy.”

Tuy bà chủ Lý ăn nói ngày càng hống hách, nhưng Trần Phổ lại thấy hưởng thụ mới chết.

Ăn cơm xong, Trần Phổ đi tính tiền, còn Lý Khinh Diêu sang quán trà sữa bên cạnh. Trần Phổ ngồi trên xe đợi một lát liền thấy cô bưng một ly trà sữa trở ra, trong tay xách theo một ly nữa.

Lý Khinh Diêu ngồi xuống ghế phụ, cô đặt ly trà sữa trong tay lên bảng điều khiển. Trần Phổ duỗi tay lấy, “Cho tôi à? Tôi xin nhé.”

“Đâu ra.” Lý Khinh Diêu từ tốn nói: “Em để đấy cho đẹp mà. Giờ anh cũng đâu uống trà sữa nữa?”

Trần Phổ nhìn nhãn trên thân ly: Latte hoa quế không đường, anh bật cười cắm ống vào ly hút một hơi rồi đặt ly xuống nói: “Hồi ấy tôi nhỏ dại, thế mà dám chối trà của bác, bác đừng chấp nhặt nhé. Sau này có trà ngon, bác nhớ chừa tôi một phần đấy.”

Ái chà chà, trông thông minh lanh lợi, lấp lửng nước đôi chưa kìa. Lý Khinh Diêu liếc anh một cái, anh cứng đầu là thế nhưng cũng biết nhận lỗi rất nhanh. Lý Khinh Diêu nghĩ thấy mình là người rộng lượng, quyết định tha cho anh lần này.

“Lo uống trà của anh đi.” Cô hạ lệnh, “Chúng ta nói chuyện chính.” Ban nãy ở quán ăn nhanh mà không ồn ào thì cô đã hỏi thẳng vị cảnh sát lão làng như anh ba điểm bất thường rồi.

Trần Phổ nổ máy, chạy xe qua ngã tư. Anh vừa lái xe vừa dùng một tay cầm ly trà sữa hút một hơi ngon lành rồi nói: “Điểm bất thường đầu tiên đó là tôi hỏi anh ta lý do ly hôn với Hướng Tư Linh, anh ta lại quay ra hỏi tôi nghi ngờ anh ta có liên quan đến cái chết của La Hồng Dân phải không.”

Lý Khinh Diêu suy nghĩ nói: “Nhưng anh ta phản ứng như vậy cũng bình thường thôi. Anh ta và Hướng Tư Linh ly hôn, đánh mất cả tình yêu, hôn nhân, con gái cũng thuộc về Hướng Tư Linh, thậm chí đánh mất cả cơ hội thừa kế tập đoàn Hoa Dự, đúng là mất cả chì lẫn chài. Người bình thường thường rất nhạy cảm khi đối mặt với cảnh sát, anh ta sợ chúng ta nghi ngờ anh ta hận tình, không đạt được mục đích nên oán hận và giết chết La Hồng Dân.”

“Câu nói này rất bình thường, vấn đề nằm ở những lời giải thích mà anh ta chủ động đưa ra sau đó.”

Lý Khinh Diêu lập tức mở sổ tay ra, dò từng hàng chữ, trong lòng ngộ ra.

Lý do Tiền Thành Phong phủ nhận mình giết La Hồng Dân là: La Hồng Dân là chỗ dựa lớn nhất của anh ta tại công ty, La Hồng Dân qua đời không có ích lợi gì cho anh ta.

Trần Phổ quan sát biểu cảm của cô, hỏi cô: “Em hiểu rồi chứ?”

Lý Khinh Diêu nói: “Nếu là người bình thường thì tiếp theo sẽ giải thích tại sao mình và Hướng Tư Linh lại ly hôn, từ đó chứng minh bản thân không hận tình, không ngấp nghé tài sản của họ nên đương nhiên không có động cơ giết La Hồng Dân. Bởi vì ẩn ý trong câu hỏi Trần Phổ hỏi thực chất chính là vấn đề này.

Nhưng anh ta thì không, anh ta thẳng thừng bỏ qua vấn đề này, sau đó nói cho chúng ta biết lý do anh ta không thể giết chết La Hồng Dân là lợi ích.”

Trần Phổ nở nụ cười ngợi khen, “Em nói đúng đấy. Suy nghĩ và trả lời vấn đề theo lập luận đầu tiên mới là câu trả lời hợp lý, đơn giản, và an toàn nhất. Em cũng nhận xét Tiền Thành Phong là người thông minh, nhưng anh ta lại không nghĩ đến câu trả lời này.

