Kỳ động dục của Phương Phùng Chí kéo dài một tuần.
Một tuần sau cậu liền trỏ lại bình thường, nhưng vết đánh dấu tạm thời Phó Bách Khải để lại không biến mất, cậu vẫn sinh ra phản ứng bài xích với pheromone của Mẫn Trì như cũ. Mẫn Trì biết rõ điều này, thế nên hắn luôn duy trì khoảng cách với cậu, cũng không làm ra bất cứ hành động thân mật nào cùng cậu.
Phương Phùng Chí biết Mẫn Trì sợ cơ thể cậu không thoải mái, cũng biết trong lòng hắn có giận, bởi vậy ngay từ đầu cậu đã lo lắng tình cảm của hai người sẽ vì chuyện này mà rạn nứt. Nhưng Mẫn Trì thật sự là một người yêu tốt, ở bên hắn mỗi một phút đều có thể cảm nhận được tình yêu của hắn.
Cậu không có lý do gì để nghĩ nhiều cả.
“Sao giờ này còn chưa ngủ?” Enigma mới từ bên ngoài về, nhìn Phương Phùng Chí bật đèn nhỏ ngồi ở trên sô pha. Trên thực tế sau khi kỳ động dục của Phương Phùng Chí kết thúc hai người dường như rất ít khi gặp mặt, cũng không phải cố ý tránh mặt nhau, mà là do hai người thật sự bận. Đặc biệt là Mẫn Trì, bởi vì thời gian trước luôn phải ở viện nghiên cứu, rất nhiều việc trong công ty phải tạm thời gác lại, bây giờ muốn giải quyết xong thật sự là một chuyện không hề nhỏ.
Buổi sáng lúc thức dậy hai người sẽ cùng nhau ăn sáng, sau đó cùng nhau ra ngoài, công ty của Mẫn Trì và Phương Phùng Chí không thuận đường, nhưng mỗi ngày hắn đều cứng rắn muốn đưa Phương Phùng Chí đi rồi mới về công ty.
Sau đó thì mãi đến buổi tối mới có thể gặp mặt.
Phương Phùng Chí khép máy tính trên đùi lại: “Gần đây anh về trễ quá…”
“Công ty rất bận rộn sao?”
“Ừm.” Mẫn Trì nhìn thời gian, cũng sắp một giờ rồi, lại nhìn khuôn mặt tràn ngập sự ủ rũ của Phương Phùng Chí, rõ ràng đã sớm mệt rồi, còn ở đây chờ hắn. Mấy ngày hôm nay đều như thế, cho dù có trễ thế nào, lúc về đến nhà đều sẽ thấy Phương Phùng Chí ngồi trên sô pha. Lúc vào nhà có thể nhìn thấy Phương Phùng Chí cảm giác chẳng tệ chút nào cả, cho nên những câu nói linh tinh như bảo cậu ngủ sớm một chút vừa ra tới miệng đã bị hắn nuốt lại vào. Hắn đi đến trước mặt Phương Phùng Chí, cúi người xuống muốn ôm cậu lên, nhưng ngửi được mùi gỗ trên người Phương Phùng Chí, Mẫn Trì dừng động tác, mùi hương đã bắt đầu nhạt đi rồi, hắn hôn lên mí mặt của Omega rồi đứng dậy: “Đi ngủ.”
Hắn đi theo phía sau Phương Phùng Chí, nhìn đến miệng vết thương trên tuyến thể của Phương Phùng Chí, vết thương trên tuyến thể đã kết vảy kéo ra, nhưng vết thương lớn như vậy có lẽ còn phải chờ thêm một thời gian mới lành hẳn.
Đưa Phương Phùng Chí đến phòng cho khách, Omega không đi vào: “Hôm nay… bên sở cảnh sát có gọi điện thoại cho em…”
“Nói Phó Bách Khải ngày mai sẽ được thả.”
“Ừm.” buổi sáng Mẫn Trì đã nghe rồi, cũng không có kinh ngạc gì.
