Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 5



Đi đâu?
Vân Từ bị hành động của hắn làm cho trở tay không kịp.
Từ đây về trường có gần đâu, đi bộ cũng phải mất mười mấy phút.
Vân Từ xách túi nhìn theo bóng lưng Ngu Tầm, muốn quăng cuốn sách lên người hắn cho rồi.
Nhưng lý trí đang kéo cậu lại.
Học phần, điểm số.
Và lão Nghiêm nữa.
Ngu Tầm như đoán được cậu sẽ không rời đi ngay.
Mà cậu không thể ném quyển sách trong tay đi được đúng như Ngu Tầm đoán.
Vân Từ đi theo phía sau hắn, tỉnh bơ như không cách xa hắn một đoạn.
Chạng vạng tối trên đường có không ít người, khoảng cách giữa hai người bọn họ lại xa, ở giữa còn xen lẫn người qua đường, thoạt nhìn tựa như hai người hoàn toàn không quen biết.
Cho đến khi người đi trước dừng bước.
Ngu Tầm dựa vào lan can ven đường chờ cậu, lười nhác gọi: “Sao đi chậm vậy.”
Hắn vừa nói xong, người đi ngang qua nhìn hai người họ với ánh mắt dò xét.
Trong ánh mắt “Hai anh chàng đẹp trai này quen nhau à”, cảm xúc của Vân Từ đè ép đến đỉnh điểm. Cậu đang mặc một cái áo khoác mỏng có cổ áo, giơ tay kéo khóa kéo áo khoác lên đỉnh, cổ áo đứng thẳng giống như khẩu trang che khuất nửa phần cằm.
Lúc cậu nói chuyện lại bình tĩnh khác thường: “Khó coi không?”
Ngu Tầm nhướng mày: “Nhìn cũng được.”
Vân Ngữ: “Tôi cố ý đó.”
Ngu Tầm: “Vậy cậu đoán coi tại sao tôi dừng lại, gọi cậu trước mặt mọi người?”
Vân Từ: “…?”
Ngu Tầm nở nụ cười: “Tôi cũng cố ý đó.”
“…”
Ngu Tầm còn nói: “Cách hiểu của cậu về đi dạo độc đáo lắm đó bé Từ, cách xa người ta năm trăm mét cũng có thể gọi là cùng nhau đi dạo.”
“Cậu nói đúng lắm.”
Vân Từ nói với giọng điệu tán đồng nhưng lời thốt ra lại trái ngược hoàn toàn: “Năm trăm mét gần quá rồi.”
Chờ cậu đến gần, Ngu Tầm thôi không dựa lan can, đứng thẳng nói: “Năm mét cũng không được, phải đi cạnh tôi.”
Vân Từ: “…”
CMN cậu phải làm đến thế sao.
Nếu đã không muốn gặp nhau thì nước sông không phạm nước giếng không được à?
Cả ngày chơi trò giết địch một ngàn tự hại tám trăm bộ vui lắm hả??
Cánh tay đang xách cái túi của Vân Từ hơi cứng lại, cuối cùng không thể không đuổi theo.
Sau khi cậu và Ngu Tầm đi chung, tỷ lệ mọi người quay đầu lại tăng gấp đôi.
Cậu giơ tay muốn kéo cổ áo lên thêm nữa, tốt nhất là có thể che kín cả khuôn mặt mình.
Cảm giác sóng vai đi đường với Ngu Tầm rất kỳ lạ.
Nếu phải hình dung, thì là ngứa tay với thêm cả người đều không được tự nhiên.
Người bên cạnh không hề hay biết, vừa đi tán gẫu với cậu, giống như hai người thật sự đang đi dạo: “Nghe nói cậu ở lớp Luật 2?”
Vân Từ không nói gì.
“Không nghĩ cậu cũng thi vào ngành Luật.”
Vân Từ im lặng.
“Hai ta thiếu chút nữa cùng lớp đó bé Từ.”
Vân Từ im lặng bực bội.
Ngu Tầm nói tiếp: “Trong lúc huấn luyện quân sự có chọn lớp trưởng tạm thời, lớp trưởng tạm thời của lớp tôi chính là tôi đó.”
Thần kinh nào đó của Vân Từ không nhịn được động đậy.
Mũi cậu cọ vào cổ áo dựng thẳng, thản nhiên nói: “Thì sao? Giỏi lắm à?”
