Ý thức Phương Phùng Chí không chút tỉnh táo, lần đánh dấu tạm thời này làm cậu ngất đi một lúc, độ dày quá cao, so với lần nào cũng cao hơn nhiều, pheromone Enigma xâm nhập từ sau cổ rót vào cơ thể cậu, mà bản thân pheromone của cậu như bị hút đi, nháy mắt rút ra khỏi thân thể cậu.
Mẫn Trì có tính toán trước nên bịt miệng cậu lại, một tiếng rên rỉ của cậu cũng không lộ ra, nếu không có người phía sau ôm cậu, có khả năng cậu sẽ bị tê liệt ngã xuống mặt đất.
Pheromone trong cơ thể chậm rãi biến mất, hô hấp Phương Phùng Chí lúc nhanh lúc chậm, quả thật đã mất đi khống chế.
Đây là khoái cảm cậu chưa bao giờ được cảm nhận, pheromone biến thành hung khí xâm hại cậu, không hề buông tha một ngóc ngách nào.
Khi đến cực hạn đã làm cậu sinh ra sợ hãi.
Thân thể run rẩy trở nên cứng đờ, linh hồn như bị rút ra khỏi thân thể, cậu chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm.
Sau đó cậu ngất đi.
Lúc tỉnh lại đã là bây giờ, một mình cậu ngồi trên ghế phụ, bốn phía xung quanh tối tăm dọa người, cái gì cũng không thấy.
“Mẫn Trì?” Cậu gọi một tiếng, nhưng không có người trả lời.
Giống như sau khi lên đỉnh vài phút, bây giờ cả người cậu mềm nhũn, không có chút sức lực. Nhưng lại cảm thấy trống vắng vô cùng, trong thân thể giống như bị đào một cái hố, phải dùng thứ gì đó lấp đầy mới có thể thoải mái. Cậu miễn cưỡng đặt tay lên tay mở cửa, nhưng kéo không nổi, xe bị người ta khóa lại, chỉ để lại mọt khe hở nhỏ ở cửa xe. Cậu giật giật, quần áo trên người cậu rơi xuống, trên đó là mùi hương của Mẫn Trì.
Phương Phùng Chí nắm quần áo, nhốt chính mình vào trong đó, non nửa khuôn mặt bị che lại, cậu hít một hơi thật dâu, cả người giật mình, cậu đột nhiên cảm thấy thật sung sướng, giống như muốn tự giấu mình vào trong đó.
“Em đang làm gì thế?”
Mẫn Trì mở cửa xe, liền thấy Phương Phùng Chí đang cuộn tròn trong áo khoác của hắn.
“Lạnh không?” Nói xong, hắn cúi xuống mở máy sưởi trên xe lên.
Phương Phùng Chí thừa dịp ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn. Omega bị đánh dấu rất ỷ lại vào bạn đời của mình, muốn có pheromone của bạn đời mọi lúc hoặc là ở bên cạnh bạn đời mới có cảm giác an toàn.
“Anh đi đâu?”
“Đi lấy chút đồ.” Hắn thuận thế ôm Phương Phùng Chí, ôm cậu từ trong xe ôm ra ghế sau.
“Bây giờ còn lạnh không?”
Phương Phùng Chí không trả lời câu hỏi của hắn, vẫn chôn mặt trong lòng hắn, rầu rĩ nói: “Không ngửi được mùi hương của anh.”
Mẫn Trị bị ngữ khí đáng thương của cậu làm cho rung động, vừa rồi hắn lại dùng miếng dán ức chế bịt kín tuyến thể lại lần nữa, cúi đầu cắn cô Omega: “Bây giờ không thể cho em.”
“Em chịu không nổi.”
Phương Phùng Chí lâm vào trầm mặc, đột nhiên xốc vạt áo của Mẫn Trì lên, chui đầu vào trong quần áo của Mẫn Trì.
Mùi khói thuốc súng ở bên trong nồng đậm hơn chút, cậu dán chặt đầu vào trong ngực Mẫn Trì, dáng người của Mẫn Trì rất đẹp, ngực cũng có cơ bắp, mặt Phương Phùng Chí dán sát vào da nóng của hắn, cảm nhận được hô hấp trên ngực phập phồng, cả người có chút nóng lên.