“Hiệp hội bảo vệ nói, em và anh ta cưỡng chế ly hôn, sau khi anh ta ra ngoài làm xong kiểm tra thân thể là có thể trực tiếp đi làm thủ tục.” Mấy năm nay chính phủ và người dân có không ít những biện pháp và chính sách để bảo về Omega, kiểm tra thân thể chủ yếu là để phòng ngừa trên người Omega còn lưu lại đánh dấu của Alpha, sẽ tạo thành ảnh hưởng trong sinh hoạt của Omega.
Mẫn Trì nhìn cậu: “Ngày mai tôi đi với em.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Mẫn Trì lái xe đưa cậu đến cửa của sở đăng ký. Bên phía hiệp hội bảo vệ sắp xếp một Omega hơi lớn tuổi đến đây, nhìn Phương Phùng Chí từ trên xe đi đến bên cạnh ông: “Phương tiên sinh sao?”
“Đúng vậy.”
Omega liếc mắt nhìn về phía xe một cái, nhìn thấy người đàn ông bước xuống từ ghế điều khiển liền sửng sốt: “Vị này là?” Nhưng thật ra chưa bao giờ có Omega nào tới ly hôn còn mang theo người khác, huống chi cấp bậc pheromone của người này không hề thấp.
Phương Phùng Chí có chút xấu hổ, ấp úng, không muốn bại lộ quan hệ của hai người, lại lo lắng mình nói hàm hồ sẽ làm Mẫn Trì không vui trong lòng.
“Người trong nhà.” âm thanh Mẫn Trì theo hắn đi đến, hắn duỗi tay vỗ vai Phương Phùng Chí: “Mau vào đi.”
“Tôi ở bên ngoài đợi em.”
Trên người đàn ông có mùi hương của Phương Phùng Chí, giao triềm lấy nhau, ngữ khí cũng không phải giống như người trong nhà, Omega nhìn hai người một cái, tự nghĩ ra quan hệ giữa hai người, cũng chẳng nói gì.
“Đi theo tôi.”
Ngoài xe bắt đầu có những giọt mưa nhỏ, Phương Phùng Chí quay đầu nói với Mẫn Trì: “Anh lên xe chờ em đi.”
Nhìn thấy Mẫn Trì gật đầu, mới theo người của hiệp hội vào trong. Ở đây ngoại trừ Beta thì rất ít người ly hôn, cho nên người cũng không nhiều, cậu nhìn xung quanh một vòng, không thấy Phó Bách Khải.
“Anh ta mới ra khỏi cục cảnh sát, chắc là sắp tới rồi.”
Vài phút sau, Alpha đi vào cửa, nhìn thấy Phương Phùng Chí ngồi trên ghế, trên mặt chẳng lộ ra biểu cảm nào, nhưng thật ra Phương Phùng Chí còn sửng sốt. Hơn nửa tháng mà thôi, không biết có phải ở sở cách ly không qua tốt, Phó Bách Khải đã gầy đi một chút, cho dù khuôn mặt có xinh đẹp cũng không thể che đậy sự mệt mỏi của anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm Phương Phùng Chí vài giây, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng rất nhanh liền dời tầm mắt, trên mặt khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Omega của hiệp hội bảo vệ thuần thục cầm văn kiện nói với hai người: “Đi bên kia kiểm tra trước.”
Bởi vì Phó Bách Khải chỉ đánh dấu tạm thời cậu, không cần phải mất công tẩy sách vết đánh dấu, cũng không cần Alpha và Omega sám hối níu giữ nhau, bác sĩ kiểm tra chỉ cho Phương Phùng Chí uống thuốc ức chế, mấy người liền nhanh chóng trở về sở đăng kí.
Toàn bộ quá trình Phó Bách Khải đều không nhìn cậu, không biết là hoàn toàn nghĩ thông hay là gì đó, như thế cũng khiến Phương Phùng Chí thở ra.
Chỉ là lúc ký tên vào đơn ly hôn, Phó Bách Khải lại chậm chạp không hạ bút.
