Đồng tử Phương Phùng Chí co rút, cứ thất thần.
Cậu hiểu rõ ý trong lời nói của Mẫn Trì, lời nói như thổ lộ đó làm cho cậu nửa ngày không thể tỉnh táo, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mặt Mẫn Trì, đôi mắt cũng luyến tiếc mà chớp một cái.
Mãi đến khi Mẫn Trì lại lần nữa hôn cậu, rốt cuộc cậu cũng ôm lấy cổ Enigma.
Nhưng lời Mẫn Trì nói lại chẳng làm cậu yên lòng, lòng vẫn treo lên, rất bất an. Cổ tay cậu chạm vào miếng dán ức chế sau cổ Mẫn Trì, cho tới bây giờ, cậu cũng không thể ngửi được pheromone của Mẫn Trì, còn có hành vi mất khống chế đêm hôm qua của Enigma, thô bạo mà bắn tinh trong miệng cậu, một lần lại một lần gặm cắn tuyến thế yếu ớt của cậu…
Cậu không thể nói được chỗ nào không đúng.
Mẫn Trì luồn tay vào quần cậu, xoa nhẹ vài cái trên mông mềm của cậu liền chạm tới lỗ nhỏ đã ướt của cậu.
Rất nhanh,Phương Phùng Chí liền chìm trong dục vọng, cái gì cũng không thể tự hỏi nữa.
Phó Bách Khải vẫn luôn không tìm được Phương Phùng Chí, anh ta thậm chí còn tìm đến nhà cha của Phương Phùng Chí, nhưng không có người ở nhà.
Mãi đến khi anh ta nhìn thấy tin nhắn Phương Phùng Chí gửi tới… [Đồ tôi để ở trên bàn chung cư.]
Phó Bách Khải nhíu mày, thứ gì? Nhưng Phương Phùng Chí không có trả lời lại, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy.
Anh ta nói một tiếng với người nhà rồi dưới ánh mắt khó hiểu của bọn họ chạy đuổi về thành phố, xe trên đường tốc độ rất nhanh, trong lòng anh ta có một loại hoảng loạn không thể nói, như thể điềm báo sắp mất đi một thứ gì đó.
Cảm giác như vậy vẫn cứ tiếp tục cho tới khi anh ta thấy ở chung cư lẳng lặng đặt ở dưới bình hoa một tờ giấy.
Đơn thỏa thuận ly hôn.
Trong lòng anh ta đột nhiên run rẩy, thong thả mà đi qua đó. Thật ra trong lòng còn ôm chút chờ mong, rốt cuộc Phương Phùng Chí thích anh ta lâu như thế, tình cảm nhiều năm như vậy không thể một sớm một chiều mà tiêu tan mất. Nhưng khi anh ta nhìn thấy trên đơn thỏa thuận có chữ ký ngay ngắn của Phương Phùng Chí, nghiêm túc, không chút lưu luyến nào. Khúc mắc cứng chắc trong lòng Phó Bách Khải trở nên đau đớn, vô cùng đau đớn lan rộng ra toàn thân, anh ta cầm đơn thỏa thuận trong tay bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy, anh ta cầm chẳng xong, tờ giấy rơi trên không trung, rồi bay xuống mặt đất.
Sắc mặt Phó Bách Khải trắng bệch, thân thể ngã xuống sô pha. Ngực anh ta phập phồng mạnh mẽ, không thể nói được mình vì điều gì mà đau khổ như vậy, rõ ràng chỉ là một tờ đơn thỏa thuận.
Anh ta không khỏi nhớ đến lời Phương Phùng Chí nói, không cam lòng.
Phương Phùng Chí nói anh ta chẳng qua chỉ không cam lòng thôi.
Anh ta thừa nhận, anh ta đúng thật không cam lòng.
Anh ta không cam lòng Phương Phùng Chí cứ thế ly hôn, không cam lòng cậu dễ như trở bàn tay về sau sẽ trở thành đồ vật của người khác. Nhưng không cam lòng thì sẽ đau khổ như vậy sao? Anh ta nhắm mắt, dùng hết toàn lực khống chế sự thống khổ ấy.
Một lúc lâu sau, hô hấp của anh ta trở nên bình tĩnh, sự thống khổ trước đó đã không thấy nữa, ánh mắt lại trở nên lạnh băng, còn có một thứ gì đó khác phức tạp.
Anh ta cúi người nhặt tờ đơn thỏa thuận trên mặt đất lên.
Không có gì đáng để không cam lòng cả.
Anh ta cầm lấy một cây bút, không chút do dự ký tên mình xuống dưới tờ đơn.
