“Đây là gì vậy?”
Mẫn Trì đưa đồ trong tay cho Phương Phùng Chí: “Sữa bò, còn nóng đó.” Hắn liếc qua ống quần đã ướt của Phương Phùng Chí: “Lên xe trước đã.”
Dù của Mẫn Trì đưa sát dù về phía Phương Phùng Chí, Phương Phùng Chí cũng tự giác đóng dù của mình lại tiến lại gần, thân thể dán chặt lấy Mẫn Trì, người đàn ông nhìn thoáng qua cậu, thuận tay ôm lấy cậu, xoa xoa cánh tay cậu, trên mặt cũng bị nước mưa làm cho hơi ướt.
Lúc quay đầu lại vừa lúc đối diện với ánh mắt của Phó Bách Khải, Mẫn Trì nhàn nhạt nhìn anh ta, gật đầu một cái. Mặt người kia rất trắng, khiến cho hốc mắt anh ta lại càng đỏ, tầm mắt của anh ta nhìn về Phương Phùng Chí, chỉ vài giây sau liền lạnh mặt quay người đi.
Mẫn Trì dường như cũng không để chuyện của Alpha vào trong lòng, mang Phương Phùng Chí ngồi vào sau xe, đầu tiên là mở máy sưởi lên, lại đưa tay cởi áo khoác của Phương Phùng Chí ra: “Đều chuẩn bị xong rồi sao.”
Phương Phùng Chí theo động tác của hắn rút tay ra, gật gật đầu, sau đó lấy từ trong túi ra giấy quyết định ly hôn đưa qua. Mẫn Trì nhìn thoáng qua, ném áo khoác của Phương Phùng Chí trên ghế sau. Omega còn đang nói: “Không còn đồ gì ở nhà anh ta, cho nên về sau cũng ưm…”
Mẫn Trì hôn cậu.
Nụ hôn này đột nhiên thật nóng bỏng, không có sự dự báo trước nào, nhưng thực thế Mẫn Trì đã sớm nhịn rất lâu rồi. Hắn chờ ngày này đã rất lâu, thế cho nên khi Phương Phùng Chí đưa giấy quyết định ly hôn đưa đến trước mặt hắn, nội tâm hắn nổi lên một sự hưng phấn bí ẩn túc đẩy hắn muốn ăn Phương Phùng Chí.
Đương nhiên hắn sẽ không làm như vậy, hắn chỉ dùng rằng của mình gặm cắn môi của Omega, thậm chí còn không đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng của cậu.
Nhưng thật nhanh, hắn lại cảm nhận được đôi môi đang kề sát mình hơi mở ra, nhưng thể dung túng mà mời hắn tiến vào.
Mẫn Trì ngừng lại, hắn kéo ra khoảng cách với Phương Phùng Chí: “Không chán ghét sao?”
Phương Phùng Chí chớp chớp mắt, dịch thể của Enigma đúng là khiến cậu thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ, chút khó chịu này cũng không tính là gì.
Cậu ly hôn, thứ trói buộc cậu đã giải thoát, quan hệ giữa cậu và Mẫn Trì không hề trơ trẽn, bọn họ có thể tự do làm bất cứ chuyện gì. Khóe miệng Enigma trước mặt mang theo nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại đang đè nén thứ gì đó.
Vì thế Phương Phùng Chí tiến lại gần, thân thể hơi hướng lên dán vào trên người Phương Phùng Chí, bọn họ ôm lấy nhau. Trong miệng có pheromone của nhau, Phương Phùng Chí vẫn cảm thấy bài xích, lông tơ cả người dựng lên kháng cự pheromone của Enigma, nhưng cậu không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn, Mẫn Trì cũng vật, cho dù giờ phút này Phương Phùng Chí đổi ý hắn cũng sẽ không buông tay ra.
Môi răng giao triền càng thêm mãnh liệt, bên trong xe đều là âm thanh dính nhớp lại mờ ám, răng chạm lấy nhau, đầu lưỡi cũng bởi vì quá kịch liệt quá dồn dập mà hơi tê, nhưng bọn họ cũng không dừng lại, như thể trong lòng lẫn nhau đều biết rõ ràng sự phóng túng và chúc mừng này.