Nhân viên công tác vừa làm chuyện trên tay mình, một bên liếc Phó Bách Khải một chút: “Cảm phiền nhanh lên, phía sau còn có người.”
Nhưng Phó Bách Khải lại như không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía Phương Phùng Chí: “Tôi muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng.”
Phương Phùng Chí có chút hoang mang nhìn anh ta một cái, cậu cho rằng thái độ của mình đã đủ rõ ràng rồi. Vì thế cậu lắc đầu, rất nhiều lúc cậu không thể hiểu được trong lòng Phó Bách Khải đang suy nghĩ điều gì, cho dù là trước kia hay bây giờ.
Cậu duỗi tay lấy tờ đơi dưới tay Alpha, ký tên mình xuống, sau đó lại trả về.
“Mau ký đi.”
Phó Bách Khải rũ mắt, ở trong phòng cách ly nửa tháng khiến lòng anh ta cảm thấy không thoải mái. Trước kia anh ta luôn cho rằng Phương Phùng Chí ngu xuẩn, nhưng hiện tại Phương Phùng Chí vì có thể ly hôn với mình mà làm ra loại chuyện này, thật sự làm anh ta cảm thấy ngoài dự đoán.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, buồn rầu, giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Sau khi những phẫn nộ lúc trước qua đi, cả người đã bình tĩnh lại. Phòng cách ly chỉ có một mình anh ta, trống vắng đến làm lòng người hoảng loạn, điều này làm cho anh ta không thể ngăn được mà luôn nhớ tới Phương Phùng Chí. Có thể bởi vì quá nhàm chán, cho dù là bị Phương Phùng Chí tính kế hay là đủ loại chuyện giữa hai người, anh ta đều bắt đầu hồi tưởng lại từng chuyện một lần nữa.
ký ức về Phương Phùng Chí khi còn nhỏ ít ỏi vô cùng, hơn phân nửa anh ta đã quên mất rồi, chỉ nhớ rõ cậu bé nhỏ nhắn ở rong góc của bức ảnh trong album kia, nghĩ đến như vậy, anh ta sẽ tới cái hôn không tính là hôn kia.
Khi còn nhỏ Phương Phùng Chí nhân lúc anh ta không chú ý, trộm hôn lên má anh ta. Đây là ký ức duy nhất của hắn về lúc đó, bởi vì chưa từng có người nào to gan lớn mật đụng vào anh ta như thế, thế nên anh ta luôn nhớ rất rõ người này, nhưng khuôn mặt của nhân vật chính cũng chậm rãi phai nhạt, mãi đến khi nhìn thấy ảnh chụp của Phương Phùng Chí khi còn rất nhỏ, còn có đôi mắt phiếm hồng vô cùng đáng thương kia, gương mặt kia dần trở nên rõ ràng hơn.
Ngay từ khi phát hiện ra chuyện đó, anh ta thật sự rất vui, thậm chí vui đến nỗi có thể quên hết tất cả. Nhưng mà Phương Phùng Chí dường như lại không muốn anh ta nhắc lại chuyện này.
Điều này như tạt một gáo nước lạnh cho anh ta, cả người cứng đờ.
Thật ra dùng tâm mà nghĩ, anh ta có thể phát hiện ra rất nhiều thứ về Phương Phùng Chí. Ví dụ như khi cậu đối diện với anh ta luôn đỏ mặt, ví dụ như khi cậu nhìn anh ta sẽ tự nhiên bật cười, lại ví dụ như đôi mắt đau khổ uất ức nhìn về phía anh ta.
Chẳng qua những chuyện này đã biến thành ký ức của quá khứ, bây giờ Phương Phùng Chí bởi vì người khác mà đối đầu với anh ta.
Nghĩ như thế, trong lòng lại có cảm xúc phẫn nộ không tên, còn lại một loại cảm xúc khác, anh ta đoán có lẽ đó là hối hận.