“Tôi cũng là lớp trưởng.” Cậu lại nói.
“…”
Nói xong Vân Từ lại im lặng.
“…”
Hành vi này của cậu khác gì học sinh tiểu học trời?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới gần cổng trường.
Nam Dương có tới mấy cổng, cổng sắt phía trước là một trong số đó, tính là cổng sau.
Sinh viên tốp năm tốp ba ra vào, còn có shipper muốn đi đường tắt chạy xe qua.
Cổng sau rất nhộn nhịp, gần đó còn mở mấy quầy bán đồ vặt.
Chờ Ngu Tầm đẩy cửa quầy bán đồ vặt bước vào, cậu mới nhớ ra tên này ngoại trừ tản bộ ra thì còn nói muốn mời cậu uống nước.
“Chào mừng—”
Ông chủ quầy bán đồ vặt là một người đàn ông trung niên, ngồi ở phía sau quầy thu ngân, thấy có người đi vào thì lưu luyến không rời dời ánh mắt khỏi cái TV treo trong tiệm.
Trên ti vi đang chiếu phim gia đình cẩu huyết, lời thoại phức tạp chấn động từng câu từng câu.
Quầy bán đồ vặt tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ.
Mỗi quầy đều có sự phân chia rõ ràng, trước mỗi dãy kệ chỉ có vài người đứng.
Ông chủ trông thấy người đẩy cửa vào trước đang giữ cửa không buông, dưới sự thúc giục thầm lặng, một thiếu niên khác ngoài cửa miễn cưỡng bước vào.
Cả hai =rất cao.
Một trước một sau đi tới quầy đồ uống rồi dừng lại.
Ông chú nghe thấy một người trong đó hỏi: “Muốn uống gì thì lấy đi.”
Một người khác: “Không uống được không?”
“…”
Hai người trông thì như quen biết, nhưng trong cuộc đối thoại lại tỏa ra một luồng khói thuốc súng vô hình.
“Nể tình cậu đưa sách cho tôi nên tôi mời cậu uống đó, tôi luôn lịch sự mà.”
“Nói mấy lần rồi, không phải tự nguyện.”
“…”
Cho tới bây giờ Vân Từ chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ sụp đổ với một tủ lạnh toàn chai nước.
Cậu chết lặng nhìn một chai nước trong tủ lạnh, một lúc lâu sau cậu mới nhắm mắt lại rồi mở ra, giơ tay đóng cửa tủ lạnh, sau đó không chút sợ hãi gọi: “Ông chủ.”
Ông chủ đang xem náo nhiệt: “Hả?”
Vân Từ: “Chú có ship tận nơi không?”
Ông chủ không hiểu.
Vân Từ bổ sung: “Đưa nước đến ký túc xá, ship tận phòng.”
Ông chủ vội nói: “Có có, đương nhiên có rồi, shipper ngay gần đây, mấy cháu ở ký túc xá mà muốn mua đồ thì cứ lên mạng –“
Vân Từ nói câu “Được”, sau đó cụp mắt chỉ vào thùng mười hai chai nước bạc hà đặt trên sàn cạnh tủ lạnh nói: “Ship hai thùng nước này lên lầu năm phòng 608.”
Nói xong, ngón tay cậu nghiêng sang một bên chỉ về phía bên kia.
“Cậu ta trả tiền.”

Lầu 5 phòng 608.
Trong phòng ngủ năm người, mọi người đều đang nhìn hai thùng nước trên mặt đất.
Cậu chàng thời thượng là người đầu tiên tỏ vẻ khiếp sợ: “Sao cậu lại mua nhiều nước vậy, tầng của tụi mình sắp hết nước rồi hả, sao không nghe thấy thông báo gì hết ta?”
Giường trên cậu chàng thời thượng là thiếu niên nghiện game, mọi người còn chưa mua máy tính mà cậu ta đã tải xong một đống game, ngoại trừ tắt đèn thời gian còn lại đều đang chiến đấu hăng say, cậu ta cố ý nhích tai nghe ra xíu: “… Nước gì đó? Sắp có lũ mà trường học chưa thông báo?”
Cậu chàng thời thượng không nói gì, giúp cậu ta đeo tai nghe lại: “Chơi game của cậu tiếp đi.”
