Giữa Ngọn Lửa Cháy

Chương 20: Đôi tay đẫm nước mắt



Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Lộ Trì Vũ vẫn lặp đi lặp lại những thói quen hằng ngày của mình. Sáng sớm chạy bộ cùng Ba Tang, đôi khi sