Giữa Ngọn Lửa Cháy

Chương 18: Phật trong ngọn lửa



Sau khi Lộ Trì Vũ xuống xe, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là một khoảng sân rộng lớn.

Ở đây không có những tòa nhà cao tầng đồ sộ mà chỉ có những ngôi nhà được xây bằng gạch ngói mà nâu đỏ, cánh cổng lớn màu bạc được chạm khắc rất nhiều hoa văn, mái nhà được trang trí với những sọc ngang màu đỏ và xanh lam. Phía trước còn có một tấm biển màu xanh đậm, trên đó viết bằng hai ngôn ngữ là tiếng Trung và tiếng Tạng—— Lệ Hành Thangka Art Studio.

Ở xa xa là những dãy núi dài nhấp nhô, Lộ Trì Vũ nhìn về phía bầu trời xa xăm, anh nghe tiếng đọc kinh của các chùa lân cận, Lộ Trì Vũ cảm thấy dường như cuộc sống của anh đang dần chậm lại.

Ở đây có tiếng chuông báo thời gian, có trời, có đất, có dấu vết trưởng thành của Châu Lệ Hành.

“Chúng ta vào xem đi.” Châu Lệ Hành đỗ xe rồi nói với Lộ Trì Vũ.

Lộ Trì Vũ gật đầu, anh đi theo hắn vào trong.

Trong sân có một chàng trai mặc áo choàng đang mài sơn, thấy Châu Lệ Hành đi vào, đôi mắt của chàng trai sáng lên, cậu đặt dụng cụ trong tay xuống, lễ phép chào Châu Lệ Hành: “Thầy Châu, thầy về rồi.”

Châu Lệ Hành liếc nhìn đồ trên mặt đất, sau đó cười nói: “Ba Tang, đá malechite* lần này được lựa chọn rất tốt, mài ra vẽ lên tranh chắc chắn sẽ rất đẹp.”

*Đá Malachite là một trong những loại đá có màu sắc đặc biệt, hiếm có với màu xanh lá cây đậm thêm những đường nét hoa văn tinh tế và độc đáo khiến chúng trở thành một trong những loại đá phong thủy rất được yêu thích

“Em cũng nghĩ vậy!” Chàng trai nghe được lời khen từ thầy của mình thì mỉm cười không ngớt.

“Trì Vũ, đây là Ba Tang, em trai của Đa Cát.” Châu Lệ Hành giới thiệu cho anh.

Lộ Trì Vũ nhìn kỹ Ba Tang, càng nhìn càng thấy Ba Tang không giống Đa Cát chút nào, Đa Cát thì cao to, còn cậu em trai này thì lại khá mảnh mai.

Anh mỉm cười nói: “Chào em, Ba Tang, anh là Lộ Trì Vũ, em có thể gọi anh là anh Trì Vũ.”

Vì tiếp xúc với người lạ nên Ba Tang vẫn còn hơi ngượng ngùng, cậu nhìn Lộ Trì Vũ rồi lại nhìn xuống đất, cậu lặng lẽ nói: “Chào anh Trì Vũ.”

Tiếng Trung của Ba Tang không chuẩn cho lắm, hơn nữa hai chữ “Trì Vũ” cũng khá khó phát âm.

Lộ Trì Vũ bị hành động của cậu chọc cho buồn cười, xung quanh anh đa số là những người đàn ông khô khan, từ nhỏ đã chẳng biết ngại ngùng là gì. Anh chưa bao giờ gặp một đứa nhóc nào chỉ mới nói một hai câu mà đã đỏ mặt như Ba Tang, giọng nói của cậu còn nhỏ hơn cả tiếng mèo kêu nữa.

Lộ Trì Vũ vỗ vai cậu, anh an ủi nói: “Không sao đâu, tên anh khó phát âm, em gọi thế nào cũng được, không sau đâu.”

Ba Tang gật đầu, cậu không nói gì thêm, tiếp tục ngồi xổm xuống đất mài sơn.

“Đi vào trong đi.” Châu Lệ Hành vươn tay xách vali giúp anh.

Lộ Trì Vũ đi theo hắn vào trong, bây giờ anh mới nhận ra tầng trệt của ngôi nhà treo toàn thangka, trên bàn cũng như dưới mặt đất đều có những bức thangka vẫn chưa được đóng khung.

Anh chăm chú nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện hầu hết các tác phẩm ở đây đều có chữ ký của Châu Lệ Hành, chỉ có một số ít là của các học trò hắn.

Trong tủ trưng bày còn có đủ loại giấy chứng nhận, cúp thưởng của Châu Lệ Hành, mặc dù anh không biết rõ lắm nhưng nhìn qua cũng có thể biết đó là những giải thưởng nghệ thuật cấp quốc gia, có giá trị rất lớn.

Lộ Trì Vũ đi một vòng, anh cười hỏi Châu Lệ Hành: “Mấy bức thangka ở đây đều là để bán ra ngoài hả?”

Châu Lệ Hành lắc đầu: “Các bức tranh ở đây là những bức đã đạt giải, chủ yếu là để trưng bày, không phải để bán.”

Sau đó hắn chỉ về phía nhà sau rồi nói: “Những bức bán đi là những bức ở đằng kia, đó là những bức mà học trò trong studio của anh vẽ, nếu em muốn anh sẽ tặng cho em hai bức.”

“Không cần đâu.” Lộ Trì Vũ nhắm mắt lại mỉm cười, anh đến bên Châu Lệ Hành, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay hắn: “Có bức tranh của anh là đủ rồi, không cần của người khác.”

Châu Lệ Hành nghe anh nói vậy muốn cười nhưng lại không dám, hắn nghiêm túc xách vali lên lầu: “Đi thôi, phòng của anh ở trên lầu.”

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Đồng Nhân là một tỉnh nhỏ, diện tích không lớn cho lắm, sau khi truyền bá văn hóa Rerong, nhiều du khách khi đến Thanh Hải du lịch sẽ ghé sang đây, đẩy mạnh phát triển kinh tế địa phương.

Ban ngày nếu có thời gian, Lộ Trì Vũ sẽ đi đến các đền chùa gần đó.

Ở đây có rất nhiều ngôi chùa lớn nhỏ khác nhau, Phật giáo Tây Tạng là một biểu tượng văn hóa không thể thiếu ở Đồng Nhân, cũng chính vì sự phát triển của Phật giáo mà nơi đây đã xuất hiện rất nhiều tác phẩm nghệ thuật có tính tôn giáo như tranh thangka, tượng điêu khắc, thêu thùa.

Châu Lệ Hành dẫn anh đến chùa Long Vụ nổi tiếng nhất ở đây.

Ánh ban mai chiếu xuyên qua các khe lá tạo nên những vệt vàng đen đan xen, tiếng kinh cùng tiếng chuông hòa quyện vào nhau, mỗi lần tiếng chuông vang lên là những tán lá xung quanh cũng bị rung động theo.

Trên đường đi anh có thể thấy rất nhiều người Tạng quỳ lạy, đôi mắt họ vững vàng, họ chấp tay thầm nhẩm đọc kinh.

Cuối cùng, Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành đã đến trước tượng Phật để dâng hương, nói thật thì anh không phải là người sùng đạo, anh không tin vào thần linh, nhưng anh vẫn sẽ tham gia các lễ hội ở địa phương hoặc đến chùa theo thói quen.

Anh thậm chí còn quỳ xuống âm thầm cầu cho ba mẹ được khỏe mạnh, cầu cho bản thân có được những thứ mà mình mong muốn.

Anh nhìn chằm chằm Châu Lệ Hành bên cạnh mình, Châu Lệ Hành quỳ gối, chấp hai tay lại, ánh mắt hắn tràn đầy sự thành tâm, hình như là hắn đang cầu gì đó.

Khi rời khỏi chùa, Lộ Trì Vũ ngồi dưới bức tường nâu đỏ cùng Châu Lệ Hành, cách đó không xa có hai chú tiểu đang cười nói, Lộ Trì Vũ cảm thấy buồn chán nên quyết định đến đó bắt chuyện, nào ngờ hai chú tiểu lại không biết tiếng Hán.

Lộ Trì Vũ chỉ có thể đi nhờ vả Châu Lệ Hành: “Anh Hành, anh hỏi giúp em xem hai chú tiểu bao nhiêu tuổi rồi?”

Châu Lệ Hành bất lực nhìn anh, sau đó hắn nói mấy câu bằng tiếng Tạng với họ, hỏi xong hắn quay đầu lại nhìn Lộ Trì Vũ nói: “Cả hai đều mười hai tuổi.”

“Sao lại nhỏ quá vậy.” Lộ Trì Vũ nhớ lại khoảng thời gian anh mười hai tuổi, lúc đó anh còn đang học tiểu học, ngày nào cũng gây sự đánh nhau với bạn bè.

Nghĩ đến đây, Lộ Trì Vũ lại cảm thấy đắng cay. Còn nhỏ như vậy nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, mỗi ngày chỉ có thể nhìn bầu trời xanh trên cao, không biết sau này bọn chúng có hối hận không. Anh nhìn Châu Lệ Hành rồi hỏi: “Vậy hai chú tiểu này liệu có ở mãi trong chùa không?”

“Theo quy định thì khi đủ 20 tuổi sẽ được tự do quyết định, chỉ những người có duyên với Phật mới tiếp tục ở chùa.” Châu Lệ Hành nghiêm túc giải thích.

Lộ Trì Vũ nhìn theo bóng lưng của hai chú tiểu, anh ngước nhìn lên bầu trời, đột nhiên hỏi một câu không mấy liên quan: “Anh Hành, anh có tin vào Phật không?”

Châu Lệ Hành không nói gì, hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lặng lẽ nói: “Có lẽ là nên tin.”

Lộ Trì Vũ cười: “Tin là tin, không tin là không tin, sao lại có cái “nên” và “không nên” ở đây?”

“Em biết rồi đấy, anh là người vẽ thangka, từ nhỏ anh đã đọc rất nhiều kinh Phật, nếu anh không tin vào Phật, anh sẽ không thể vẽ được sự thanh cao toát ra từ trong họ.” Châu Lệ Hành nhìn về phía tượng Phật ở đối diện chùa Long Vụ, anh nhắm mắt lại: “Nhưng nhiều lúc anh lại cảm thấy Phật chỉ là suy nghĩ của con người, là sự mong ước, là con đường giải thoát khi không còn khả năng thay đổi thực tại, anh không thích cảm giác mình bị mất kiểm soát như thế.”

Lộ Trì Vũ suy ngẫm lại những gì hắn vừa nói, anh theo thói quen sờ sờ chuỗi hạt trên tay, anh nhẹ nhàng nói: “Anh Hành, thật ra em là người không tin vào Phật, khi rơi vào ranh giới của sự sống và cái chết, em mới từ từ nhận ra là không có Phật nào giúp em cả, kêu trời trời chẳng đáp, kêu đất đất chẳng linh, người duy nhất cứu em chỉ có thể là bản thân em mà thôi.”

Châu Lệ Hành quay đầu lại nhìn anh, hắn không đồng tình với lời nói của anh lắm, hắn nhẹ nhàng phản bác: “Phật đã từng nói, con người trong thế gian này, sinh ra là đến, chết là đi, phải tự gánh vác những cay đắng của chính mình. Em có thể tự cứu lấy mình là một việc hết sức vĩ đại.”

Lộ Trì Vũ nhìn vào đôi mắt của hắn, đôi mắt của Châu Lệ Hành rất đẹp, nó trong vắt như nước hồ Thanh Hải, đem lại cảm giác an toàn cho người khác, thậm chí còn khiến cho người ta chỉ muốn đắm chìm trong đôi mắt của hắn.

Lộ Trì Vũ vươn tay nắm lấy tay Châu Lệ Hành, đầu ngón tay của hắn lạnh lẽo, anh tưởng mình như đang đắm chìm trong ngọn núi tuyết chẳng thể tìm thấy lối ra.

Anh nhìn tượng Phật ở đối diện rồi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy nếu bây giờ em nắm tay anh một cách công khai thì có gọi là bất kính với Phật không?”

Châu Lệ Hành nhìn anh và lắc đầu, ngay sau đó có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi Lộ Trì Vũ, hắn nói: “Không, Phật cứu vãn chúng sinh, người sẽ hiểu được những bản năng mà con người ta không thể kiềm chế.”

Lộ Trì Vũ cảm thấy trái tim mình như thức tỉnh khỏi màn đêm u oài, anh có thể nghe thấy tiếng pháo hoa bắn đùng đùng trong lòng mình.

Cuối cùng tình yêu của anh cũng đã sống lại.

Anh như một con thiêu thân sẵn sàng bay vào ngọn lựa rực cháy.

Châu Lệ Hành véo nhẹ tai của Lộ Trì Vũ, đưa anh ra khỏi những suy nghĩ.

Châu Lệ Hành nhìn anh, hắn nghiêm túc nói: “Trì Vũ, dù em có tin hay không thì Phật vẫn luôn ở đó.”

“Phật của anh, ở đầu nét vẽ, ở trong kinh, trong tim, ở đường chân trời vô tận.”

“Còn Phật của em, ở trên lưng, trong những ngọn lửa, trong những vết thương và con đường đầy chông gai.”

“Nói cách khác thì bản chất của cuộc sống là như vậy, dù là Phật mở đường cho em hay là em tự mở đường cho mình, miễn có được kết quả tốt thì không sao cả.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.