Cũng có nghĩa, khi anh ta muốn bác bỏ động cơ giết người của mình, anh ta đã vô thức né tránh những vấn đề liên quan đến yêu hận tình thù, có thể nói trong tiềm thức anh ta không phủ nhận động cơ giết người liên quan đến yêu hận tình thù. Anh ta lấy thẳng quan hệ lợi ích ra để thuyết phục chúng ta.”

“Nhưng chúng ta không thể kết luận trong lòng anh ta hận La Hồng Dân chỉ vì anh ta không nhắc đến yêu hận tình thù. Lập luận này chưa lắc đã đúng, nói có khả năng còn được. Hơn nữa trông anh ta rất biết ơn và ngưỡng mộ La Hồng Dân. Khi nhắc đến La Hồng Dân, giọng điệu anh ta không giống như đang giả vờ.”

Trần Phổ: “Đầu tiên, ai bảo em con người chỉ có một loại cảm xúc dành cho một người? Hoặc nói cách khác, có cảm xúc tích cực, sao không thể có cảm xúc tiêu cực? Cảm xúc tích cực anh ta dành cho La Hồng Dân bắt nguồn từ công việc. Còn nếu cảm xúc tiêu cực là do tình cảm, xuất phát từ quan hệ giữa anh ta và Hướng Tư Linh thì sao? Chỉ có điều Tiền Thành Phong là người đặt lợi ích lên hàng đầu, có lẽ trong mắt anh ta, những lợi ích mà La Hồng Dân mang lại còn quan trọng hơn nhiều so với yêu hận tình thù. Hai loại cảm xúc đối lập có thể tồn tại song song.

Thứ hai, đúng là nếu xét riêng khía cạnh này thì chúng ta chỉ có thể đưa ra phỏng đoán. Nhưng nếu kết hợp thêm điểm đáng ngờ thứ hai mà tôi nói ngay sau đây, ta sẽ có cái nhìn toàn diện. Khi tôi hỏi sau khi ly hôn với Hướng Tư Linh, La Hồng Dân thật sự không bận tâm à? Em xem lại những gì anh ta nói đi.”

Lý Khinh Diêu đọc lại, ánh mắt đọng trên hai câu Tiền Thành Phong nói:

“Vì vậy những điều này xứng đáng với tôi. Nếu ông ấy không cho tôi, hừ, tôi mới phải làm ầm làm ĩ lên đấy.”

Cô nghĩ cuối cùng Tiền Thành Phong đã để lộ một chút bất mãn với La Hồng Dân.

Trần Phổ thấy cô đã hiểu ra, anh bèn nói: “Em nói tôi nghe đi.”

Lý Khinh Diêu trả lời: “Rõ ràng Tiền Thành Phong đã bị cảm xúc chi phối. Nếu thực sự không khúc mắc gì, anh ta nên trả lời khéo léo, không sơ hở nhưng ban nãy mới đúng. Thí dụ như vừa khen ngợi phong thái của La Hồng Dân, vừa nhấn mạnh thành tích của bản thân. Nhưng hai câu nói này của anh ta rõ ràng ẩn chứa oán hận, không cam lòng, làm như La Hồng Dân nợ anh ta vậy.”

Trần Phổ trầm ngâm nhìn Lý Khinh Diêu, anh nói: “Đúng vậy, chúng ta nói đến chi tiết thứ ba tôi cảm thấy có vấn đề. Tôi hỏi anh ta thích con gái mình không.”

Lý Khinh Diêu: “Anh cố tình.”

“Tôi cố tình đấy.” Trần Phổ cười nhạt, “Nhưng anh ta trả lời thế nào?”

Lý Khinh Diêu không cần đọc sổ tay cũng nhớ được: “Anh ta nói, đó là con gái ruột của tôi, sao tôi lại không thích? Một người bình thường khi được hỏi về con cái, họ sẽ không bao giờ nhấn mạnh đó là con ruột, bởi đó là điều hiển nhiên. Bọn họ sẽ trả lời thẳng vào vấn đề. Tiền Thành Phong nhấn mạnh là do anh ta chột dạ.”

“Không, không phải chột dạ.” Trần Phổ nói: “Một người thông minh như Tiền Thành Phong, nếu đã nghi ngờ chắc chắn anh ta đã âm thầm đi xét nghiệm DNA rồi. Nhưng trên bàn làm việc của anh ta có rất nhiều ảnh chụp của con gái, ảnh anh ta và con gái chụp chung. Trong ảnh, anh ta cười rất tươi, nên có lẽ Tiền Tư Điềm là con ruột của anh ta. Phản ứng của anh ta lúc đó là đang che chở cô bé. Anh ta đang nói con bé là con ruột của tôi, không phải con của người khác.”

Lý Khinh Diêu hỏi: “Thế anh nghĩ, Tiền Thành Phong từng nghi ngờ Điềm Điềm là con ai?”