Vân Từ lấy ra mấy chai nước từ trong thùng phát cho bọn họ mỗi người một chai: “Gặp được một tên thần kinh trên đường, nằng nặc đòi mua nước cho người ta.”
Cậu chàng thời thượng hỏi một câu rất ngu: “Trên đường nhiều người như vậy, tại sao tên thần kinh đó lại chọn cậu?”
Vân Từ: “Đã nói bị thần kinh, nào có vì sao.”
Cậu chàng thời thượng: “…”
Rất có lý.
“Chia lẹ đi,” Một giây Vân Từ ũng không muốn nhìn thấy hai thùng nước này, hỏi một câu với khí thế mời rượu, “Còn ai uống được nữa?”
Cậu nhìn một vòng.
Nhận ra năm người muốn tiêu thụ hai thùng nước một cách nhanh chóng là một nhiệm vụ bất khả thi.
Cậu ngồi trên chiếc giường trống, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm người.
Cậu lần lượt chọc mấy bạn học cũ: [Đến phòng 608 một chuyến, có việc.]
Chu Văn Vũ và Lý Ngôn phản ứng nhiệt liệt nhất.
Lý Ngôn: [?]
Lý Ngôn: [Có việc thì nói chuyện, quan trọng không, nếu không khẩn tao đi tắm trước rồi chuồn tới.]
Vân Từ suy nghĩ mức độ khẩn cấp của tình thế, trả lời cậu ta: [Rất quan trọng.]
Chu Văn Vũ không hỏi chuyện gì, đáp gọn lẹ: [Nếu có đánh nhau, triệu hoán tới liền!]
Nhưng lúc hai người chạy qua, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới trận chiến này lại là uống nước.
“Một thùng rưỡi nước?”
“Đêm nay phải uống hết hả,” Chu Văn Vũ chỉ mặc cái quần cộc, trang phục mát mẻ, hỏi cậu, “Thời hạn sử dụng của hai thùng nước này là đến đêm nay à.”
Vân Từ cong một chân lên, một chân giẫm lên mép giường, sắc mặt không vui mấy: “Cũng có thể hiểu như vậy.”
Chu Văn Vũ lại hỏi: “Sao cậu lại muốn mua hai thùng nước sắp hết hạn?”
Vân Từ: “…”
Bởi vì muốn lấy lại phần thắng ở trước mặt Ngu Tầm.
Bắt hắn không phải mời cậu uống nước.
Nhưng cậu không thể nói suy nghĩ này ra được, càng không có khả năng chủ động nhắc tới Ngu Tầm.
Chỉ có Lý Ngôn nhạy bén ý thức được đây tuyệt không chỉ là hai thùng nước bình thường, cậu ta nhấm nháp nước bạc hà mát mẻ trong miệng, thưởng thức được một hương vị quen thuộc.

Rất quen thuộc.
Mùi khói lửa chiến tranh.
Cậu ta cảm giác nước bạc hà mát mẻ cay độc này hơi lên não, sau khi uống mấy chai, cậu ta nhịn không được hỏi: “Thùng nước này có dính dáng gì đến Ngu Tầm đúng không.”
“…”
“Mày đừng có nhìn tao kiểu đó, kiểu này giống y chang hồi lớp mười mày với Ngu Tầm vì đoạt cái đùi gà ở quầy bán đồ vặt, mà tiêu hết tiền tiêu vặt mua ba mươi phần nói là muốn mời cả lớp mỗi người một phần, cũng giống y chang hồi lớp mười một lúc hai đứa mày chơi bóng rổ, vì tranh quả bóng rổ có chữ ký của cầu thủ ngôi sao nào đó, mày muốn chiếm trước tiên cơ mà trốn luôn tiết toán.”
“Còn nữa, có một kỳ Ngu Tầm đứng nhất khối, tan học ngay cả quán net mày cũng không đi với tụi tao, rạng sáng ba giờ tìm mày mày đều online, hỏi mày đang làm gì, mày bảo tao đừng hỏi nhưng tao đoán mày đang cày đề.”
Ví dụ tương tự Lý Ngôn còn có thể thao thao bất tuyệt nói tiếp:
“Để tao đoán hai thùng nước này đâu ra nhé, hai tụi mày gặp nhau ở quầy bán đồ vặt, xong thấy cậu ta mua một thùng nước nên mày vung tay bảo ông chủ cho cháu hai thùng đúng không.”
