Kể từ khi sống ở Đồng Nhân, thói quen sinh hoạt của Lộ Trì Vũ đã lành mạnh hơn rất nhiều.
Có lẽ là vì anh ở chung phòng với Châu Lệ Hành, người rất ít khi thức khuya, trừ phi có công việc đặc biệt, nếu không thì đúng chín giờ tối hắn sẽ đặt lưng xuống giường.
Lúc đầu Lộ Trì Vũ không quen với lối sống này cho lắm. Bỗng dưng lại bị bắt đi ngủ đúng giờ làm cho anh cứ như một cái bánh kép cứ lật qua lật lại chẳng thể ngủ được.
Châu Lệ Hành thấy anh cứ lăn qua lăn lại mãi nên quyết định ôm lấy eo anh, hai người nằm sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên. Lộ Trì Vũ không dám động đậy nữa.
Châu Lệ Hành thường kể cho anh nghe về những trải nghiệm của mình trong quá khứ, Lộ Trì Vũ tựa vào lòng hắn mà nghe hắn kể chuyện, nghe được một lúc thì anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Cứ như vậy mà thói quen thức khuya của anh đã bị Châu Lệ Hành thay đổi hoàn toàn, anh thậm chí còn có thể dậy sớm, khỏe khoắn chạy hai vòng quanh núi.
Lộ Trì Vũ luôn cảm thấy sức khỏe của mình càng ngày càng không ổn định, nếu không rèn luyện chăm chỉ, anh sợ rằng khi trở lại Kinh Châu, dù có đáp ứng được bài test tâm lý nhưng thể lực của anh chắc chắn sẽ không đáp ứng được.
Anh bắt đầu lên kế hoạch chạy bộ mỗi sáng, ban đầu là hai vòng, kế đến là ba vòng, cuối cùng là chạy năm vòng không ngừng nghỉ.
Lộ Trì Vũ dần dần cảm nhận được trạng thái của bản thân ngày càng cải thiện cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ban ngày, hầu như Châu Lệ Hành luôn ở trong phòng làm việc vẽ thangka, còn Lộ Trì Vũ thì ngồi bên cạnh hắn đọc sách, cả hai không ai làm phiền lấy nhau.
Thỉnh thoảng Lộ Trì Vũ sẽ nhìn Châu Lệ Hành bằng ánh mắt dịu dàng, quá trình vẽ thangka rất phức tạp, Châu Lệ Hành thường ngồi trước một bức tranh cả ngày, từ việc dùng bút chì để phác thảo đến phủ màu, vẽ chi tiết, tán sắc, cuối cùng là khắc họa khuôn mặt Phật. Mỗi bước đều đòi hỏi sự kiên nhẫn và tỉ mỉ rất lớn.
Hắn im lặng dùng đôi tay của mình lướt trên mặt vải, từng đường nét đặt xuống đều được tính toán cẩn thận.
Lộ Trì Vũ ngồi bên cạnh hắn, anh thấy bình yên vô cùng, đôi lúc vì quá mệt mỏi nên anh ngủ thiếp đi trên sàn. Bây giờ trong mơ anh không còn mơ thấy những ngọn lửa ám ảnh kia nữa, mà chỉ có hướng thơm của đồng cỏ cùng với tiếng xột xoạt mài sơn của Châu Lệ Hành.
Trong mơ, anh nghe thấy những bài kinh mà Châu Lệ Hành đã từng đọc cho anh: “Bất cứ vật gì hễ có hình tướng đều là giả dối. Nếu thấy các tướng không phải hình tướng, như thế mới tạm gọi là thấy được Như Lai*.”
*Theo Kinh Kim Cang
Lúc anh tỉnh giấc thì Châu Lệ Hành vẫn đang ngồi vẽ thangka. Lộ Trì Vũ nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất rằng đây chính là vị Phật đã cứu sống anh.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trong studio của Châu Lệ Hành có hơn mười học viên, những học viên này đều rất nhỏ tuổi. Đứa lớn nhất là Ba Tang chỉ mới mười tám tuổi, còn đứa nhỏ nhất chỉ mới chín tuổi. Buổi sáng chúng đi học, buổi chiều thì về lại studio để vẽ thangka.
