Như vậy xem như là hứa hẹn rồi?
Mãi mãi không rời…hai ngày nữa anh đi châu Phi rồi, mất mặt quá.
Tô Hạ nín khóc mỉm cười: “Anh ở nước ngoài rong chơi, em ở trong nước ngoan ngoãn chăm sóc nhà cửa, vợ tốt như vậy chắc chắn anh không bỏ được rồi.”
Kiều Việt xoa nhẹ tóc cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười thật đẹp: “Ừ.”
Vốn là chuyện rất quan trọng, thế như chỉ nói mất hai ba câu.
Bước đầu tiên vợ chồng ở chung là làm gì?
Dám chắc là chung giường chung gối.
Tô Hạ ngồi trên giường thật lâu, cuối cùng đem cái chăn của mình bỏ lên sô pha.
Lúc đến chỗ của Kiều Việt mới ý thức được người này quả là đàn ông đích thực, thắt lưng mới vừa thả lỏng lại bắt đầu căng cứng.
Anh tắt đèn, phát hiện người bên cạnh căng cứng như dây cung, cảm thấy buồn cười: “Không cần khẩn trương vậy đâu.”
Tô Hạ xoay người, lăn đến bên người anh ngửa đầu cười nói: “Thật ra em cũng cảm thấy, chúng ta cứ từ từ tới, được không? Trước phải bổ sung hẹn hò đã.”
“Được.”
Đây giống như là âm thanh hay nhất thế gian, chính là tiếng nói “Được” trầm thấp kia của anh.
Tô Hạ cảm thấy mỹ mãn, thở hắt ra một hơi, đầu hơi ghé sát vào ngực anh. Anh điều chỉnh vị trí của mình, thử đưa tay ra.
Cô gái nhỏ gối đầu lên, tuy rằng tư thế này không thoải mái lắm, nhưng cả người lại cảm thấy chưa bao giờ an tâm như vậy.
Tô Hạ vừa nhắm mắt vừa nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài, lại không nhịn được để ý từng lần hít thở của Kiều Việt.
Nhưng cũng rất lo lắng tướng ngủ của mình, có khi nào mình ngáy không, có khi nào chảy dãi lên người anh không? Rồi nhỡ tư thế không đẹp bày khắp giường làm mất hình tượng thì làm sao?
Một giây trước cô còn khẩn trương chú ý đến từng nhịp thở của mình, cũng không dám thở mạnh, cảm thấy đêm nay chắc mất ngủ rồi.
Một giây sau –
Kiều Việt cảm giác cái cổ đang gác trên cánh tay mình dần mềm đi, dựa vào anh, đầu Tô Hạ hơi chếch lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé ra ngủ ngon lành.
Trăng treo đỉnh đầu, chung quanh yên ắng.
Tiếng tuyết rơi rất rõ ràng, bao phủ cả thành phố N, dường như chuẩn bị sáng mai cho mọi người ngạc nhiên.
Nửa đầu đêm nay ngủ rất ngon, nhưng nửa đêm sau Tô Hạ lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ thấy rất nhiều điều kỳ quái, có Kiều Việt, nhưng anh lại đang cười khà khà rất quái dị: “Cô tưởng tôi muốn sống chung với cô à? Chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.”
Một người phụ nữ kéo cánh tay anh: “A Việt, người anh yêu là em mà.”
Cảnh tượng lại thay đổi, cô đang đứng ở một thủ đô xa lạ, thời tiết nóng bức người, theo bản năng tìm kiếm Kiều Việt.
Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.
Tô Hạ choàng tỉnh, phát hiện người đầy mồ hôi.
Kiều Việt đang ngủ cũng tỉnh giấc, đưa tay theo ánh sáng trước mắt, xong liền chống người ngồi dậy: “Sao thế?”
Đồng hồ trên tủ đầu giường báo tám giờ, Tô Hạ ngại ngùng nói mình gặp ác mộng, không ngủ lại được nữa.
Giống như trong lòng có cảm giác, cô sờ soạng trong ngăn kéo lấy điện thoại ra, khởi động lại máy, phát hiện có tin nhắn.