Mẫn Trì nhìn hành động như động vật nhỏ của Phương Phùng Chí, ánh mắt trầm xuống, động tác nhẹ nhàng chầm chậm giữ cậu.
May là vừa mới đánh dấu Phương Phùng Chí, pheromone tạm thời không thể phóng thích ra, nếu không hắn sẽ không thể nào khống chế được hành vi của mình. Liếc đến đôi chân trần trụi của Phương Phùng Chí, Mẫn Trì duỗi tay chạm vào, lạnh như băng, vì thế hắn nắm nó vào lòng bàn tay. Phương Phùng Chí bất an động đậy, ngón chân rụt lại thả lỏng ra, Mẫn Trì cảm thấy có chút đáng yêu, nắm chặt nó lại trong tay không cho cậu tránh đi.
Cách thêm vài phút, Phương Phùng Chí có lẽ cảm thấy ngợp, chui ra từ trong quần áo, cả người đều hồng.
Hai chân cậu đều nằm trong bàn tay ấm áp của Mẫn Trì, cậu có chút ngượng ngùng, ánh mắt nhìn qua một bên, nhưng lại không nhìn mặt Mẫn Trì. Trong cổ Mẫn Trì phát ra tiếng cười, cúi đầu xuống hôn cậu.
Pheromone trong miệng Mẫn Trì thật nồng, Phương Phùng Chí nếm thử một cái thân thể liền nhảy nhót đến kì cục. Cậu cảm thấy Mẫn Trì vừa hôn cậu, vừa vuốt ve thân thể cậu.
“Muốn pheromone sao?” Enigma rời khỏi môi Phương Phùng Chí, lôi kéo tay cậu ấn tay vào dương v*t mình: “Dịch thể là nơi có pheromone nồng nhất.”
Thật ra mấy giờ trước làm một lần đã làm cho Phương Phùng Chí bị sợ, có chút không dám làm. Nhưng Mẫn Trì bắt bàn tay cậu đi vào, không hề cách trở mà đụng vào đồ vật cực lớn kia, nóng đến có thể làm cậu phỏng tay, nó nghẹn lâu rồi.
Cậu nghe được hô hấp nặng nề của người đàn ông, cuối cùng vẫn leo xuống người Mẫn Trì, sau đó chậm rãi cúi người.
Buổi sáng lúc Phó Bách Khải dậy đã không thấy Phương Phùng Chí. Cửa phòng ngủ của cậu mở ra, người không có ở bên trong. Hỏi người trong nhà cũng không một ai biết. Nhưng thật ra vẫn có Phó Ngạn ở một bên, có chút mất tự nhiên liếc nhìn anh ta một cái, chẳng lẽ cậu ta lại nói gì với Phương Phùng Chí sao? Hỏi cậu ta cậu ta cũng chỉ ấp úng, không nói ra được lời nào.
Anh ta hơi cau mày đi ra ngoài biệt thư, vừa lúc nhìn thấy Mẫn Trì ở bên ngoài trêu chó.
“Mẫn tổng dậy sớm vậy sao?”
“Ừm, bây giờ cũng đến lúc cần phải về rồi.”
“Tối qua làm phiền cậu quá.”
“Không phiền.” Phó Bách Khải có chút khoảng cách với người đàn ông, muốn hỏi hắn có nhìn thấy Phương Phùng Chí hay không, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nói ra.
Vì thế anh ta liền Mẫn Trì đứng dậy đi tới gara, không biết vì cái gì, anh ta mơ hồ có thể ngửi được một chút mùi hương cam cúc, nhưng rất nhanh đã biến mất, tựa như ảo giác vậy.
Mẫn Trì trở lại xe, Phương Phùng Chí ngủ ở phía sau thật sự rất sâu. Hắn không biểu cảm gì khởi động xe, đi ngang qua Phó Bách Khải còn lẽ phép gật đầu một cái, sau đó lái thẳng xe ra khỏi cửa lớn nhà họ Phó.
Tốc độ lái xe của hắn rất chậm, Phương Phùng Chí ngủ một lúc lâu sau mới tỉnh lại. Nhìn Mẫn Trì đang lái xe, há há miệng lại phát hiện cổ họng rất kỳ cục, cả người không thể sử dụng được sức lực.