Giờ phút này bọn họ có thể quang minh chính đại hôn nhau, không phải là tình yêu bị che giấu, không cần phải kiêng dè bất kỳ ai.
Bọn họ chính là mối quan hệ như thế đấy.
Phó Bách Khải về tới nhà liền ngã bệnh.
Lúc đầu cũng không phải quá nghiêm trọng, chỉ phát sốt thôi, nhưng sau đó sốt cao mãi không dứt, thiếu chút nữa ở trên giường nằm mãi không tỉnh lại, may mắn là mẹ Phó phát hiện kịp thời đưa đi bệnh viện mới không xảy ra vấn đề gì lớn.
Người nhà họ Phó đều biết lần này anh ta bị bệnh nhiều ít gì cũng có liên quan tới Phương Phùng Chí, cho nên lúc đi thăm anh ta cũng biết điều né tránh đề tài này. Chỉ là bọn họ cũng không nghĩ rằng Phương Phùng Chí sẽ thật sự ly hôn với Phó Bách Khải, thứ gì cũng không cần, chỉ cần ly hôn. Cha mẹ Phó Bách Khải biết nguyên nhân bên trong cũng không muốn nhiều lời, hơn nữa cũng phải cảm ơn Phó Ngạn, vừa nghe thấy cha mẹ mình nhắc tới vợ trước của anh họ thì sẽ phẫn nộ nói mấy câu khó nghe, sắc mặt vừa đỏ vừa gấp. Cha mẹ cậu ta cũng mắng cậu ta vài câu, sau đó cũng không tiếp tục nhắc tới người khác nữa.
Khi bệnh tình chuyển biến tốt hơn, người trong nhà lo lắng cho anh ta, Phó Bách Khải liền trở về ở cùng cha mẹ một thời gian.
Khó có khi trở về một chuyến, anh ta cũng đã từ chức ở công ty, cả ngày ở mãi trong nhà cũng ăn không ngồi rồi, anh ta rất ít khi có những lúc nhàn rỗi thế này.
Phòng ngũ vẫn là căn phòng trang trí có chút ấu trĩ như khi còn nhỏ, đồ vật cũng không thay đổi. Anh ta nhàm chán ngồi trên ghế, tầm mắt vô tình nhìn thấy một quyển notebook quen thuộc trên kệ sách.
Thân thể dừng lại, anh ra rút quyển sổ đó ra.
Giống y như quyển có trong rương hành lý của Phương Phùng Chí.
Hôm nay Mẫn Trì về nhà có hơi sớm, lúc vào cửa hắn theo thói quen nhìn về phía phòng khách, nơi đó không có người.
Hắn thay giày vào nhà, toàn bộ biệt thự đều tối đen, không có chút ánh sáng nào. Hắn nhíu mày, trong lòng sinh ra một cảm giác không tốt.
Hắn đi lên lầu lập tức mở cửa phòng cho khách ra, nhìn thấy ánh sáng ở trong phòng tắm, còn có tiếng nước đang chảy.
Lúc này mới hơi thả lỏng, lại phản ứng thấy mình thế mà không gõ cửa đã vào phòng người khác rồi, trong lòng tự khiển trách, vừa muốn xoay người rời đi, liền nghe thấy tiếng chuông di động của Phương Phùng Chí vang lên. Hắn vẫn luôn cho rằng mình không hề có dục vọng nhìn trộm sự riêng tư của người khác, nhưng hắn vẫn quay đầu lại nhìn.
Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Mẫn Trì thu hồi tầm mắt.
Phương Phùng Chí tắm rửa xong ra ngoài thì nghe thấy dưới lầu có tiếng động, quấn khăn lông trên đầu rồi đi ra ngoài.
Cậu nhìn thấy Mẫn Trì đang ngồi ở vị trí mà cậu hay ngồi, chân cậu tăng tốc: “Đêm nay sao lại về sớm như vậy?” đôi mắt cậu cong cong.