“Tô Hạ? Dì là dì Chu dưới lầu nhà con đây. Ai nha nhà con làm sao vậy? Vòi nước không vặn kỹ, lại không có ai ở nhà, phòng khách với phòng ăn nhà dì đều bị thấm nước hết, đồ điện cũng bị ướt hết rồi.”
Tấm hình gửi kèm trông rất hỗn loạn, Tô Hạ giật mình xoay người, trong ảnh trần nhà dì Chu đều bị thấm nước hết, trong nhà toàn là nước.
Vậy nhà mình…ba mẹ với Thần Thần đi đâu rồi?
“Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi.”
Không để ý thấy Kiều Việt đang nhìn mình, cô vội vàng lật chăn đi ra, vừa bấm điện thoại vừa sốt ruột.
Không lâu sau, tiếng cười của mẹ già sảng khoái truyền đến: “Hạ Hạ, gọi sớm vậy con? Chơi bên đó vui không?”
“Mẹ, mọi người không ở nhà à?”
“Con đi rồi, Thần Thần cũng về trường học, hai ông bà già ở nhà làm gì? Chiến hứu cũ của ba con rủ chúng ta đi đảo Hải Nam nghỉ đông. Tam Á ấm lắm.”
Thì ra là ở Tam Á.
Tô Hạ nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong nháy mắt lại không nói gì, mẹ Tô phát hiện có cái gì đó không đúng: ‘Bé ngoan, làm sao vậy, sao mới sáng sớm đã gọi cho ba mẹ rồi?”
Bà hạ giọng: “Kiều Việt bắt nạt con?”
Vẫn cảm thấy không nên nói cho hai người già này, để họ nghỉ đông vui vẻ.
“Không có, chỉ hỏi thăm ba mẹ thôi.”
Nói chuyện vài câu, Tô Hạ cúp điện thoại, cắn môi do dự.
Kiều Việt đưa cho cô một ly nước ấm: “Phải về nhà?”
Chìa khóa chỉ có mình cô có, trong nhà nếu vẫn đang rỏ nước, chắc chắn phải về rồi.
Ý thức được điều này, Tô Hạ ôm chăn, nội tâm gào thét.
Vừa mới nói cùng nhau sống tốt, chưa kịp làm gì, đã phải đi rồi.
Kiều Việt đứng dậy đeo đồng hồ: “Anh đi đặt vé máy bay.”
Tô Hạ ủ rũ hỏi: “Anh đưa em ra sân bay à?”
“Về với em.”
Cô lập tức xốc chăn lên, tìm dép lê bên giường: “Không cần không cần, hôm nọ em nghe anh đồng ý với bên bệnh viện dự tọa đàm rồi, bọn họ chắc là chuẩn bị tốt, ngày mai phải đi nói chuyện mà, hôm nay cần phải chuẩn bị…A cảm ơn.”
Kiều Việt thấy cô nhảy lò cò một vòng, cuối cùng nhịn không được không biết làm sao lại lấy ra được đôi déo dưới giường đưa cho cô.
“Vậy một mình em có lo được không?”
“Yên tâm, nhà em ở đó mấy năm rồi, quan hệ với nhà dì Chu cũng tốt, chứ không người ta đã sớm gọi điện thoại mắng rồi.”
Đúng thế thật.
Kiều Việt bị bỏ sang một bên, nhìn Tô Hạ xoay qua xoay lại trong phòng tìm vali, tìm quần áo, tìm giày.
Giống như tất cả mọi chuyện, một mình cô có thể lo liệu được.
Kiều Việt tựa vào cửa, khụ một tiếng đế nhắc nhở sự tồn tại của mình: “Vậy…có đủ tiền chưa?”
“Tiền?” Tô Hạ đang nhét quần áo vào vali, nghe vậy ngơ ngác: “Tiền gì?”
“Dọn nhà với bồi thường cho nhà dì Chu, còn nhà mình nữa, chắc tốn cũng không ít.”
Cô gái nhỏ vỗ vào ót: “Đúng rồi nhỉ.”
Sau đó buồn bực tìm thẻ.
Kiều Việt bất đắc dĩ, giúp cô cho đồ dưỡng da vào trong vali, sau đó ngồi xổm xuống: “Em mới đi làm, có tiền gửi ngân hàng à?”