Buổi tối mọi người thường tụ họp lại để ăn tối với nhau. Lộ Trì Vũ rất hay trò chuyện với mấy đứa nhỏ. Dù tiếng Hán của bọn nhỏ có hơi không chuẩn nhưng anh vẫn cố gắng giúp bọn chúng chỉnh sửa phát âm.
Lộ Trì Vũ có gương mặt rất dễ thương, mỗi khi cười lại làm lộ ra hai cái răng nanh khá đáng yêu. Anh không bao giờ tỏ vẻ kiêu căng cả mà còn rất gần gũi nữa. Lâu dần, cả Ba Tang và mấy đứa nhỏ đều rất thích tìm Lộ Trì Vũ chơi.
Ba Tang là đứa thường xuyên tìm Lộ Trì Vũ nhất. Sau khi thân nhau hơn, Ba Tang không còn ngại ngùng như trước nữa, mặc dù giọng nói vẫn còn hơi e dè nhưng cậu đã dám chủ động đùa giỡn với Lộ Trì Vũ.
Ba Tang thường hỏi Lộ Trì Vũ về thế giới bên ngoài. Cậu nói rằng từ đó đến giờ bản thân chưa từng rời khỏi nơi đây.
Lộ Trì Vũ nghe thế thì không khỏi cay đắng. Anh kể cho Ba Tang nghe về Quảng trường Thiên An Môn và Tử Cấm Thành, kể về cảnh quang đẹp đẽ ở Tô Châu và Hàng Châu cũng như băng tuyết giá lạnh của Đông Bắc.
Ba Tang rất thích nghe anh kể chuyện. Về sau, chỉ cần Lộ Trì Vũ dậy sớm để chạy bộ trên núi là cậu cũng vui vẻ chạy theo anh.
Tối đến, Châu Lệ Hành kéo Lộ Trì Vũ lên mái nhà, cả hai vừa ngồi uống rượu vừa ngắm sao.
Lộ Trì Vũ lười biếng nằm trên mái nhà, anh uống một ngụm rượu lúa mạch, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời.
Anh lẩm bẩm nói: “Anh Hành, em cảm thấy mấy ngày nay em cứ như được hồi sinh vậy, khoảng thời gian này quá vui vẻ, làm em có cảm giác không được chân thật.”
Châu Lệ Hành nhìn rồi vỗ nhẹ lên trán anh nói: “Nếu em thích thì cứ ở lại đây luôn đi, không sao cả.”
“Thật không?” Lộ Trì Vũ bất ngờ ngồi bật dậy, anh nhìn Châu Lệ Hành với đôi mắt tròn xoe.
Châu Lệ Hành nghiêm túc gật đầu: “Thật đấy, miễn là em muốn, bao lâu cũng được.”
Lộ Trì Vũ cười cười, anh nói: “Anh đừng nói như vậy mà, nếu phải rời đi em thật sự rất đau lòng, em sẽ nhớ bầu trời đầy sao này, sẽ nhớ con đường chạy bộ mỗi buổi sáng, sẽ nhớ những đứa trẻ trong studio, cũng như… sẽ nhớ anh.”
Lộ Trì Vũ cố gắng nói những chữ cuối nhỏ nhất có thể, để hắn không nghe thấy.
Nhưng Châu Lệ Hành nghe được.
Hắn nâng chai rượu lên, chạm nhẹ tay của Lộ Trì Vũ, sau đó lơ đãng nói: “Mấy đứa nhóc trong studio thích em lắm, mỗi lần tan học đều ầm ĩ đòi đi tìm anh Lộ, còn có Ba Tang nữa, trong mắt nó chỉ toàn hình bóng em thôi.”
Lộ Trì Vũ vui vẻ uống một hớp rượu, bỗng anh chợt ngẫm lại lời nói của Châu Lệ Hành, khi nhắc tới Ba Tang, không khí bỗng thoang thoảng mùi chua nhẹ.
Lộ Trì Vũ nhích lại gần hắn hỏi: “Anh ghen à?”
Châu Lệ Hành ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau hắn thở dài nói: “Ghen cái gì, cũng đã có tuổi rồi mà.”
Lộ Trì Vũ nhìn hắn một lúc rồi do dự hỏi: “Anh Hành, chúng ta của bây giờ là gì vậy?”