Khó mà nói suy đoán của Lý Ngôn với tình huống thực tế cái nào kỳ quái hơn.
“Nói lắm thế,” Vân Từ lại mở một chai nước đưa cho cậu ta, “Uống tiếp đi.”
Sau khi tiếp xúc với Vân Từ từ lúc khai giảng tới giờ, Chu Văn Vũ cảm giác cậu không khó nói chuyện như bề ngoài, cho dù không cẩn thận đắc tội cậu thì kết cục cũng không bi thảm lắm.
Vì thế Chu Văn Vũ không còn lo lắng, hắn ta vừa nấc cục vừa kinh ngạc, hỏi một vấn đề tò mò đã lâu: “Còn chuyện lúc trước hai người bỏ thi…”
Nghe thấy hai chữ bỏ thi.
Ký ức của Vân Từ bị kéo trở về một ngày nào đó của thời cấp ba.
Một lát sau, cậu đáp: “Hôm đó tôi bị sốt.”
Chu Văn Vũ: “Bọn tôi đều tưởng đó là cái cớ.”
Vân Từ nói, “Nóng tới gần bốn mươi độ, cái cớ gì chứ, ai đồn bậy đấy.”
Chu Văn Vũ lại hỏi: “Vậy tại sao Ngu Tầm lại bỏ thi?”
Vân Từ: “Không biết.”
Chu Văn Vũ: “Vậy mấy tin đồn khác cũng là giả?”
Vân Từ bình tĩnh suy nghĩ rồi nói: “Trừ bỏ thi ra hình như đều là thật hết.”
Chu Văn Vũ: “…” Hỏi không nổi nữa.
Cuối cùng Chu Văn Vũ nhịn không được cảm thán: “Các cậu có thù oán gì sâu đậm lắm à.”
Trong ký túc xá đột nhiên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng gõ chuột của thiếu niên nghiện game.
Thù oán gì à.
Vấn đề này chợt xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Vân Từ là không tìm được đáp án.
Đầu óc trống rỗng, không biết bắt đầu từ đâu.
Cậu và Ngu Tầm ‘đánh nhau’ lâu quá rồi.
Thời gian ba năm, nguyên nhân ban đầu đã dần dần không còn quan trọng nữa.
Tựa như một sợi dây thừng, nút thắt ban đầu đã bị vô số nút thắt phía sau bao phủ.
Hơn nữa cấp ba chính là độ tuổi dễ xúc động nhất.
Phần khí phách thiếu niên đối chọi gay gắt cũng hiện ra ngây ngô và lỗ mãng, thậm chí có đôi khi có vẻ cố chấp mà không nói đạo lý.
Cậu thuận theo những lời này, đã lâu không nhớ tới khung cảnh lần đầu tiên gặp Ngu Tầm.
Ký ức bị kéo về năm lớp mười.

Ba năm trước, giữa hè.
Học kỳ một lớp mười, cuộc sống cấp ba được triển khai đâu vào đấy.
Trường THPT Tây Thành là trường trọng điểm của thành phố, có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với chuẩn mực hành vi của học sinh, tuy Vân Từ làm lớp trưởng nhưng đối với nhiều chuyện đều mắt nhắm mắt mở. Tự học mỗi buổi tối lớp trưởng đều phải ngồi trước bục giảng quản lý trật tự.
Lúc ấy Vân Từ không ngồi trên bục giảng mà ngồi ở vị trí hàng đầu tiên gần cửa sổ, tay chống cằm, làm xong bài tập từ nãy giờ nên giúp người trong lớp theo dõi: “Lão Nghiêm đang ra khỏi văn phòng, thu điện thoại di động lại.”
Cậu làm lớp trưởng rất có lực thống trị và uy hiếp, cấp dưới ồn ào hành động: “OK lớp trưởng!”
Vân Từ: “… Không cần lớn tiếng vậy đâu.”
Hai phút sau.
Nghiêm Dược cầm tài liệu giảng dạy và bình giữ nhiệt đi ngang qua cửa sổ.
Tầm mắt Vân Từ đối diện với lão Nghiêm, cậu bắt được một tia cảnh cáo quen thuộc từ trong mắt lão Nghiêm.