“Em đi làm hai năm rồi, cũng đâu phải là mới đi.” Tô Hạ rốt cục tìm được cái tủi thẻ để đầy thẻ hội viên ăn uống mỹ phẩm các kiểu của mình, vui vẻ hài lòng lật lật: “Cứ ở nhà ăn cơm nên không tiêu xài gì. Mỗi tháng lương được 5000 tệ, giao cho mẹ 2000 tệ, còn lại tiết kiệm được 2000.”
Đáy lòng thử tính toán một chút, liếc qua thấy ngay.
Kiều Việt xoay người rút ví của mình ra, rút ra một tấm thẻ.
“Bên kia chuyển lương vào thẻ địa phương, anh mỗi tháng đều chuyển một qua đây. Lúc đầu muốn dùng để đi ủng hộ, nhưng mà trước mắt chắc phải giúp đỡ em trước.”
Tô Hạ sửng sốt, cô trước giờ không có thói quen dùng tiền không phải của mình làm ra.
Nhưng cô lại không có thẻ tín dụng, cũng không biết tổn thất là bao nhiêu, cứ cầm đi là tốt nhất.
“Vậy…cám ơn.” Tay đưa ra nhận lấy, trên thẻ còn mang theo độ ấm.
“Mật mã là ngày kết hôn.”
Tô Hạ đem thẻ nhét vào trong túi, nghe vậy lông mi run nhẹ: “…Vâng.”
“Có hai chuyến bay, hai giờ chiều với bảy giờ tối, anh đặt cho em chuyến hai giờ.”
Cô gật đầu, sau khi sắp xếp đồ đạc xong trong lòng lại có chút không nỡ.
“Anh…tọa đàm xong là phải đi đúng không?”
Kiều Việt nhìn cô, ánh mắt cứng lại: “Ừ.”
“Vậy, khi nào thì về?”
“Chắc phải tới hết hè.”
Hơn nửa năm.
Tô Hạ bỗng cảm thấy sợ ngày đó.
Một năm gặp nhau một hai lần, nháy mắt là qua vài năm, chưa gặp được mấy lần cô đã già rồi.
“Đề nghị hôm đó, anh cũng có nghĩ qua rồi.” Kiều Việt vừa nhìn đã biết cô đang suy nghĩ cái gì, “Xuất ngoại đi lấy tin cùng bọn anh, anh liên hệ với phía bên kia ắt không có vấn đề gì, chỉ có em có đồng ý đi hay không thôi.”
Việc kia, vậy mà anh còn nhớ.
Tô Hạ cúi đầu than thở: “Em…lúc đầu có ý từ chối, nhưng nhìn anh phối hợp như vậy, nên em cũng muốn diễn một chút.”
Kiều Việt gật đầu, đứng dậy giúp cô lấy hành lý. Cánh tay thon dài mạnh mẽ cầm vali của cô mà không cần dùng sức tí nào: “Châu Phi điều kiện khắc nghiệt, nếu không muốn đi, cứ nói với anh.”
Ánh mắt dừng lại trên cánh tay anh, Tô Hạ giương mắt: “Anh nghĩ em yếu ớt như vậy à?”
“Ơ, thế không phải à?”
Mẹ Trần làm điểm tâm xong đang chuẩn bị lên xem bọn họ đã dậy chưa, thấy Kiều Việt mang theo hành lý thì rất kinh ngạc: “Không phải bảo còn ở lại vài ngày nữa à?”
“Trong nhà Hạ Hạ có việc, con tiễn cô ấy về.”
“Tết nhất thế này mà đi có một mình à?” Mẹ Trần kinh ngạc.
Tô Hạ làm mặt khổ sở: “Trong nhà không có ai, vòi nước bị rỉ, con phải quay về một chuyến.”
Dưới lầu truyền đến tiếng hừ nhẹ, mẹ Kiều đang húp cháo buông thìa xuống, sắc mặt không có điểm nào tốt cả.
Tô Hạ không biết làm sao nhìn Kiều Việt, anh đưa cô xuống dưới: “Ăn chút gì đi, rồi anh đưa em đi.”