Phó Bách Khải nhìn Phương Phùng Chí ký tên mình lên, trong lòng đột nhiên quặn thắt, làm anh ta thở không nổi.
Anh ta nắm chặt cây bút trong tay, những vẫn không ký xuống.
Bây giờ đã không còn đường cho anh ta đổi ý, nếu ký tên xuống, anh ta và Phương Phùng Chí sẽ hoàn toàn không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, giữa bọn họ cũng chỉ có một mối quan hệ nhỏ bé không đáng kể đó mà thôi.
“Bách Khải…” Phương Phùng Chí đột nhiên mở miệng.
Trong lòng Phó Bách Khải chấn động, đôi mắt mở to nhìn lên, đã rất lâu rồi Phương Phùng Chí không gọi anh ta như thế. Anh ta nhìn người bên cạnh, trên mặt Omega dường như có chút khó xử.
“Chúng ta đã kết hôn sắp được ba năm rồi.” Cậu nhìn vào đôi mắt của Alpha: “Ba năm này những gì tôi có thể làm đều đã làm, vì hôn nhân của chúng ta.”
“Tôi đã hết sức rồi, Bách Khải.”
Lỗ tai của Phó Bách Khải ù đi, trái tim đập kịch liệt, anh ta dường như có thể đoán được câu tiếp theo mà Phương Phùng Chí sẽ nói, anh ta sinh ra cảm giác sợ hãi không tên, miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, lại nghe Phương Phùng Chí mở miệng.
“Nể tình tôi đã yêu anh nhiều năm đến như vậy, buông tha cho tôi đi.”
Đây là lần đầu tiên Phương Phùng Chí nói về tình cảm mình dành cho Phó Bách Khải, chính là để khiến cho Phó Bách Khải đồng ý ly hôn cùng cậu. Yêu nhiều năm như thế, hy vọng nhiều năm như thế, cái gì cũng chẳng có, hiện giờ cậu chỉ muốn ly hôn mà thôi, chỉ muốn kết thúc mối quan hệ này.
Ý thức của Phó Bách Khải chìm xuống, anh ta có thể hiểu được ý của Phương Phùng Chí, tay không tự giác mà run lên, anh ta vừa rũ mắt xuống, một giọt nước mắt liền rơi xuống tờ giấy, anh ta dùng tay lau nó đi, chỉ còn lại một dấu vết trên đó. Đầu đau như búa bổ, nhưng vẫn cố nén lại ký tên mình xuống.
Phó Bách Khải lỗ tai một trận ù tai, trái tim kịch liệt mà nhảy lên, hắn giống như có thể đoán được Phương Phùng Chí tiếp theo câu muốn nói gì, hắn sinh ra một loại không biết tên sợ hãi, hắn há miệng thở dốc, còn không có tới kịp nói cái gì, liền nghe được Phương Phùng Chí mở miệng.
“Xem ở ta ái ngươi nhiều năm như vậy phân thượng, buông tha ta đi.”
Đây là Phương Phùng Chí lần đầu tiên đem chính mình đối Phó Bách Khải cảm tình phóng tới bên ngoài thượng giảng, chính là vì làm Phó Bách Khải cùng hắn ly hôn. Ái nhiều năm như vậy, cầu nhiều năm như vậy, cái gì đều không có được đến, hiện tại hắn chỉ nghĩ muốn này phân ly hôn chứng minh, chỉ nghĩ kết thúc này đoạn quan hệ.
Phó Bách Khải ý thức trầm xuống, hắn có thể nghe hiểu Phương Phùng Chí ý tứ, tay không tự giác mà run rẩy lên, hắn mới vừa rũ xuống mắt, một giọt vệt nước liền rơi xuống trên giấy, hắn dùng thủ đoạn lau một đạo, chỉ còn lại có không thanh bạch dấu vết ở. Đầu thình thịch mà phát đau, nhưng vẫn là cố nén thiêm thượng tên của mình.
Kinh mạch toàn thân cũng quặn thắt lại.