Ngày hôm qua không biết cậu đã làm cho Mẫn Trì bao nhiêu lần, cổ họng vừa nóng vừa đau rát, không thể phát ra âm thanh, dạ dày cũng toàn là đồ của Mẫn Trì, vừa chướng vừa khó chịu. Sau đó lại bị Mẫn Trì cắn cổ thêm mấy lần, vốn dĩ đã có vết đánh đâu rồi, bây giờ lại càng chồng chất lên không ít dấu, chỗ sâu nhất trong thân thể cũng toàn là phermone của Mẫn Trì, không thể tiêu tán trong một thời gian ngắn được.
Mẫn Trì vừa lái xe, một tay khác đưa nước ấm cho Phương Phùng Chí: “Cổ họng rất đau sao?”
Cho dù đã uống nước rồi, cổ họng Phương Phùng Cí vẫn không thể phát ra tiếng, cậu gật gật đầu.
“Vậy thì đừng nói chuyện.”
Một lát sau, Mẫn Trì đột nhiên ngừng xe lại ở ven đường. Sau đó mở cửa xuống xe, Phương Phùng Chí ngơ ngác nhìn không biết hắn muốn làm gì, giấy tiếp theo đã bị hắn ôm ra từ ghế sau, nhét vào trong ghế phụ, còn thuận tay thắt đai an toàn lên cho cậu.
Mẫn Trì khoác áo khoác của mình lên người Omega: “Còn lâu lắm mới tới thành phố, em ngủ một chút đi.”
Omega gật gật đầu, lúc Mẫn Trì định xoay người lại giữ chặt hắn, cúi đầu gõ gõ gì đó trên điện thoai, đưa màn hình tới trước mặt Mẫn Trì, cậu nói:
[Một lát nữa tôi muốn về chung cư của Phó Bách Khải một chuyến.]
Mẫn Trì nhìn cậu một cái, lông mày dường như hơi nhíu lại: “Được.”
Đến giữa trưa hai người mới tới được dưới lầu chung cư, Mẫn Trì om Phương Phùng Chí từ trên xe xuống, Phương Phùng Chí không quá tình nguyện hơi tránh tránh, rất sợ bị người khác nhìn thấy,vì thế Mẫn Trì buông cậu ra.
“Tôi đi lên cùng em.”
Phương Phùng Chí không từ chối.
Nhưng đi đến trước cửa nhà Phó Bách Khải, Mẫn Trì vẫn dừng lại, không có đi theo vào. Dù sao cũng là chuyện giữa Phương Phùng Chí và chồng cậu, hắn không nên quá theo sát.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, giờ phút này cả người hắn đều trầm xuống, hàm răng không tự giác cắn chặt lại, cách vài giây lại nâng tay lên nhìn đồng hồ một lần, giống như hắn đã đợi rất lâu rồi.
Nhưng Phương Phùng Chí chỉ vào có mấy phút là ra liền, cậu chạm vào tay Mẫn Trì, dùng ánh mắt bảo hắn rằng có thể đi rồi.
Biểu cảm trên mặt Mẫn Trì còn chưa kịp thu hồi, đã làm cho Phương Phùng Chí sửng sốt: “Sao…?”
Cậu thật sự không thể nói được nên lời.
“Không có gì.” Mẫn Trì không nhịn được cúi đầu xuống cắn một miếng trên chút thịt trên mặt cậu: “Đi thôi.”
Vừa tới biệt thự, xe của hắn cũng chưa tiến vào gẩ, trực tiếp dừng ở cửa nhà, xuống xe rồi ôm Phương Phùng Chí xuống, đi thẳng đến mở cửa nhà, sau đó đặt cậu lên tủ giày rồi hôn.
Hắn cảm thấy mình sắp bị nghẹn đến phát điên rồi.
Động tác có chút thô bạo kéo quần áo Phương Phùng Chí, từ cổ Phương Phùng Chí vừa gặm vừa cắn xuống dưới, cắn lên đầu v* Phương Phùng Chí, liếm láp trên đầu nhũ, không theo biên độ nào, nhưng Mẫn Trì còn xoa véo ở chỗ đó, không ngừng gặm cắn. Sức lực lớn như muốn cắn nó xuống luôn vậy.