Lại trở về thành phố D, nhiệt độ không khí cao hơn nhiều.
Tô Hạ một mình xuống máy bay, tự mình lấy hành lý, cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Thì ra là lúc đi cho tới lúc đến sân bay, hành lý luôn có Kiều Việt lấy cho, liền hai lần như vậy, cô như quen từ lâu rồi.
Vẫy taxi về nhà, mở cửa ra nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, Tô Hạ mặt mày choáng váng.
Trên nền toàn là nước, từ phòng khách đến phòng ăn không một chỗ nào khô, bàn ghế sô pha cũng không biết bị ngâm nước bao lâu rồi, trong nhà thực sự rất ẩm ướt.
Cô không thèm đổi giày, chạy nhanh vào bếp, chặn đứng ngọn nguồn của đống hỗn độn này.
Tô Hạ sau đó lại chạy vội xuống lầu, xin lỗi dì Chu.
Tuy rằng là hàng xóm lầu trên lầu dưới, nhưng gặp chuyện như vậy ít nhiều cũng có bực bội.
Nhà dì Chu so với nhà mình cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, bà chỉ vào trần nhà bị nước ngấm cùng với sàn nhà ướt: “Hạ Hạ, không phải dì có ý làm khó con, nhưng mà sàn gỗ trong phòng khách phải đổi hết, trong phòng còn phải sơn lại sơn chống thấm nước, sô pha này thì khỏi nói, dì đem phơi nắng xem có còn dùng được không. Người đại diện bên công ty bảo hiểm đã liên hệ rồi, giờ chỉ chờ con mở miệng thôi.”
Tô Hạ khẽ vuốt tấm thẻ Kiều Việt đưa: “Đây vốn là lỗi nhà con, dì à, nên làm gì con sẽ đều làm hết.”
Người của công ty bảo hiểm đến, cuối cùng Tô Hạ bỏ ra 36000.
May mắn vừa đủ tiền mình để dành, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng lúc đưa tiền ra, trong tim không tránh khỏi rỉ máu.
Kiều Việt gọi ngay lúc cô đang ký tên, nghe vậy nhịn không được rêи ɾỉ: “Chút nữa về là giải phóng tiền.”
Anh bất đắc dĩ: “Trong tay em còn cả lương thực của nhà địa chủ đấy.”
Anh nói vậy lại làm Tô Hạ tò mò rồi, vụиɠ ŧяộʍ xoay người đi hỏi: “Trong thẻ anh có bao nhiêu vậy.”
“Cũng không bao nhiêu.”
Cô chậc lưỡi: “Em không tin, người ngoài vừa nghe đã biết anh là người có tiền rồi.”
Dáng vẻ sinh động, Kiều Việt cười khẽ: “Tiền lương của bác sĩ không biên giới đều là do quyên tặng mà có, 90% dùng để chữa bệnh, bọn anh được không nhiều đâu.”
“Nhưng mà anh cũng có thu nhập bên ngoài. Về nước dự tọa đàm, tạm giữ chức trong bệnh viện, hơn nữa bên kia cũng có trợ cấp ăn ở, nên cũng có tiền gửi ngân hàng.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Hạ cảm thấy chênh lệch của mình với anh cũng không nhiều lắm, nhất thời cảm thấy vui rạo rực: “Vậy được, sau này hết tiền rồi thì còn thẻ của em. Em không mua đồ lung tung, cũng không tiêu hết bao nhiêu tiền. Tiền về sau tiết kiệm, chúng ta…”
Nói tới đây mới ý thực được mình nói lộ hết rồi, Tô Hạ thiếu chút nữa xấu hổ muốn cắn lưỡi, cuối cùng dứt khoát nói sang chuyện khác, kể hết chuyện xử lý hôm nay cho anh nghe, cuối cùng lưu luyến nói: “Em đi dọn dẹp phòng đây.”
Kiều Việt buông điện thoại, máy tỉnh bảng trên bàn phát ra ánh sáng, bên trong là tài liệu anh chuẩn bị.
Nhưng nhìn một lúc, ánh mắt dừng trên màn hình, không dịch chuyển nữa.