Châu Lệ Hành không nói gì, hắn ôm lấy vai Lộ Trì Vũ, cả hai đang ở tư thế thân mật nhưng không ôm lấy nhau, dường như chỉ dựa vào nhau để giữ ấm.
Châu Lệ Hành vuốt nhẹ cổ áo của Lộ Trì Vũ, hắn thì thầm bảo: “Trì Vũ, mấy năm trước, khi còn ở độ tuổi đôi mươi, anh đã từng có một người bạn trai.”
Lộ Trì Vũ im lặng, anh im lặng lắng nghe Châu Lệ Hành nói về quá khứ của hắn, đó là một tình yêu điên cuồng thời thanh xuân nhưng để lại vết thương khó lành.
Châu Lệ Hành ngoài gặp được Đỗ Ngọc Lan ra hắn còn gặp được một người khác.
Người con trai đó tên là Tả Duy, là bạn đại học của Đỗ Ngọc Lan. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ cùng nhau đến Tây Ninh khởi nghiệp, nhưng lúc bắt đầu bọn họ gặp rất nhiều khó khăn, may mà có Châu Lệ Hành giúp đỡ.
Tả Duy có tính cách hoàn toàn trái ngược với Châu Lệ Hành. Mặc dù anh ta cũng học vẽ tranh và có một nền tảng nghệ thuật rất vững chắc, nhưng thứ anh ta theo đuổi là hội họa.
Anh ta sống khá tự do. Đôi khi sẽ kéo Châu Lệ Hành đi dạo lúc nửa đêm, hoặc vào những ngày trời âm u anh ta sẽ kéo Châu Lệ Hành đi ngắm bình minh không thể nào thấy được.
Anh ta là một người rất kỳ lạ, anh ta tự cho mình là trung tâm, tính cách không ổn định, lúc vui vẻ thì cứ như một đứa trẻ, lúc tức giận thì lại im lặng chẳng chịu nói chuyện với ai.
Tuy nhiên, điều kì lạ là Châu Lệ Hành không cảm thấy những đặc điểm ấy là xấu, ngược lại hắn cho rằng đây là những điểm riêng của Tả Duy, hắn cảm thấy chàng trai này cứ như gió trên thảo nguyên vậy, tự do mà không bị gò bó.
Đương nhiên là bọn họ đã yêu nhau. Lúc mới bắt đầu mối quan hệ, cả hai đã trải qua những ngày tháng vô cùng hạnh phúc. Lúc đó, Châu Lệ Hành đi theo thầy học vẽ Thangka, Tả Duy là người luôn ở bên hắn.
Châu Lệ Hành nghĩ rằng bọn họ vẫn sẽ như vậy mãi mãi, cùng nhau đi đến cuối cuộc đời, cùng nhau trở thành cát bụi, vĩnh viễn không thể tách rời.
Nhưng thời gian trôi đi, bản tính tự do của Tả Duy bắt đầu không còn hài lòng với việc bị giam cầm trong mảnh đất cằn cỗi này.
Lúc đó, thầy của Châu Lệ Hành vừa trở về Nepal, sau khi nhường lại studio cho Châu Lệ Hành quản lý, Châu Lệ Hành phải vừa duy trì studio vừa phải vẽ tranh, hắn bận rộn đến tối mặt, không còn thời gian rảnh rỗi làm những việc khác.
Khi ấy, Tả Duy lựa chọn quay về Tây Ninh, anh ta nói anh ta đã chán ngấy việc ở đây rồi, muốn quay về giúp Đỗ Ngọc Lan làm vài việc.
Tây Ninh cách Đồng Nhân không xa, khi nghe anh ta muốn quay lại Tây Ninh, Châu Lệ Hành không ngăn cản gì mà chỉ để anh ta đi.
Châu Lệ Hành sắp xếp xong mọi việc hắn lập tức đến Tây Ninh tìm Tả Duy. Khi đó, hắn thấy Tả Duy đang ôm hôn một người nước ngoài, người đó tóc vàng mắt xanh, trong bọn họ cứ như người yêu của nhau vậy.
