Lục Lệ Ngôn đã sớm đứng ở cửa chờ.
Thấy Tô Hạ lề mề xuống xe, ăn mặc như một viên kẹo đường, tròn vo, nhưng thật ra cũng có phần đáng yêu.
Nhưng cô lại tiếp tục đi qua bên này, vừa vào cửa đã bắt đầu mở điện thoại, Lục Lệ Ngôn nhịn không được liền kêu to.
Nhưng trên lỗ tai cô có đội mũ chụp tai màu hồng rất dày, hình như không nghe thấy.
Vì thế anh tự mình bước qua, nhưng mà cô gái này bắt đầu chạy, không nói năng gì mà chạy rồi.
Đại nhân anh không muốn mất mặt, không thể vừa kêu vừa kéo, vì thế chuẩn bị kéo người lại nói chuyện.
Không ngờ nghênh đón mình không phải là ánh mắt của Tô Hạ, mà là hơi cay xịt đầy mặt.
“Tô Hạ cô làm cái gì vậy?” Lục Lệ Ngôn muốn trừng mắt, nhưng lại không mở mắt ra được, từ bé đến giờ anh chưa bao giờ chảy nước mắt nhiều thế, da mặt đỏ ửng lên, trên khuôn mặt anh tuấn có chút chật vật.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Tô Hạ choáng váng, chột dạ đem cất bình xịt hơi cay vào trong túi, tìm miếng khăn ướt đưa cho anh: “Tôi không biết là anh.”
“Hừ, cô thật là, sao lại tùy tiện đem cái này ra nghịch vậy? Vừa rồi tôi kêu cô mấy lần, làm ơn bỏ cái chụp tai lù xù kia ra cho dễ nói chuyện được không?”
Tô Hạ đưa giấy cho anh, tháo đồ chụp tai xuống, sắp khóc đến nơi rồi: “Tôi đâu biết là anh, vừa rồi cuống cuồng…Có việc gì tôi đưa anh đi bệnh viện xem thế nào.”
Karaoke Cây chanh vừa hay gần bệnh viện thành phố.
Tô Hạ đưa nước sạch cho anh ta dùng, lo lắng sợ để lại di chứng gì, liền cùng anh ta đi bệnh viện.
Trong khoa cấp cứu chỉ có hai cô gái nhỏ, một người khám bệnh, một người hộ sĩ, Tô Hạ đưa Lục Lệ Ngôn hiện giờ không thể trừng mắt đi vào, chợt nghe bác sĩ khám bệnh kêu lên: “Bình xịt tự vệ à?”
“Là bình xịt hơi cay.”
Mở đèn pin lên, bác sĩ kéo tóc ra sau không hề khách khí gạt hai tay Lục Lệ Ngôn ra: “Tôi xem nào.”
Lục Lệ Ngôn rất bực mình: “Đừng có chạm vào tôi.”
Bác sĩ cười: “Có bãn lĩnh thì đừng có giở trò với con gái nhà người ta, chẳng ai muốn đụng vào người anh đâu.”
Nghĩ lại là do hiểu lầm, Tô Hạ lắp bắp giải thích: “Bác sĩ, anh ấy là người tốt, tại tôi cuống quá…mới dùng bình xịt.”
Bác sĩ tóc ngắn da dẻ trắng nõn trông rất dễ thương, nhưng ánh mắt lại mang vẻ tươi cười rất quỷ dị: “Người yêu à? Thích chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ? Xịt hơi cay?”
Tô Hạ từ bé đến giờ đều rất ngoan ngoãn, nghe liên tiếp ba câu kia cũng hiểu được, ngượng ngùng xua tay: “Không phải người yêu.”
Lục Lệ Ngôn lầm bầm: “Còn không khám bệnh cho tôi.”
“Đến đây đến đây, phối hợp một chút, giúp tôi lấy nước muối sinh lý ra đây.”
Hộ sĩ đứng kế bên rất nhanh tay lấy ra hai bình, bác sĩ bọc một túi quanh cổ Lục Lệ Ngôn, tuy rằng làm vậy không đẹp lắm, nhưng Tô Hạ nhìn rất muốn cười.
Rất buồn cười mà.
Lục Lệ Ngôn nghiến răng: “TÔ, HẠ.”
Người bị điểm danh le lưỡi ra, ngoan ngoãn phối hợp đứng yên không cười nữa.
“Tốt rồi, sạch nhiều rồi, may mà cô không dùng loại nước, không thì đã có thể tổn thương da rồi. Kê cho anh hai lọ thuốc nhỏ mắt, mỗi ngày nhỏ ba lần, mỗi lần hai giọt, kết mạc không nhiễm trùng là được.”