Ngón tay thon dài của anh sờ lên môi, trong đầu là giọng nói trong trẻo của cô: “Em không mua đồ lung tung, cũng không tiêu hết bao nhiêu tiền. Tiền về sau tiết kiệm, chúng ta…”
Chúng ta.
Từ này…thật không tồi.
Anh đối diện với màn hình, cuối cùng buồn cười lắc đầu, thẻ đã đưa rồi, cô vui vẻ là được.
Tô Hạ thu dọn từ trong ra ngoài, làm xong đã mất mấy tiếng, mệt đứt hơi.
Cuối cùng xụi lơ trên sô pha, người như muốn tan ra.
Đồ vật trong phòng khách lẫn phòng ăn đều bị cô dịch chuyển đi, cũng không sợ dọn xong nhìn càng loạn, cô gái nhỏ nằm trên sô pha, không có tí cảm giác thành tựu sau khi lao động nào.
Rảnh rỗi quá quấy rầy Kiều Việt cũng không tốt, ba mẹ đi du lịch chắc chắn cũng không có thời gian nhớ đến cô, Tô Hạ lấy điện thoại ra chuẩn bị quấy rầy Tô Thần bé nhỏ.
Nhưng điện thoại vừa mới gọi đã bị tắt máy rồi, gọi vài lần, Tô Hạ từ sô pha đứng lên, gửi tin nhắn thoại: “Con bé này tạo phản phải không? Thành thật khai báo vòi nước trong nhà chảy có phải do em làm không?”
Qua một lúc, có tin nhắn trả lời.
Thần Tiểu Qua tự tin: (⊙o⊙) Vòi nước gì?
Tô Hạ đánh chữ bùm bụp: Phòng bếp!
Thần Tiểu Qua tự tin: Chị, chị biết em là quân tử không xuống bếp bao giờ, vào bếp mở vòi nước làm gì. (* ̄︿ ̄)
Hình như đúng thế thật.
Nước mắt mùa hạ: Vậy về trường sớm thế làm gì? (╯‵□′)╯︵┻━┻. Tô Thần nửa ngày không nói chuyện, nhưng phía trên vẫn có tin nhắn gửi đến.
Đợi một lúc, ảnh tải xong.
Tô Hạ mở ra xem, bé ngoan của em.
Ảnh chụp nghiêng, một nam sinh nhã nhặn đang dựa vào cửa sổ đọc sách.
Rõ ràng Tô Thần là người chụp ảnh, tay hơi nghiêng, nhưng nhìn ra bộ dáng không tồi, đây chắc là kiểu mấy cô bé thích.
Nước mắt mùa hạ: !!!WTF!!!
Thần Tiểu Qua tự tin: [cười trộm] [cười trộm], chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn? Chị có anh rể tốt như vậy, em không thể vừa bắt đầu đã thua được. Bạn nam đẹp trai này tên Lâm Hạo Uyên, là tên em rể tương lai của chị đấy, làm ơn nhớ kỹ.
Nước mắt mùa hạ: …Chúc em hạnh phúc.
Thần Tiểu Qua tự tin: Chúc chị và anh rể hạnh phúc.
Tô Hạ đang uống nước, thấy tin nhắn này liền phun ra.
Người ta nói đầu năm nay phụ nữ đã kết hôn logout, nhưng trong nhà cô, chỉ có Tô Thần vừa tròn 18 tuổi không lâu mới thế.
Sửa vài lần xong lại xóa đi, cuối cùng Tô Hạ bỏ cuộc, lại ngả vào sô pha, đả kích quá.
Ting.
Thần Tiểu Qua tự tin: Đợi nửa ngày không thấy trả lời, hiểu ra rồi à? Hì hì hì.
Tô Hạ:…
Nằm trên sô pha một lúc, cô mới phát hiện ra bụng rỗng chưa được ăn gì.
Đã hơn tám giờ tối rồi, không ăn chiều giờ quả thật rất đói, giờ đã là mùng năm tết, cũng có cửa hàng lục tục mở cửa rồi, Tô Hạ quyết định ra ngoài mua bánh chẻo đông lạnh về ăn.
Thật đáng thương, Kiều Việt ở nhà được mẹ Trần nấu cho bánh chẻo mỹ vị, còn mình chỉ được ăn bánh chẻo đông lạnh, ngẫm lại thấy thật không công bằng.
