Xem phim xong trời đã khuya lắm rồi. Trên đường hai người đi về, bóng đèn đường lồng bóng cây theo gió đung đưa.
Từ Hoãn liếc trộm bóng hình cao lớn bên cạnh, trong lòng có cảm giác phức tạp không thể nói thành lời.
“Từ Hoãn” Giang Quyết dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
“Sao?” Từ Hoãn ngẩng đầu.
Giang Quyết do dự, tuy vừa rồi Từ Hoãn không từ chối, nhưng anh cho rằng giống như những cô gái khác, nếu bây giờ anh tỏ tình rất có thể bị từ chối với lý do tiến triển quá nhanh, mối quan hệ của bọn họ lại quay về điểm xuất phát. Anh không dám mạo hiểm, dù sao mới quen được vài ngày, bây giờ nói thích hay yêu…cô sẽ cho là nông cạn, phản cảm, không có cảm giác thực tế. Anh quyết định kiên nhẫn, từng bước từng bước xâm nhập vào cuộc sống của cô, để cô quen với mình, để cô gần gũi mình. Khi mối quan hệ này tiến thêm một bước, anh sẽ bày tỏ, xác xuất thành công cao hơn. .
“Không sao, tôi đưa em về”. Giang Quyết xoa đầu Từ Hoãn, nhìn kỹ gương mặt cô dưới ánh đèn.
“…Ừ”. Từ Hoãn thoáng thở phào, vừa nãy cô thật sự sợ Giang Quyết tỏ tỉnh. Trước đây cô chưa từng yêu đương, giờ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Với Giang Quyết, cô có cảm tình, nhưng cảm tình này kéo dài bao lâu cô không xác định được, cô cho rằng cứ như bây giờ rất tốt, nhẹ nhàng vương vấn không nói ra, sự ăn ý tới mập mờ. Không chừng vài ngày nữa, cái cảm giác này sẽ phai nhạt, không còn động lòng với đối phương nữa, vậy thì có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi. .
Từ Hoãn thấy mình rất dễ dàng động lòng. Thời đi học, cô từng thích rất nhiều người, nhưng chưa người nào quá một năm. Cô hưởng thụ cái cảm xúc thầm mến ấy, chỉ cần nhìn người đó thôi cũng thấy vui, mỗi ngày mong đợi sự xuất hiện của người ấy, mong người ấy gần mình thêm chút nữa, len lén đứng sau, mong ước cho người ấy thấy mặt tốt nhất của mình, thế là đủ. Từ Hoãn chưa từng nghĩ tới chuyện tiến thêm một bước nữa, bởi cô sợ hiện thực sẽ phá tan mộng tưởng. Cho nên, thầm mến bảy tám năm, cũng thích qua nhiều người, nhưng Từ Hoãn không hề cảm thấy tiếc nuối. Có lẽ, Từ Hoãn đối với tình yêu có những khao khát nhất định, nhưng tạm thời thứ cô thiếu chính là dũng khí đối mặt. .
Về tới dưới nhà, Từ Hoãn tạm biệt Giang Quyết.
Giang Quyết đứng dưới ánh đèn đường vẫy tay, dặn dò Từ Hoãn nghỉ sớm. Nhìn bóng dáng Từ Hoãn khuất sau cánh cửa, đợi tới khi phòng khách nhà cô sáng đèn anh mới xoay người bước đi.
Từ Hoãn tắm xong, mặc váy ngủ nằm lên giường. Tối nay lúc hai người hôn nhau, bên dưới Từ Hoãn chảy rất nhiều nước, hạ thân co rút, ngứa ngáy, cô còn mơ hồ nghe thấy âm thanh “môi dưới” khép ra mở vào. Từ Hoãn nắm tay luồn vào trong quần lót, ve vuốt lông mu thưa thớt, tay đặt trên xương mu, chậm rãi ve vuốt. Âm đạo dần trở nên ngứa ngáy, bắt đầu tiết ra chất nhầy. Từ Hoãn tăng tốc độ, đôi chân dài nhẵn nhũi trắng trẻo cong lên, bụng dưới nâng cao, gò má nóng bừng, ngưng thở. .
Đột nhiên, cơn ngứa lên đỉnh điểm, cô ưỡn mông, dùng ngón giữa và ngón trỏ vuốt theo vòng tròn, khoái cảm xộc thẳng lên đầu, dịch thể từng dòng chảy xuống, tưới đẫm hoa cúc. Bên trong “tiểu Từ Hoãn” kịch liệt co giật, cô nhắm mắt, gò má ửng hồng, tai ù đi, đại não trở thành một cái nồi hấp nóng hổi. Cao trào qua đi, cô xoa nắn âm đạo, kéo dài khoái cảm. Sau đó thở gấp, rút hai tờ giấy ở đầu giường lau sạch hạ thân. Tắt đèn, nhanh chóng đi vào mộng đẹp.