Cậu theo họ mẹ, nhìn thì không hề có liên quan gì đến Nghiêm Dược, trong trường học vì tránh hiềm nghi không muốn bị người ta nghị luận nên hai người chưa từng tiết lộ quan hệ cha con.
Vì thế Nghiêm Dược chỉ thản nhiên nhìn cậu rồi đi tiếp.
“Được rồi,” Vân Từ xoay cây bút trong tay, dặn dò, “Nói chuyện nhỏ lại, có việc gì thì truyền giấy.”
“Ok lớp trưởng! Không thành vấn đề lớp trưởng!”
“Đã nói đừng có gọi.”
“…”
Cuộc sống học tập bình thản có trật tự xuất hiện bước ngoặt từ lúc trạng thái tinh thần của Nghiêm Dược sụp đổ.
Nửa đêm nọ, Vân Từ làm xong bài tập lẻn vào bếp lấy nước.
Cậu không bật đèn, nghe thấy Nghiêm Dược đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách: “Cả buổi chiều em ấy không ở trường?”
Buổi tối rất yên tĩnh, cậu dựa vào cửa phòng bếp, thậm chí có thể nghe thấy đầu dây bên kia trả lời: “Không, thái độ của em ấy rất tốt, nói có xử phạt gì em ấy cũng chấp nhận, nhưng không chịu nói nguyên nhân.”
“Chúng tôi đều cảm thấy rất kỳ lạ, em ấy không phải là một đứa trẻ vô kỷ luật.”
“Ngày thường lên lớp tiếp thu bài rất nhanh, thành tích cũng tốt, cả lớp bỏ phiếu gần như đều bầu em ấy làm lớp trưởng.”
Qua vài ngày, cậu nghe được cuộc đối thoại tương tự.
Nghiêm Dược đau đầu không thôi: “Hôm nay em ấy lại không đến trường?”
Giọng điệu đối diện đã dần dần bình tĩnh, hình như quen rồi: “Y chang lúc trước, số chữ trong bản kiểm điểm đã gần năm ngàn.”
“Em ấy giao sáu ngàn chữ, nói là biểu đạt thành ý đủ năm thêm một.”
“…”
Sau ngày đó, chất lượng giấc ngủ của Nghiêm Dược không tốt lắm, thậm chí nửa đêm còn đến phòng cậu, hỏi cậu về cái nhìn “Nếu có một bạn học ngày thường biểu hiện rất tốt, thậm chí ngay cả thành tích cũng tốt nốt, nhưng lại vô duyên vô cớ biến mất”.
Vân Từ buồn ngủ hỏi: “Biến mất, biến mất như nào ba?”
Nghiêm Dược: “Tiết trước còn ở trong lớp, tiết sau thì chưa chắc.”
Ý thức Vân Từ còn chưa tỉnh táo, trong lòng tự nhủ bạn học đó xuất quỷ nhập thần ghê.
“Chắc đây là thói quen đi học của bạn ấy a?” Vân Từ thuận miệng nói, “Không chừng cũng là một phương pháp học tập đó.”
Nghiêm Dược: “?”
Vân Từ: “Duy trì cảm giác mới mẻ với học tập, trốn học vài buổi để học tập tốt hơn.”
Nghiêm Dược: “…”
Nghiêm Dược ngồi bên giường cậu, nhìn cậu thật lâu, cuối cùng ông ném cái gối bên cạnh lên mặt Vân Từ: “Con ngủ tiếp đi.”
Nhưng tối hôm sau Nghiêm Dược lại tới nữa.
“Bây giờ là ba giờ sáng đó ba à,” Ánh mắt Vân Từ híp thành một khe hở, “Con cần ngủ.”
Nghiêm Dược mặc kệ cậu, vành mắt thâm quầng hỏi: “Con có thấy, có khi nào em ấy bị bạn học ngoài trường gọi ra ngoài bắt nạt không.”
Vân Từ: “Ai?”
Qua vài giây cậu mới nhận ra, “Vẫn là đề tài tối qua?”
Nghiêm Dược càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này: “Con biết bao nhiêu về chuyện bên ngoài trường?”
Vân Từ ngồi dậy, cậu im lặng trong chốc lát nói: “Nước ngoài trường rất sâu.”