Sau mấy ngày mưa tuyết, thời tiết thành phố D hôm nay rất tốt.
Tám giờ tối bên ngoài có một số người đi tản bộ, mấy đứa trẻ nghịch ngợm lại nhân cơ hội ra ngoài đốt pháo. Tiểu khu gần đó có một trường học nổi tiếng, vì vậy bên này gần như trở thành câu lạc bộ của tụi nhỏ.
Xa xa trông thấy bọn nó đang đốt pháo chạy toán loạn, Tô Hạ rất sợ cái này, bởi vì thứ đồ chơi này tí nữa thôi sẽ nổ một tiếng chói tai, trong nháy mắt không thấy bóng dáng tụi nó đâu, qua một lúc lại nghe nổ một tiếng.
Cô đi vội vội vàng vàng, đến siêu thị mua sủi cảo, lại mua một túi bánh trôi.
Người trong siêu thị rất đông, mọi người có xu hướng ăn hết đồ tết rồi ra đây mua đồ bổ, tiếng nhạc rộn rã mở rất to, vốn dĩ muốn đi mua sắm nhưng giờ lại trở thành đi dạo.
Đi ngang qua khu trái cây chọn mấy quả táo, lại chuẩn bị qua bên khu đồ dùng hằng ngày mua túi rác.
Nhưng cứ đi như vậy cảm giác có chút quái dị.
Cảm giác giống như mình bị ai đó nhìn chằm chằm, như mũi nhọn chĩa vào mình.
Cô quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt mọi người đều đang lựa chọn hàng hóa, chắc là do mình quá nhạy cảm.
Lúc trở về, bọn trẻ kia vẫn đang đốt pháo, lần này chơi ở giữa đường.
Tô Hạ theo bản năng che mặt, tiếng pháo nổ trộn lẫn với nhiều âm thanh khác.
Hai tay che hai bên má cô không buông, khóe mắt chợt thấy xẹt qua một bóng dáng.
Có người theo dõi cô?
Rõ ràng có đèn đường, ý thức được điểm này, trong nháy mắt mồ hôi trên lưng túa ra.
Mặt Tô hạ có chút trắng bệch, người nào lại đi theo dõi mình? Có thật là có người theo dõi hay chỉ là ảo giác do thiếu cảm giác an toàn?
Bọn trẻ vẫn đang chơi đùa, Tô Hạ nhìn túi đồ ăn vặt trong tay, dừng một chút đi về hướng bọn trẻ.
Qua một lúc Tô Hạ từ nhà dì Chu ra, mấy đứa nhỏ đang chia kẹo ăn, thấy cô liền vui vẻ chạy tới.
Tô Hạ đến gần đứa bé đang cầm cây pháo nhỏ, cúi người hỏi: “Có người không?”
“Có có.”
Bọn nhỏ líu ríu: “Là một chú, bọn con chơi giữa đường, chú ấy nhìn cô đi vào.”
“Bọn con làm theo lời cô, chạy khắp nơi đốt pháo.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Trần Tinh Vũ còn đụng trúng chú đó.”
Tô hạ nghe tới đây sống lưng ớn lạnh: “Trần Tinh Vũ?”
Một bé trai rụt rè nói: “Con đụng vào, nhưng mà bộ dáng chú ấy rất đáng sợ, hơn nữa, hơn nữa…”
Tô Hạ tỉnh táo lại: “Hơn nữa cái gì?”
“Trong tay có cầm theo đồ vật gì đó.”
“Cái gì vậy?” Cô nhịn không được truy hỏi, có lẽ là do thanh âm rất sốt ruột, bé trai nhỏ rõ ràng bị dọa, chờ nửa ngày vẫn không nói được cái gì.
“Vũ Vũ, mấy đứa, về nhà thôi.”
Tiếng từ mấy nhà trên lầu gọi con về, bé trai cầm pháo cầm đầu chạy đi: “Về nhanh lên, không là bị đánh đấy.”
Bị đứa bé hét lên như vậy, bọn nhỏ nhất thời cũng vội vàng tản ra.
“A. Đừng chạy. Rốt cục là cầm theo đồ gì vậy?”