Tô Hạ đi đóng tiền xong, trở về nhìn thấy Lục Lệ Ngôn lại trừng mắt được rồi, nhưng mà trong mắt vẫn còn đỏ.
Ánh mắt anh ta nhìn mình sắc như dao, Tô Hạ chột dạ cúi đầu, ngoan ngoãn đưa thuốc nhỏ mắt cho anh ta.
Anh ta nhận lấy, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Không mắc.”
“100 có đủ không?”
“Làm sao lại để anh trả chứ.”
Lục Lệ Ngôn mất kiên nhẫn: “Tôi trời sinh theo chủ nghĩa đàn ông, ra ngoài làm sao lại để cho phụ nữ trả tiền.”
Tô Hạ có chút xấu hổ, căng thẳng cầm tờ tiền lớn kia: “Thật sự nhiều quá…”
Anh ta thuận tay lật lên xem, bên dưới hóa đơn, giơ lên đọc cho rõ: “9 tệ 9 đồng? Hai lọ thuốc nhỏ mắt…Tổng cộng hơn 9 tệ? Ồ, mắt tôi quý như thế, 9 tệ đã chữa khỏi được rồi à?”
Bác sĩ nghe thấy vậy, nhìn một lượt đánh giá quần áo đắt tiền trên người anh ta, hừ một tiếng: “Không khỏi nổi thì đến tìm tôi.”
Lục Lệ Ngôn đảo qua bảng tên trước ngực cô ta, Đoàn Nhụy.
Tô Hạ xấu hổ cười: “Cám ơn bác sĩ, chúng tôi đi trước.”
Đoàn Nhụy phất tay: “Không có gì, yên tâm.”
Trên đường trở về, Lục Lệ Ngôn không nói gì, Tô Hạ cũng chột dạ, từ đầu tới cuối không dám chủ động nói câu nào.
Đi một lúc Lục Lệ Ngôn dừng lại, cô cũng không chú ý, thiếu chút nữa đụng vào lưng anh ta.
“Tô Hạ.” Anh ta đứng dưới ánh đèn đường, nhưng không quay đầu lại: “Lần trước có nói qua cơ hội phỏng vấn, rất nhiều người cũng muốn tranh thủ, tôi đưa cho cô cũng là bởi vì, tôi cảm thấy cô có thể làm tốt.”
Tô Hạ chậm rãi đứng thẳng.
“Đừng làm tôi thất vọng.”
Áp lực trách nhiệm càng dâng cao, cô còn thật thà gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Không phải cố gắng, mà cô phải làm tốt.” Lục Lệ Ngôn quay đầu, không giống như đang nói đùa: “Bây giờ tin tức hỗn loạn rất nhiều, ngành này phải sáng tạo rất nhiều, cứ giậm chân tại chỗ sẽ chết, tôi luôn muốn làm cải cách, mà bước đầu tiên sẽ bắt đầu từ cô, tôi nói lại một lần nữa, đừng làm tôi thất vọng.”
Hai tay đặt bên người cũng căng chặt, Tô Hạ nhìn thẳng vào mí mắt đang sưng vù của anh ta…: “Phụt.”
Lục Lệ Ngôn tức giận không muốn tốn hơi nói chuyện với cô nữa.
Vừa dứt lời điện thoại liền vang lên liên hồi, giọng nói tức giận của Diêu Mẫn Mẫn mạnh mẽ truyền tới: “Hạ Hạ. Cậu đi máy bay từ thành phố N về mà phải không? Mình hát đến khô cả cổ họng rồi sao còn chưa về tới vậy?”
Tô Hạ nhìn Lục Lệ Ngôn, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Mình tới cửa rồi.”
“Nhìn thấy Lục Lệ Ngôn không? Anh ta nói ra ngoài hút thuốc, vừa hay đón cậu luôn, nhưng mà lúc nãy mình ra cũng không thấy người đâu.”
“Có có, thấy rồi.”
Diêu Mẫn Mẫn: “…Chuyện gì vậy? Tô Hạ, cậu là phụ nữ đã có chồng, sao lại đi chung với chủ biên Lục?
“Vừa rồi đứng ngoài cửa bàn công việc một lúc, không để ý, tới liền đây.”
Tô hạ cúp điện thoại phát hiện Lục Lệ Ngôn đang nhìn mình chằm chằm, cô có chút mất tự nhiên chỉ vào điện thoại: “Mẫn Mẫn hỏi chúng ta đang ở đâu.”