Mẫn Trì nhìn cậu: “Về sớm một chút cùng em.” Nói xong, hắn ném điều khiển từ xa qua một bên, kéo Phương Phùng Chí vào trong lòng: “Tóc cũng không sấy, coi chừng bị cảm.”
Phương Phùng Chí cũng không để bụng, giống như chọc ghẹo mà hất hất tóc, khiến vệt nước bắn lên trên quần áo của Mẫn Trì, sau đó tủm tỉm xoa đi nước văn trên mặt người đàn ông: “Có phải lạnh lắm không?”
Mẫn Trì nhìn cậu một cái, ôm lấy mặt cậu hôn cậu.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hai người bọn họ cũng coi như ở chung.
Nhưng cũng có khi không được xem là vậy,giữa bọn họ không có sự sinh hoạt, ít nhất là trong nửa tháng này là như vậy. Khoảng thời gian trước thì có thể hiểu, dù sao trên người Phương Phùng Chí vẫn còn dấu vết của Phó Bách Khai, quan hệ giữa bọn họ không thể quá thân mật được. Nhưng mấy ngày hôm trước vết đánh dấu còn sót lại trên người Phương Phùng Chí đã hoàn toàn biến mất, Mẫn Trì vẫn chỉ đồng ý hôn môi với cậu. Hành động thân mật thêm nữa cũng không có.
Cũng không phải là Phương Phùng Chí có khát vọng gì, chỉ là trước đó hai người ở trước mặt đối phương đều có một mặt khát vọng, đột nhiên lại trở nên bình tĩnh thế này làm cậu có chút không quen, cậu có khi hôn Mẫn Trì, sẽ không nhịn được sờ soạng thân thể Mẫn Trì, muốn bước thêm một bước, nhưng Mẫn Trì vẫn cứ nắm lấy tay cản cậu lại.
Giống như bây giờ.
Mẫn Trì kéo cánh tay Phương Phùng Chí với vào trong quần áo mình ra ngoài, cắn một cái lên mặt cậu: “Không được sờ loạn.” Nói xong thì để Phương Phùng Chí ở lại một mình, nhưng mà cũng rất nhanh đã quay lại, trong tay còn cầm theo máy sấy.
Phương Phùng Chí có hơi xấu hổ ngồi trên thảm, đôi tay nửa che ở giữa háng, nơi đó đã có hơi ngóc đầu. Cậu có thể cảm nhận được Mẫn Trì cũng như vậy, không biết vì sao lại không chịu tiếng thêm bước nữa, rõ ràng trước kia những chuyện thân mật bọn họ đều làm hết rồi.
Mẫn Trì bật gió ấm, bàn tay to vỗ vỗ trên gáy cậu giúp cậu sấy tóc, thân thể chậm rãi thả lỏng, Phương Phùng Chí bị gió thổi đến mơ màng sắp ngủ, dựa mặt chống đầu lên trên đùi Mẫn Trì. Mí mắt không ngăn được rũ xuống, cuối cùng thật sự không chịu được nữa, mơ hồ nhắm mắt lại.
Mẫn Trì tắt máy sấy đặt qua một bên, tay vẫn ở trên tóc của Omega. Omega đại khái là ngủ rồi, vẫn không nhúc nhích, Mẫn Trì rũ mắt nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên lấy điện thoại ra.
Số điện thoại lúc nãy, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã nhớ kỹ rồi. Hắn mở danh bạ, nhập số kia vào, là người quen.
Phó Bách Khải.
Đôi mắt Mẫn Trì vững vàng, tay đặt trên gáy Phương Phùng Chí thong thả vỗ nhẹ vài cái.
Phương Phùng Chí nhắm nhắm mắt, có chút ngốc nghếch quay đầu lại: “Xin lỗi… ngủ quên mất…”
“Không sao.” Hắn bế Omega lên trên lầu, cũng lúc đó, di động của Mẫn Trì vang lên. Là tin nhắn hắn gửi đi vài phút trước được trả lời.
Trên đó có một cuộc đối thoại ngắn gọn.
[Chúng ta nói chuyện.]
[Được.]