Cũng chỉ là một Phương Phùng Chí mà thôi, trên thế giới này còn nhiều người tốt hơn Phương Phùng Chí gấp trăm ngàn lần, hà tất phải không chịu buông cậu ra.
Rõ ràng là nghĩ như vậy, thực tế ánh mắt lại cố gắng tránh đi ba chữ “Phương Phùng Chí” trên tờ đơn.
Như để chứng minh sự quyết tâm của mình, anh ta đi vào phòng ngủ của Phương Phùng Chí, chuẩn bị đem hành lý của cậu lấy ra, nếu đã ly hôn, thì phải tính toán rõ ràng. Phương Phùng Chí muốn tiền cũng được, muốn nhà cũng được, sau khi ly hôn anh ta đều có thể cho cậu, nhưng hiện giờ Phó Bách Khải không muốn trong nhà xuất hiện bất cứ đồ vật nào thuộc về Phương Phùng Chí.
Nhưng khi đi vào phòng ngủ, ngoại trừ đồ dùng rửa mặt, không có bất cứ thứ gì Phương Phùng Chí để lại cả.
Chỉ có một chiếc vali hành lí để ở dưới giường.
Bên trong là tất cả đồ của Phương Phùng Chí, đồ dùng hằng ngày và quần áo, còn có một quyển notebook đã cũ. Phó Bách Khải cũng không để ý tới quyển notebook kia, chỉ cảm thấy tức giận đến hoa mắt, quả thật không đứng vững nữa.
Hóa ra Phương Phùng Chí đã sớm chuẩn bị rời đi.
Anh ta siết chặt tay, mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phương Phùng Chí: [Khi nào thì cậu mang đồ của mình đi?]
Điện thoại đặt trong túi quần của Phương Phùng Chí hơi vang lên, nhưng cậu không rảnh để bận tâm, bởi vì Mẫn Trì đang muốn chịch cậu đến chết.
Cậu bị bóp cổ ấn trên giường, không đến mức không hít thở được, lại có thể hoàn toàn bóp chặt mạch máu của Phương Phùng Chí, làm cậu không thể động đậy. D/ương v/ật thô bự của hắn đang ra vào kịch liệt trong lỗ dâm của cậu, cọ xát đến nóng rát, cảm giác sắp trầy da. Cổ họng đau đến mức không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở giống như rên rỉ.
Một một lần đều bị chạm đến miệng khoang sinh sản, vừa sướng vừa tê, thân thể cậu bởi vì dục vọng mà không thể khống chế được thèm khát, trong lòng lại sinh ra cảm giác sợ hãi.
Mẫn Trì của bây giờ rất kỳ quái, liên tục chịch cậu, thậm chí một cái hôn cũng không hề có.
Đột nhiên, trong cơ thể Phương Phùng Chí sinh ra một loại đau đớn cực hạn, giống như bị lưỡi dao sắc bén rọc ra một cái miệng, đồng tử cậu co lại nhìn lên trần nhà, miệng mở rộng không phát ra âm thanh.
Mẫn Trì đã ngay vào lúc cậu đang mất tập trung mà cắm vào khoang sinh sản của cậu, mở ra một cái cái miệng, nhưng quy đầu cũng chưa đi vào được bao nhiêu, Phương Phùng Chí đã đau đến không chịu nỗi. Con đường nho nhỏ kia nhỏ đến mức ngay cả Alpha còn khó xâm nhập, đừng nói chi đến dung nạp kích cỡ khác thường của Enigma. Phương Phùng Chí đau đến ù tai, cả người bắt đầu co rút run rẩy.
Mẫn Trì chậm rãi lui ra, không đợi Phương Phùng Chí kịp định thần, lại đột nhiên đâm mạnh vào, Phương Phùng Chí đau đến tay chân tê dại, thân thể đau đến mức nhảy lên như cá, Mẫn Trì cũng không khống chế cậu, d/ương v/ật rút ra hơn phân nửa từ trong thân thể Phương Phùng Chí.
Enigma rũ mắt, cúi người xuống ghé vào người Phương Phùng Chí để hôn môi cậu, có được sự trấn an của pheromone, thân thể run rẩy của Phương Phùng Chí chậm rãi bình tĩnh trở lại, cậu đắm chìm trong nụ hôn của Enigma,hoàn toàn không phát hiện ra mình đã bị người đàn ông này hoàn toàn khống chế được.
Tay Mẫn Trì bắt lấy tay Omega, một tay khác dùng sức mà đè eo Phương Phùng Chí lại. Hắn lại một lần nữa nhắm d/ương v/ật vào trong miệng khoang sinh sản của Omega.
“Ức a a ahhhhhhh….”