“Cô kết hôn thật rồi à?” Anh ta kéo căng khóe miệng.
Bên ngoài rất lạnh, khoảng da bị bình xịt hơi cay lúc nãy xịt vào cũng dần dần khôi phục như bình thường. Cặp mắt hoa đào vừa dài vừa hẹp của Lục Lệ Ngôn rốt cục cũng lấy lại được thần thái như xưa, nhưng mà quanh mí mắt vẫn còn hơi sưng một chút.
Tô Hạ không ngờ anh ta lại hỏi như vậy, ngây người xong mới trả lời: “Đúng vậy.”
“Chồng cô đâu?” Anh ta kéo căng khóe miệng.
Vừa định bảo anh vừa gặp rồi đấy thôi, nhưng lại sợ Lục Lệ Ngôn biết cô và anh là vợ chồng, biết đâu lại đem cơ hội cho người khác thì sao?
Tô Hạ cười khúc khích: “Anh ấy bận rộn nhiều việc, là bác sĩ, lại thường xuyên ở bên ngoài, chúng tôi gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.”
Lục Lệ Ngôn nghe xong cũng không hỏi gì nữa, cúi đầu đi về phía trước, lúc nhìn thấy lô ghế bốn số chín phía trước, Tô Hạ mới nhẹ nhàng thở ra.
Không khí bên trong quả thật rất náo nhiệt, lúc bọn họ tới tất cả mọi người đang uống say sưa, Diêu Mẫn Mẫn hướng về chỗ này hét to: “Hạ Hạ, mình thất tình.”
Tô Hạ đầu đầy vạch đen: “Cậu từng yêu rồi à?”
Đấu sĩ Diêu Mẫn Mẫn lớn tuổi vẫn còn độc thân ai oán nói: “Yêu rồi, đợt trước mình còn theo anh ấy chạy tin tức, nhưng mà cậu biết không? Chồng mình vậy mà lại có đối tượng khác. Đối tượng đó chính là người đại diện của anh ta.”
Tô Hạ day trán: “Mình nhớ cậu có mấy chồng lận, chồng mới nhất là ai?”
“Cố Thành đó.” Diêu Mẫn Mẫn vừa khóc vừa nói.
Cố Thành à.
Người này gần đây rất hot, người không quan tâm đến giới giải trí cũng biết.
Hồi trước cũng xem qua rất nhiều kịch võ hiệp anh ta diễn, quả thật lúc đó diễn chẳng ra làm sao cả, nhưng về sau giống như bùng nổ, đến Tô Hạ cũng có cảm giác rung động.
Trong giới giải trí, Cố Thành được xem là lính nhảy dù, bỗng nhiên trở nên nổi tiếng, nhưng rất khó biết được cuộc sống thường ngày của anh ta, nhiều lần Diêu Mẫn Mẫn cảm thán theo đuôi ai cũng dễ hơn Cố Thành này.
“Cậu nghe qua tên người đại diện của anh ta chưa, Lí Thư Mạn, rất có khí chất…”
Tư Hạ chẳng có tâm tư nào nghe chuyện bát quái trong giới giải trí, cũng đã hiểu thần tượng của cô nàng đã có chủ rồi, cố gắng nghĩ hai ba câu an ủi, nhưng phát hiện ngay cả từ đơn giản nhất cũng nghĩ không ra.
“Lại nói,” Diêu Mẫn Mẫn than thở xong, rốt cục hoàn hồn: “Chủ biên nhà mình bị người ta đánh còn khóc, ánh mắt đỏ như con thỏ vậy.”
Tô Hạ nghe thế quay đầu, thấy Lục Lệ Ngôn cùng những người đàn ông khác đang uống rượu, ánh mắt sưng vù vẫn phóng điện với các cô gái dưới quầy.
Cô quay đầu lại, có chết cũng không dám nói: “Không biết nữa.”
“Nghe nói cậu phải ra nước ngoài à?”
“Chờ sắp xếp đã.”
“Anh ta biết chuyện cậu và Kiều Việt kết hôn không?”
Tô Hạ thở dài: “Còn chưa biết, mình không dám nói.”
Diêu Mẫn Mẫn gật đầu: “Đừng nói là tốt nhất, chủ biên là người nham hiểm, lúc đi làm hận không thể áp bức hết máu thịt của chúng ta, làm sao có thể để cậu trong lúc công tác vui chơi với chồng, kín tiếng chút vẫn tốt hơn.”