Hai người nhìn nhau, đôi mắt cùng chứa đựng suy tư miên man.

Hiện tại chiếc xe cảnh sát đã dần dần rời khỏi khu vực thành phố, xa xa là hồ Minh Nhã rộng lớn, mặt hồ cuồn cuộn. Bầu trời đầu hạ xanh ngát, không một gợn mây.

Lý Khinh Diêu nghĩ, những gì Trần Phổ nói trước đó hoàn toàn chính xác, đây chính là năng lực của người cảnh sát lão làng.

Ba câu nói của Tiền Thành Phong, nghe thì cũng nghe rồi, bỏ qua cũng đã bỏ qua rồi, vì bản thân chúng cũng chẳng có gì đáng chú ý. Nhưng nếu bạn luôn luôn nhạy bén và tinh tế nắm bắt được những thay đổi nho nhỏ trong thái độ của đối phương, rồi dùng bộ não linh hoạt kết nối mọi lập luận với nhau, bạn sẽ phát hiện hóa ra mình đã phác họa được phần tối tăm ẩn chìm dưới mặt nước của tảng băng trôi tưởng chừng bình lặng.

Có lẽ trong sự nghiệp, Tiền Thành Phong rất kính trọng và biết ơn La Hồng Dân. Đối với anh ta, lợi ích mà La Hồng Dân mang lại quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Anh ta cũng từng thật lòng yêu Hướng Tư Linh và trân trọng cuộc hôn nhân của họ. Nhưng khi nhắc đến ảnh hưởng của La Hồng Dân lên cuộc hôn nhân của họ, Tiền Thành Phong lại luôn né tránh.

Anh ta từng nghi ngờ con gái không phải con ruột mình. Ở một góc khuất nào đó, trong lòng Tiền Thành Phong luôn oán hận La Hồng Dân, cho rằng ông ta nợ mình rất nhiều.

Trần Phổ nói: “Hai hôm nay điều tra, tôi còn phát hiện ra hai chuyện kỳ lạ. Thứ nhất, La Hồng Dân theo miêu tả của mẹ con Lý Mỹ Linh, Tiền Thành Phong và La Hồng Dân theo miêu tả các đối thủ cạnh tranh bên ngoài hoàn toàn khác nhau.”

“Đúng vậy, trong mắt ba người “thân”, cũng tức là theo miêu tả của những người thân thiết, La Hồng Dân là người “đức cao vọng trọng” trong gia đình, đối xử với họ rất tốt, đáng để tin tưởng. Nhưng trong mắt người ngoài, La Hồng Dân làm ăn rất giỏi, ưa sĩ diện, không trọng tình nghĩa, chỉ coi trọng lợi ích.”

Trần Phổ lại nói: “Đặc biệt là đối với mẹ con Lý Mỹ Linh, năm xưa thấy họ đáng thương nên giúp đỡ rất nhiều. Ông ta còn nuôi nấng Hướng Tư Linh như con ruột, thậm chí giao cho cho ta nằm quyền điều hành trong công ty, không khác con ruột là bao. Đúng là một người đàn ông tốt.”

Lý Khinh Diêu nói: “Điều này không phù hợp với hình tượng của La Hồng Dân. Về tính cách của ông ta, em tin tưởng vào những gì ba người ngoài miêu tả.”

“Vậy là mẹ con Lý Mỹ Linh đang nói dối.” Trần Phổ nói: “La Hồng Dân quá ưu ái cho mẹ con Lý Mỹ Linh, nhất là Hướng Tư Linh, ông ta sẽ không làm chuyện thiệt thòi cho mình.”

Trong đầu Lý Khinh Diêu lóe lên hai gương mặt xinh đẹp của mẹ con Lý Mỹ Linh. Lý Mỹ Linh đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn hấp dẫn, chẳng khác nào thiếu phụ xinh đẹp tuổi băm mươi, thì Hướng Tư Linh còn xinh đẹp cuốn hút hơn cả mẹ mình, gọi là tuyệt sắc giai nhân cũng chẳng sai.

Trước đây cô cũng từng nghĩ phải chăng Hướng Tư Linh là nhân tình của La Hồng Dân. Nhưng do hai mẹ con nhà này đều tỏ ra quá tự nhiên, mà chuyện mẹ con chung chồng thật sự thử thách giới hạn đạo đức. Huống chi Hướng Tư Linh tốt nghiệp đại học liền kết hôn sinh con bình thường, nên cô cũng không đi sâu vào trường hợp mày.

Lý Mỹ Linh kết hôn với La Hồng Dân khi nào? Năm năm trước, khi đó Hướng Tư Linh hai mươi tuổi, đang học năm hai, còn một năm nữa là tốt nghiệp cao đẳng.