“Bên ngoài có trùm trường của bốn trường đông tây nam bắc, không có việc gì sẽ đến gần trường chúng ta tìm người đánh nhau, tháng nào bọn họ cũng tiến hành một trận ẩu đả –” Vân Từ nói xong, nhận ra vẻ mặt Nghiêm Dược càng ngày càng nghiêm túc, chuyển đề tài, “Ba tin chuyện này thật hả?”
“Xã hội pháp trị, ai đánh nhau?”
Vân Từ gãi gãi tóc, buồn ngủ không chịu nổi, không thể nhịn được nữa: “Ba nói họ tên lớp bạn này đi, con hỏi giúp ba.”
Nghiêm Dược không muốn cậu xen vào, chỉ nói: “Không có gì, là học sinh của bạn ba thôi.”
Nếu như không phải lúc trước vô tình nghe được Nghiêm Dược nói chuyện điện thoại, cậu sẽ tin là thật.

“Lớp trưởng,” Ngày hôm sau, thám tử Vân Từ phái đi nằm sấp lên cửa sổ trở về bẩm báo, “Ngu Tầm của 10-7, rất kiêu ngạo.”
“Đi học toàn theo ý muốn, thường xuyên tìm không thấy người đâu, nhưng đi thi toàn đứng nhất, chắc người mà cậu tìm là cậu ta.”
Vân Từ hỏi hắn ta: “Chắc không, đừng tìm lầm người.”
Thám tử suy nghĩ: “Phù hợp điều kiện này, muốn tìm lầm cũng khó.”
Đúng vậy.
Vân Từ nhớ lại đêm không cẩn thận nghe thấy cuộc trò chuyện qua điện thoại, lần nữa xác nhận: “Thứ sáu tuần trước, cậu ấy có ở trường không?”
Thám tử: “Buổi sáng thì ở, buổi chiều không thấy đâu nữa.”
Vân Từ: “Cậu ta kiểm điểm đến mấy ngàn chữ?”
Thám tử: “Phạt năm ngàn, giao sáu ngàn.” Nói xong, cậu ta còn bổ sung thêm đánh giá của mình, “Tên này bị điên à, ai viết kiểm điểm còn viết thêm chứ.”
Vân Từ nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Trùng hết.”
Thám tử: “Trùng gì?”
Vân Từ: “Không có gì.”
“Tôi nói,” Vân Từ đưa tay, cách mép cửa sổ vỗ vỗ vai thám tử, “Việc này tìm cậu, coi như tìm đúng người rồi.”
Lớp mười của bọn họ tổng cộng có mười mấy lớp, khai giảng chưa tới hai tháng cho nên giữa các lớp vẫn còn hàng rào thông tin. Cái tên Ngu Tầm nghe thì rất nổi danh, nhưng Vân Từ biết rất ít về người này.
Tóm lại vì để mình có đủ thời gian ngủ, vì trạng thái tinh thần của lão Nghiêm, cậu dự định đi gặp tên đó.
Lớp 10-7 nằm ở một tòa nhà khác.
Trong giờ nghỉ trưa, trên hành lang toàn là người.
Vân Từ cảm giác hình như mình cũng có chút danh tiếng, bởi vì lần đầu tiên cậu đi trên hành lang nối liền giữa hai tòa nhà, trên đường có người nhỏ giọng thảo luận: “Cậu ấy cậu ấy, đó là Vân…”
Thật ra bây giờ nhớ lại, trước khi cậu và Ngu Tầm gặp mặt nhau hoàn toàn không nghĩ tới sau này hai người có thể đánh thành như vậy.
Cậu ta tỏ ra thân thiện, trước khi đi thậm chí còn cố ý cầm theo một chai nước.
“Tìm Ngu Tầm lớp các cậu,” Vân Từ chống khuỷu tay ở mép cửa sổ đằng sau, trong tay quơ chai nước nói chuyện với một bạn học ngồi bên cửa sổ làm bài tập sau giờ học, “Tìm cậu ta làm gì à?… Coi như tới kết bạn đi.”
Cuối cùng cậu còn nói, “Chai nước này cho cậu ấy, nếu cậu ấy không ở trong lớp thì đặt lên bàn giúp cậu ấy.”
