Từ Hoãn dựa theo số trên vé để tìm ghế, nhìn hai chiếc ghế còn trống duy nhất ở hàng cuối cùng, cô im lặng không nói gì, muốn oán mà không dám, đành nuốt hết vào bụng.
“Mua vé muộn nên chỉ còn đúng hai ghế này, nếu em không thích mai tôi mua lại”. Giang Quyết giải thích.
“Không cần đâu, như vậy là được rồi”. Tuy tầm nhìn tệ nhưng nếu phim hay, hôm khác cô lén đi xem lại một mình là được.
Phim bắt đầu chiếu, Từ Hoãn tập trung tinh thần, nhanh chóng bị cuốn vào bộ phim. .
Giang Quyết vừa xem phim vừa lén nhìn cô gái nhỏ ngồi cạnh, cứ thế một tiếng đồng hồ trôi qua. Giang Quyết lần nữa quay qua, không ngờ anh phát hiện Từ Hoãn len lén lau nước mắt, tim anh nhói lên, anh nghiêng người vươn tay ôm vai kéo Từ Hoãn sát gần, quả nhiên mắt cô đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng lên. Giang Quyết nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt cô, lúc này trong đôi mắt hạnh của cô mang theo nỗi buồn phòa cùng chút mơ màng khiến trái tim anh đập nhanh, anh cúi đầu nhẽ hỏi, “Tại sao khóc?”. .
“Không sao cả, là em mau nước mắt thôi. Cảnh vừa nãy cảm động lắm”. Từ Hoãn nhỏ giọng đáp, nước mắt được ai đó lau khô, lúc này khuôn mặt cô cách anh rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh, nhịp tim cô tăng nhanh, cô nắm chặt tay, định tránh về đằng sau để rời khỏi lồng ngực anh. .
Vốn đã không thể tập trung xem phim, lúc này trông Từ Hoãn còn rất đáng thương với đôi mắt đỏ hoe khiến cho Giang Quyết không khỏi liên tưởng tới cảnh cô bị anh “làm” tới phát khóc thì sẽ thế nào. Nghĩ vậy, bụng dưới Giang Quyết nóng lên, thấy cô giãy dụa, anh bèn siết chặt cô lại, chậm rãi xích lại gần bờ môi quyến rũ của cô, anh như mất lý trí, cúi đầu hôn lên nó.
“Đừng…” Từ Hoãn bất ngờ không tránh kịp, đầu óc quay cuồng, cô ngây người mất mấy giây, quên mất cả cách phản kháng. Môi dưới bị người nào đó mút lấy, cảm giác tê rần lan tỏa ra khắp các nơ ron thần kinh, nơi thầm kín bị kích thích tới rỉ nước, làm ướt cả quần lót. Trái tim Từ Hoãn đập thình thịch, lông mi run rẩy, môi khẽ hé mở, cuốn lấy và cọ xát bờ môi trên của Giang Quyết. .
Thấy Từ Hoãn đáp lại, pháo hoa trong đầu Giang Quyết như muốn nổ tung, tràn đây màu sắc. Một tay Giang Quyết siết chặt Từ Hoãn, một tay đặt sau tai cô khẽ mơn trớn, nhằm che giấu kỹ thuật hôn non nớt của mình. Hoàn toàn dựa vào bản năng, lưỡi Giang Quyết lướt qua bờ môi dưới Từ Hoãn, cảm giác như chạm vào quả đông lạnh, mềm mại và non nớt tới khó tin. Càng lúc anh càng cảm thấy không thỏa mãn chỉ bằng những sự động chạm đơn giản, anh cắn môi dưới rồi mút lấy môi trên, lưỡi đảo một vòng quanh bờ môi căng mọng ấy. Anh chẳng khác gì một lữ hành trên sa mạc khát khao nguồn nước, rốt cục cũng tìm ra được thứ thuộc về mình, đầu lưỡi anh chần chừ bên ngoài, sau đó thử thăm dò vào bên trong miệng cô. .
Khoảnh khắc này, đôi bạn trẻ ngồi trong góc tối của rạp run rẩy trao nhau nụ hôn. Bàn tay Từ Hoãn đang ôm cổ Giang Quyết trượt xuống như thể khao khát nhiều hơn, cô vươn đầu lưỡi chạm vào lưỡi Giang Quyết. Cơ thể cả hai như có một luồng điện xẹt qua mang theo khoái cảm. Lưỡi Giang Quyết quấn lấy lưỡi Từ Hoãn, dây dưa trao đổi nước bọt. Anh công thành đoạt đất, cướt đoạt hơi thở cô, như muốn ăn tất cả vào bụng vậy. Âm thanh mập mờ không ngừng vang lên. .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Hoãn đỏ bừng, thở dốc, bối rối không biết làm thế nào để lấy hơi, hai tay vỗ loạn trên vai anh, miệng rên rỉ. Giang Quyết như một thỏi nam châm không rời nổi miệng Từ Hoãn, thân mật quyến luyến. Cuối cùng, anh cũng nặng nề buông cô ra, sợi bạc còn vương ở khóe miệng được anh liếm sạch. .
Hai người thở gấp, tách nhau ra. Từ Hoãn như được đại xá, hít lấy hít để bầu không khí. Đầu lưỡi bị anh tra tấn tê dại mất cảm giác. Mắt Giang Quyết đỏ ngầu, anh xích lại gần muốn được thưởng thức tiếp món sơn hào hải vị này, nhưng bị Từ Hoãn thẹn thùng tránh né.
“Xem phim”. Từ Hoãn ghé sang bên phải, giữ khoảng cách, vừa hít thở vừa lau miệng. Cô nhìn chằm chằm màn hình, chẳng dám quay đầu nhìn Giang Quyết lúc này.
Tay Giang Quyết vẫn ôm cô không buông, anh nghiêng người, ngắm gò má ửng hồng của cô, nhớ lại nụ hôn ban nãy, anh không kìm được vươn tay lên vuốt ve đôi môi hơi sưng của Từ Hoãn để giải khát. .
“Buông tay, anh ngồi xa chút, đừng quấy rầy em xem phim!”. Cô đẩy anh ra, nhìn thẳng anh nói với vẻ xa cách.
Người đàn ông nào đó chỉ biết thở dài, đan tay sau gáy, tựa lưng vào ghế, nhìn màn ảnh lớn, rõ ràng đang chiếu một cảnh tình yêu buồn nhưng anh lại nhếch môi cười khẽ, chẳng biết đang suy nghĩ gì nữa…