Trần Tinh Vũ cũng chạy rồi.
Cuối cùng một cô bé chạy vài bước tới gần, dưới ánh mắt chờ mong của Tô Hạ, đưa cho cô bịch khoai chỉ còn lại một nửa.
“Không ngon, không ăn nữa.”
Tô Hạ: “…”
Có người theo dõi mình, trong tay còn mang theo vật lạ.
Hơi gió lạnh thổi qua, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.
Cô lúc này mới ý thức được mình đang ngồi một mình trong công viên của tiểu khu, chung quanh mặc dù có đèn đường, nhưng đèn đường cũng không soi sáng được nhiều chỗ, mà những chỗ tối đó dường như đều có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Trong nháy mắt đã bị dọa cho sợ hãi.
Tô Hạ muốn đi ra ngoài, nhưng nhìn lại không một bóng người, hai hàng cây bên đường càng khiến người ta sợ hãi.
Cô chạy một hơi đến bên ngoài cửa nhà dì Chu, tay vẫn cầm điện thoại chuẩn bị có tình huống gì thì báo nguy ngay.
Quay đầu lại nhìn vẫn không thấy ai.
Nếu không phải do bọn nhỏ nói rõ ràng, cô cũng đang hoài nghi mình đang lừa mình dối người.
Nhịn không được cầm điện thoại gọi cho Mẫn Mẫn.
Diêu Mẫn Mẫn đang ở bên ngoài hát karaoke, nhận được điện thoại của Tô Hạ thì vui vẻ hét to: “Hạ Hạ. Mau tới đây hát chung.”
Tô Hạ trời sinh cũng không có duyên với âm nhạc, nhưng mà không muốn phải ở một mình: “Ở đâu?”
“Karaoke Cây chanh, nhưng mà cậu có đi được không? Bác trai bác gái có nhà không?”
“Bọn họ đi du lịch rồi.”
“Vậy tốt quá.” Diêu Mẫn Mẫn tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện: Cậu tới rồi thì gọi điện thoại cho mình.”
Dù sao ở nhà ngẩn ngơ cũng không ngủ được, chi bằng đi đến chỗ đông người hỗn loạn, sau đó về nhà Mẫn Mẫn ngủ nhờ một đêm cũng được.
Nếu tiếp tục có người theo dõi, ngày mai phải đi báo cảnh sát.
Tô Hạ cầm chìa khóa và túi xách, lúc ra cửa nhịn không được lấy một chai xịt hơi cay bỏ vào trong túi. Cô không dám tự mình lái xe mà đi xe mà gọi xe tốc hành, làm phiền tài xế trực tiếp tới dưới lầu đón, vì vậy phải trả tiền thêm 10 tệ tiền boa.
Đúng là nhiều năm rồi không đến mấy chỗ vui chơi như KTV.
Lần cuối cùng là bao lâu rồi? Hồi năm ba năm tư gì đó, từ lần đó chỉ cười và bắt chước, chẳng tiến bộ tí nào.
Karaoke Cây chanh nằm ngay trung tâm thành phố, xa xa có thể thấy bảng hiệu cực lớn lóe sáng, bên ngoài bãi đậu đầy xe, tết nhất mấy chỗ vui chơi đúng là không thiếu người.
Cô vừa mới lấy điện thoại trong túi ra mở, cảm giác nhận ra có người tới gần.
Không phải chứ? Không thế nào. Đi xa như vậy mà hắn ta còn tới đây?
Cô bắt đầu lùi về phía sau, đối phương cũng bắt chước theo, Tô Hạ bắt đầu chạy, cánh tay bỗng nhiên bị người túm lại.
Cô thét chói tai, không kịp suy nghĩ lấy chai xịt hơi cay trong túi ra xịt điên cuồng.
Đối phương lập tức kêu rên, giọng nói này hình như hơi quen quen.
Lực trên cánh tay buông lỏng, cô vẫn duy trì tư thế đứng xịt bình, nhìn thấy người kia.
Chủ biên…đại nhân đang che mắt, vẻ mặt đau đớn.
Cằm cô sắp rớt ra ngoài: Chủ…chủ biên Lục?”