Phương Phùng Chí đi ra ngoài trước anh ta, bên ngoài không biết từ khi nào đã đổ mưa lớn, xe Mẫn Trì vẫn còn ở đây, nhưng người lại không thấy đâu. Cũng may cậu có mang theo dù, cậu đi ra ngoài gửi tin nhắn cho Mẫn Trì.
[Em xong rồi, anh ở đâu?]
Còn chưa nhận được câu trả lời, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân, Phương Phùng Chí quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt của Phó Bách Khải có chút nhợt nhạt, cầm ô đứng ở bên cạnh cậu.
Phương Phùng Chí vốn dĩ cũng không tính nói gì, nhưng lại nghĩ đến gì đó: “Đồ của tôi ở nhà anh… anh ném rồi sao?” Trong vali có chút đồ, không tiên để Phó Bách Khải nhìn thấy.
Phó Bách Khải dừng lại: “Em bảo tôi ném đi.” Nói như vậy, như thể đang oán trách.
Phương Phùng Chí lại thở nhẹ ra, ném rồi cũng tốt.
Thấy Phương Phùng Chí không nói gì nữa, cũng không động đậy, Phó Bách Khải mở miệng hỏi: “Sao còn chưa đi?”
Phương Phùng Chí cúi đầu không nhìn anh ta: “Tôi đợi người.”
Trong lòng Phó Bách Khải căng thẳng, không nói gì nữa, siết chặt cán dù đi về phía trước.
Chỉ vừa đi được vài bước, Phó Bách Khải nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua, Phương Phùng Chí vẫn một mình đứng ở trong mưa, cầm một chiếc ôm màu xanh xám, chỉ trong chốc lát, ống quần đã ướt hết rồi.
Phó Bách Khải đột nhiên cảm thấy hình ảnh này dường như đã từng gặp ở nơi nào đó.
Ngựa anh ta lại bắt đầu nghẹn lại, thở không nổi. Lúc ấy Phương Phùng Chí tới công ty tìm anh ta, cũng là cơn mưa lớn như thế này, cũng là chiếc dù màu xanh xám.
Điều khác biệt duy nhất là, có người từ phía bên kia đi đến, Phương Phùng Chí đột nhiên nở nụ cười, cả người trở nên dịu dàng hơn: “Đây là gì thế?”
Người đàn ông đưa chiếc ly nóng hổi đặt vào tay Phương Phùng Chí, có lẽ là sữa hoặc là cà phê gì đó: “Mưa lớn quá, lên xe trước đi.”
Điều khác biệt duy nhất chính là, lúc ấy Phương Phùng Chí đã không thể chờ được anh ta.
Lòng bàn tay đột nhiên có một cảm giác đau đớn.
Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy bởi vì mình dùng quá nhiều sức nắm dù, lòng bàn tay đã chảy máu.
Anh ta quay người, dư quang trong ánh mặt dường như nhìn thấy Phương Phùng Chí chui vào trong lòng Mẫn Trì, giống như kiềm lòng không được, có lẽ chính cậu cũng không ý thức được hành vi của mình.
Ai rồi cũng sẽ yêu Phương Phùng Chí, Phó Bách Khải đột nhiên nghĩ như vậy.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
_____
Cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng kết thúc. Nếu chỉ đọc ở chương này thì tui cũng có chút thấy PBK đáng thương, nma chỉ trong chương này thôi. Tui thấy anh ta đáng thương vì anh ta ngu ngốc, anh ta nhận ra tình cảm quá trễ. Hai người có một khởi đầu đẹp khi còn nhỏ, thậm chí có cả định mệnh, nhưng chính anh ta không thể nắm bắt, tự làm sai, tự bỏ lỡ. Nhưng mà dĩ nhiên đó cũng đáng đời, gieo gió gặp bão thôi, sau tất cả những gì anh ta làm, anh ta xứng đáng chịu sự giằn vặt này. Hơn hết bé PPC xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn, một người yêu em nhiều hơn chính người đó, bởi vì tình yêu của em cũng xứng đáng được nhận một thứ tương ứng.