Cuối cùng, tình yêu của Châu Lệ Hành kết thúc như vậy. Một buổi trưa bình thường, một sự phản bội ngớ ngẩn, một cơn gió chẳng thể quay lại.
Hắn và Tả Duy chia tay một cách hòa bình. Đến cuối cùng Tả Duy vẫn níu kéo hắn, anh ta nói rằng chỉ là bản thân cảm thấy rất nhàm chán, không muốn bị giam giữ mãi ở đây nên anh ta chỉ đang muốn tìm kiếm ý tưởng cho tranh vẽ của mình mà thôi.
Nhưng Châu Lệ Hành chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, hắn nói với Tả Duy: “Tiểu Tả, chúng ta đang theo đuổi những thứ khác nhau. Em muốn tự do, muốn hạnh phúc, muốn sự kích thích, còn anh chỉ muốn một cuộc sống bình yên và một người không bao giờ rời xa anh.”
Lộ Trì Vũ lặng lẽ nghe anh kể hết mọi chuyện. Giờ đây anh mới hiểu được những lời Đỗ Ngọc Lan và Châu Lệ Hành nói với nhau lúc trước, anh đã biết tại sao Đỗ Ngọc Lan luôn nói xin lỗi Châu Lệ Hành, vì lúc đó cô biết rõ sự phản bội của Tả Duy, nhưng vẫn chọn giúp Tả Duy giấu hắn, để hắn như một kẻ ngốc vẽ ra tương lai tươi đẹp cho họ.
“Anh, anh ta sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ một người tốt như anh.” Lộ Trì Vũ dựa vào vai hắn, anh nói nhẹ nhàng.
“Anh nghĩ là không đâu.” Châu Lệ Hành cười khổ: “Bởi vì anh không phải người tốt lành gì.”
“Nói bậy.” Lộ Trì Vũ phản đối: “Anh là người tốt nhất mà em từng gặp, với em, anh là người tốt nhất.”
Châu Lệ Hành nhìn anh cười cười, hắn xoa đầu Lộ Trì Vũ nói: “Trì Vũ, em cũng là người tốt nhất mà anh từng gặp, em dũng cảm, tốt bụng và rất có trách nhiệm, anh rất thích em.”
Lộ Trì Vũ nghe hắn khen mình thì ngượng ngùng không thôi: “Anh đừng nói vậy, anh làm em xấu hổ đấy.”
“Anh nói thật mà.” Châu Lệ Hành nhìn anh, hắn chân thành nói: “Em cũng biết rồi đó, anh đã ba mươi lăm tuổi, mấy năm gần đây anh chẳng có cảm xúc với bất kì ai cả, chỉ đơn độc ngồi vẽ thangka mà thôi.”
“Nhưng từ khi gặp em, anh mới biết thì ra cuộc sống vẫn còn tươi đẹp như vậy, khoảng thời gian này anh thật sự rất hạnh phúc.”
Lộ Trì Vũ nói: “Em cũng vậy, khoảng thời gian này em cứ như sống trong mơ vậy, vô cùng hạnh phúc.”
Châu Lệ Hành đan tay mình vào tay Lộ Trì Vũ, cuối cùng cả hai nắm chặt tay nhau, hắn nói: “Trì Vũ, anh chỉ muốn nói với em rằng anh đã đến tuổi không còn nhiều sự chiếm hữu như khi trẻ nữa, không còn muốn giữ người mình thương ở bên cạnh bằng mọi giá nữa.”
“Vừa rồi em hỏi chúng ta là gì, anh chỉ có thể trả lời em rằng, mỗi ngày chúng ta ở bên nhau anh rất trân trọng em, trân trọng tình cảm chúng ta dành cho nhau.”
“Mỗi ngày em ở đây là những ngày vô cùng quý giá với anh.”
“Khi nào em sẵn sàng về nhà, anh sẽ gửi em những lời chúc tốt đẹp nhất, cầu chúc cho em luôn khỏe mạnh và thành công.”
“Nếu em nhớ anh thì hãy nhớ đến những kỹ niệm này, nếu không muốn nhớ cũng không sao, em cứ quên đi.”
“Anh can tâm tình nguyện dẫn dắt em vượt qua đoạn đường này, em không cần quan tâm đến anh, chỉ cần bước tiếp thôi là được.”