Nhưng mà tên bạn học kia đánh giá cậu vài lần, ánh mắt dần kỳ quái, hắn ta đặt bút xuống, bỗng nhiên gọi một người khác: “Lưu Tử, bạn học này tới tìm anh Ngu, nói muốn kết bạn! Còn đưa nước—”
Cái tên “Lưu Tử” vốn nằm sấp ở cuối lớp định đi ngủ, nghe thấy câu này lập tức tỉnh lại, hắn ta không mặc đồng phục, tóc cũng hơi dài, hướng nằm sấp nhìn giống người ngoài trường. Lưu Tử đứng lên vung tay: “Đang muốn bắt nó đây, còn dám tự đưa tới cửa à, lôi nó ra ngoài nói chuyện!”
Vân Từ: “?”
Lôi gì?
Lôi ai, lôi cậu á?
Vân Từ không thời gian suy nghĩ, bị hai người bọn họ lao ra một trái một phải kẹp lại, chai nước trong tay cũng bay ra ngoài trong lúc hành động, thậm chí cậu còn bị nâng hai chân lơ lửng trên mặt đất, kéo qua hành lang dài đến một góc khuất.
“Các cậu con…” mẹ nó bị điên à.
Lưu Tử đè Vân Từ lên tường: “Đợi đã, đừng nhúc nhích!”
Ngay khi Vân Từ vừa điều chỉnh xong cảm xúc, muốn nói chuyện đàng hoàng với bọn họ thì từ đầu kia hành lang có một người đang đi tới.
Phía sau người nọ còn có vài người đi theo, dáng vẻ lúc xuất hiện chẳng khác nào đại ca băng đảng xã hội đen.
Hắn đi đến lối rẽ, che khuất ánh sáng chiếu vào, đứng chắn trước mặt Vân Từ.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Vân Từ có thể thấy rõ nốt ruồi ở đuôi mắt hắn.
Lúc hắn nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng, đuôi mắt khẽ nhếch lên: “Lưu Tử, buông tay ra, đừng lúc nào cũng động tay động chân với người khác, người ta không biết lại tưởng lớp 10-7 chúng ta không biết phép tắc.”
Còn cần người khác nghĩ sao?
Vân Từ châm chọc trong lòng, thầm nghĩ tên này chính là Ngu Tầm mà cậu đang muốn tìm.
Ngu Tầm trông có vẻ rất vui, hoặc có lẽ tên này vốn dĩ luôn như vậy, hắn có một khuôn mặt khiến người ta chỉ cần nhìn qua cũng biết hắn là người nổi tiếng chứ không cần phải trốn học: “Muốn kết bạn với tôi làm gì?”
Vân Từ cố gắng nhớ lại cảnh Nghiêm Dược xuất hiện bên giường mình lúc ba giờ sáng, dùng một tia kiên nhẫn cuối cùng trả lời hắn: “Gặp mặt làm quen?”
Ngu Tầm: “Sau đó thì sao.”
Vân Từ: “Sau đó cái gì.”
Ngu Tầm: “Kết bạn với tôi rồi định làm gì nữa?”
Vân Từ: “…”
Kết bạn thôi cần gì hỏi chi tiết vậy.
Cậu không nói gì, Ngu Tầm lại nói thay cậu: “Chắc chắn sẽ thường xuyên tới tìm tôi bồi dưỡng tình cảm, muốn xin phương thức liên lạc của tôi, quan tâm đến mọi thứ về tôi, rảnh rỗi thì muốn gặp tôi.”
Vân Từ càng nghe càng cảm thấy sai sai, ngắt lời: “Chờ đã…”
Ngu Tầm tỉnh bơ nói tiếp: “– tuy rằng tôi là người rất được yêu thích, cậu mộ danh mà đến cũng là điều bình thường, nhưng tôi khuyên cậu đừng phí sức nữa.”
Vân Từ: “…”
Ngu Tầm càng cười tươi hơn, đuôi mắt cong lên, lời nói lại trái ngược với biểu cảm: “Tôi không hề có hứng thú với người như cậu.”
“Lần này coi như cảnh cáo,” Hắn còn nói, “Nếu còn có lần sau đừng trách tôi không khách sáo.”
“…”
Giờ thì cậu khách sáo lắm chắc?
Vân Từ câm nín.
Mẹ kiếp.
Cha nội này bị điên à.
– ——————-
Tác giả: Hiểu lầm thôi (Nhóc Ngu bắt lầm người: Nếu có thể thì cho tôi thêm một cơ hội nữa đi)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.