Mẫn Trì lại tàn nhẫn đâm vào một lần nữa, lần này còn sâu hơn so với lần trước, cũng đau khổ hơn so với lần trước, thân thể Phương Phùng Chí bị kích thích đến mức lên đỉnh bắn ra, lại bị người đàn ông dùng sức áp chế lại.
“Đau, quá…” Cổ họng khàn khàn của cậu chỉ có thể nói ra mấy chữ như vậy,nhưng Mẫn Trì cũng không thương tiếc cho cậu, vững vàng dứt khoát kiên quyết muốn tiếp tục đâm vào trong.
Phương Phùng Chí đau đến mức choáng đầu hoa mắt, thân thể như bị thô bạo chẻ ra, ngón tay quái dị uốn lấy, cánh tay lại bị người đàn ông giữ chặt lấy, tránh không thoát được.
Cậu trừng lớn mắt nhìn trần nhà, rốt cuộc cậu cũng biết Mẫn Trì kỳ lạ ở đâu, cậu cảm thấy khát, thân thể vẫn rất đau, đau đến thở không nổi. D/ương v/ật cắm ở trong thân thể không biết đã đụng phải nơi nào, đau đớn của cậu lại phóng đại, ngực phập phồng mạnh mẽ: “Không được không được…” cậu dùng hết sức lực cuối cùng để giãy giụa, cậu cảm thấy mình sắp chết rồi.
Đồng tử cậu không thể nhìn thấy gì nữa, mở hồ nhìn mặt Mẫn Trì, rất kỳ lạ, rõ ràng cái gì cũng nhìn không rõ, lại như nhìn được đôi mắt đỏ bừng tràn ngập thú tính của Mẫn Trì.
Trong lòng Phương Phùng Chí nhảy dựng, cũng không phải khoa trương, trực giác của cậu nói với cậu, Mẫn Trì đã mất đi lý trí, nếu cứ tiếp tục, cậu nhất định sẽ bị Mẫn Trì chịch chết trên giường.
Bởi vì không có pheromone trấn an, khoang sinh sản của Omega lại khô khốc, tiến vào rất khó khăn, nhưng Mẫn Trì không dừng lại. Nhưng đột nhiên hắn nghe âm thanh mỏng manh của Omega dưới thân: “Mẫn… Trì…”
Engima cúi đầu, lại nhìn thấy Omega đầy mồ hôi, ánh mắt không thể nhìn thấy mà nhìn vào hư không, như là sắp chết.
Mẫn Trì sửng sốt, hắn tạm thời dừng động tác.
Trên thực tế não hắn trở nên hỗn loạn, hắn không biết Phương Phùng Chí bị làm sao vậy, thậm chí trong nháy mắt cũng không thể rõ được chính mình vừa làm gì. Hắn cúi đầu hôn lên mặt Omega.
“Phương Phùng Chí…”
Một lúc lâu, trong mắt Omega động đậy, nhìn về hắn.
Nước mắt trong nháy mắt rơi ra, cậu dùng âm thanh khàn khàn mở miệng: “Mẫn Trì…”
“Đừng làm vậy với tôi…”
Mẫn Trì mở to hai mắt nhìn, hô hấp của hắn trong nháy mắt trở nên run rẩy, Omega trong lòng như sắp vỡ ra, mà chính mình lại là kẻ đầu sỏ gây tôi. Nhìn nước mắt của Omega, hắn ước gì có thể phanh chính mình ra thành trăm mảnh: “Thật sự xin lỗi…” Hắn ôm Phương Phùng Chí vào trong lòng.
Hắn xin lỗi như đang sám hối, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn không biết mình khi nào sẽ mất đi khống chế, hắn mất đi lý trí, chỉ nghĩ đến biến Phương Phùng Chí trở thành Omega của mình.
Hắn nhìn mặt Phương Phùng Chí đau đến trắng bệch, còn đầy mồ hôi, thật sự đau lòng đến run tm, thậm chí cảm thấy khổ sở.
Hắn tổn thương Phương Phùng Chí.
Người đáng thương lại mảnh mai như vậy, lại bị chính mình thô bạo, đối đãi không chút thương tiếc nào, Mẫn Trì cắn chặt răng. Không thể tha thứ.
Nhưng tay Omega chậm rãi đặt lên trên bàn tay hắn, Mẫn Trì chỉ cảm thấy trong lòng càng đau.
“Mệt quá đi…” Phương Phùng Chí yếu ớt mở miệng.
Mẫn Trì rũ mắt, đáy mắt như chứa cả biển hồ, hắn cúi xuống hôn lên trán Omega: “Ngủ đi.”