Tô Hạ bật ngón tay cái.
Đêm đó ngủ lại nhà Diêu Mẫn Mẫn, Tô Hạ vẫn có cảm giác ngủ không đầy giấc, vẫn cảm thấy còn có ánh mắt đang nhìn mình.
Một đêm này cuối cùng cũng an ổn.
Ngày hôm sau người bên công ty bảo hiểm lại tới, cô không thể không về nhà một chuyến.
Cuộc sống ở thành phố D rất nhàn nhã, tiết tấu không nhanh như phương Bắc, nhịp sống ở đây chậm hơn nhiều.
Chín giờ sáng, trên đường không có người, nhưng công nhân vệ sinh đã dọn dẹp đường xá sạch sẽ rồi.
Tối hôm qua trước khi ngủ Tô Hạ có gọi điện thoại cho Kiều Việt, giờ lại muốn nghe giọng nói của anh.
Cô lại muốn gọi cho anh, nhưng lại cảm thấy mình thế này nhiều chuyện quá, ngày hôm qua anh bảo tọa đàm sẽ bắt đầu lúc 10 giờ, không biết bây giờ anh đang làm gì.
Tần suất hai chữ “Kiều Việt” xuất hiện trong nhật ký cuộc gọi ngày càng nhiều, không biết anh có cảm thấy mình phiền phức không…
Giống như nghe thấy tiếng cô nhắc, màn hình vừa khóa, đã có điện thoại gọi tới.
Tô Hạ cười thật to, giọng nói lộ rõ vui vẻ: “Đang làm gì đấy?”
Kiều Việt đang lái xe, phía trước có chướng ngại, tiếng cô gái nhỏ rõ ràng truyền từ ống nghe tới.
Anh hơi cong khóe miệng: “Đang trên đường đến tọa đàm, em thì sao?”
“Đang trên đường về nhà.”
“Em còn ở thành phố N thì tốt rồi, có thể đi nghe tọa đàm của anh.”
Kiều Việt đánh tay lái, động tác lưu loát: “Toàn từ chuyên ngành học thuật, em nghe là buồn ngủ thôi.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng Tô Hạ cười khanh khách.
Kiều Việt hàn huyên cùng cô vài câu, đã tới bệnh viện rồi. Anh mang theo laptop lên lầu, bên trong đã có người chờ.
Anh ấn nút, nghiêng đầu nói tạm biệt cô, ánh nắng đầu đông ấm áp chiếu vào người, làm giảm đi sự góc cạnh của anh, tăng thêm vài phần nhu hòa.
Hội trường trang hoàng rất long trọng, từ trái sang phải còn treo biểu ngữ chào mừng.
Kiều Việt nhìn thấy, để laptop lên bục: “Làm phiền các anh tháo biểu ngữ xuống.”
“Tháo xuống?” Nhân viên hậu cần sửng sốt: “Không sao đâu bác sĩ Kiều, đây là bệnh viện chúng tôi hoan nghênh anh, không có ý gì khác cả.”
Kiệu Việt vẫn kiên trì: “Làm ơn tháo xuống.”
“…Được, để tôi gọi người đến.”
9 giờ 30 phút, nhân viên lục tục vào hội trường.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người đàn ông đang đứng trên bục.
Anh hơi cúi người xem tư liệu trong máy tính, xem rất chuyên chú, tay áo sơ mi gấp xắn rất cẩn thận, màu da lúa mạch trên cánh tay lộ ra, trông rất mạnh mẽ.
Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên, không ngờ bác sĩ Kiều lại trẻ như thế. Trên người còn tỏa ra khí chất trầm ổn, đứng trên bục lâu lâu lại ngẫu nhiên di chuyển, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Từ ví dụ thực tế đến bệnh án, nguyên nhân gây bệnh, phân tích từng cái một, rất sinh động.
Giao lưu cuối buổi, các cô gái nãy giờ nghe giảng say mê đều hăng tiết vịt đứng lên hỏi cùng một chủ đề.
“Bác sĩ Kiều. Anh đã có bạn gái chưa?”
“Anh thích người như thế nào?”
“Anh xem tôi có được không?”
Lãnh đạo bệnh viện ngồi hàng trên mặt lúc đen lúc trắng, Kiều Việt đứng trên bục, tỏa sáng chói lóa.
Anh nhẹ nhàng khép máy tính lại: “Tôi không có bạn gái.”
Đang lúc các cô gái cảm thấy may mắn, anh lại mở miệng: “Nhưng…tôi kết hôn rồi.”