Phương Phùng Chí khó chịu hừ hừ, không tự giác nắm chặt lấy tóc của Mẫn Trì.
Nhưng cũng chẳng thể ngăn được hắn dùng sức, cuối cùng tay còn bị Mẫn Trì nắm lấy cắn một phát. Hắn không quan tâm Phương Phùng Chí giãy giụa mà khiêng cậu lên trên vai, thân thể đột nhiên lơ lửng là Phương Phùng Chí hoảng sợ, cậu muốn duỗi duỗi chân thì mông đã bị Mẫn Trì hung hăng đánh lên, vừa đau vừa tê, nước trong lỗ nhỏ của Phương Phùng Chí như bị đánh cho chảy ra ngoài.
Cậu chỉ có thể ư ư kêu vài tiếng, nói cũng chẳng có nên lời.
Mẫn Trì đem bé câm nhỏ này ném lên giường, nhìn cậu đang ngốc lăng không biết sắp tới mình sẽ phải trải qua những gì, hắn cúi người ngồi xuống bên cậu, dịu dàng xoa xoa mặt cậu: “Một lát nữa tôi muốn đánh dấu em.”
Phương Phùng Chí trợn lớn mắt, cậu biết đánh dấu này không phải đánh dấu đơn giản.
Đánh dấu vĩnh viễn, cả đời này Omega có thể có vô số lần đánh dấu tạm thời, nhưng đánh dấu vĩnh viễn, chỉ có một lần duy nhất.
Điều này đại biểu cho cái gì đây, sau khi bị đánh dấu, cậu và người đánh dấu cậu sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Nhưng Enigma hoặc Alpha lại có thể đánh dấu vô số người.
Trong lòng Phương Phùng Chí run rẩy, cậu sợ hãi mà lắc đầu: “Không… không…” Cậu từng có một cuộc hôn nhân thất bại, cho nên sau đó có cảm tình với Mẫn Trì, cậu lúc nào cũng luôn cẩn thận, cậu không thể chịu nỗi thêm lần thử nghiệm nào khác.
Mẫn Trì thấy được sự sợ hãi và bất an trong ánh mắt của Phương Phùng Chí, không cưỡng ép cậu, mà lại hỏi: “Em yêu tôi không?”
Phương Phùng Chí ngơ ngác, cậu không rõ vấn đề này có ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn gật đầu. Đây là điều không thể nghi ngờ.
“Vậy để tôi đánh dấu em, sau đó chúng ta kết hôn.” Mẫn Trì biết giờ phút này mình đã không còn lý trí không còn luận thường đạo lý gì nữa, nhưng hắn không để tâm, cho dù sau khi hắn tỉnh táo cũng sẽ không cảm thấy hối hận, bởi vì hắn không muốn Phương Phùng Chí lại thuộc về ai khác, một giây cũng không được.
Nhưng Phương Phùng Chí vẫn lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Mẫn Trì một lúc lâu sau mới mở miệng: “Anh… sao…” Anh có yêu tôi không?
May mắn là Enigma có thể hiểu được ý cậu, người đàn ông nặng nề nhìn cậu: “Em biết không, giáo dục từ nhỏ của tôi nói với tôi, con người nếu làm bất cứ điều gì trái với luân thường đạo lý, sau khi chết sẽ xuống địa ngục.”
Cho dù là trong lúc vô tình đánh dấu Phương Phùng Chí, hay là sau đó lại bao trùm vết đánh dấu của Phó Bách Khải, lên giường với Phương Phùng Chí, hắn đều tự nói với chính mình rằng đó là vì cậu, là hành vi bất đắc dĩ.
Nhưng khi Phó Bách Khải còn đang bệnh, lại đưa ra lời đề nghị qua lại với Phương Phùng Chí, hắn thừa nhận, hắn thừa nhận chuyện sai lầm mà mình đã làm, hắn thừa nhận tội lỗi của hắn, thừa nhận rằng mình nên chịu sự trừng phạt.
Hắn không muốn buông tay Phương Phùng Chí.