Tuy nhiên, nếu hôn nhân của hai người, quan hệ gia đình ba người có điều kiện khác kèm theo, chắc chắn ba người họ đã thảo luận kỹ lưỡng trước khi kết hôn. Nói cách khác, thời gian phải sớm hơm.

19 tuổi? 18 tuổi?

Lý Khinh Diêu đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

Bảy năm trước, Hướng Tư Linh 18 tuổi, Lạc Hoài Tranh bị tống vào tù vì lỡ tay giết chết bố ruột Hướng Tư Linh, Lý Cẩn Thành mất tích sau đó.

Bảy năm qua, Lý Khinh Diêu vẫn bôn ba mòn mỏi trên mảnh đất hoang cằn cỗi, không tìm được Lý Cẩn Thành, cũng không nhìn rõ hình dáng của Lạc Hoài Tranh. Nhưng giờ đây, xảy ra vụ án của La Hồng Dân, cô cảm thấy cuối cùng mình cũng đã bước đến trước hang động, cô phải dũng cảm đi chân trần vượt qua nó. Nhưng trong hang tối tăm, sương mù dày đặc, không khí ẩm ướt ngột ngạt. Cô như thể đã nắm được mảnh ghép của câu đố, nhưng trước mắt vẫn chỉ có bóng tối vô tận.

Sắc mặt Trần Phổ lạnh đi, anh không ngừng suy luận: “Điều kỳ lạ thứ hai, một người ngoài cuộc như tôi sẽ cảm thấy Hướng Tư Linh trong giai đoạn cấp ba em miêu tả, Hướng Tư Linh trong cuộc sống hôn nhân Tiền Thành Phong miêu tả, và Hướng Tư Linh tôi tận mắt nhìn thấy giống như ba người hoàn toàn khác.

Thứ nhất, Hướng Tư Linh thời cấp ba tính cách hướng nội, tự ti, nhút nhát, sợ bị người khác chú ý. Thứ hai, Hướng Tư Linh hẹn hò kết hôn cùng Tiền Thành Phong, tính cách vẫn còn hướng nội, và có phần lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không tự ti nhút nhát. Thứ ba, cũng chính là Hướng Tư Linh bây giờ…”

Lý Khinh Diêu nói: “Cô ta vô cùng tự tin, hào sảng, mặt dày, biết tính toán, rất biết tận dụng lợi thế ngoại hình của bản thân, giỏi giao tiếp. Cô ta như đã lột xác thành người khác.”

“Là điều gì đã khiến tính cách cô ta thay đổi?”

Lý Khinh Diêu cau mày nói: “Nhưng vẫn không hợp lý. Nếu Hướng Tư Linh thật sự đã là tình nhân của La Hồng Dân từ lâu, thế thì bốn năm trước, cô ta tốt nghiệp cao đẳng mới chỉ hai mươi mốt tuổi, La Hồng Dân hoàn toàn không cần gả cô ta cho Tiền Thành Phong. Hơn nữa, nghe Tiền Thành Phong miêu tả, cuộc sống vợ chồng họ rất hạnh phúc. La Hồng Dân hoàn toàn có thể giữ cô ta lại bên cạnh đến năm cô ta ba mươi, rồi tìm cách che giấu. Thời buổi này người trên ba mươi mà chưa kết hôn đầy ra đấy. Hai người họ kết hôn được một năm mới sinh con, nên không có chuyện Tiền Thành Phong đổ vỏ.”

Trần Phổ cũng nói: “Điểm này quả thật rất khó hiểu. Tôi nghĩ La Hồng Dân không rộng lượng đến nỗi chia sẻ đàn bà cho người khác, ông ta phải độc chiếm họ mới đúng.”

Hai người im lặng.

Một lát sau, Lý Khinh Diêu cười lạnh: ““Gia đình bốn người này” đều che giấu bí mật.”

Trần Phổ nói: “Không chừng là bí mật chung, không ai muốn tiết lộ hoặc không thể nói ra.”

Lòng Lý Khinh Diêu như bị cuốn chặt bởi làn sương mù lạnh lẽo trong hang động, cô nhìn phong cảnh phía trước: Một con đường ven hồ dẫn đến biệt thự của La Hồng Dân, xa xa là nóc nhà máu xám. Xung quanh họ cây xanh rợp bóng, hồ nước mênh mông vô bờ bến. Đây là hồ nước ngọt lớn nhất cũng là nơi xa xôi vắng vẻ nhất Tương Thành.

Trần Phổ đỗ xe bên vệ đường, nói: “Bằng chứng ngoại phạm của Tiền Thành Phong không có giá trị. Hiện tại chúng ta cần điều tra kỹ hơn về chứng cứ ngoại phạm của hai mẹ con Lý Mỹ Linh.”

—Hết chương 65—


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.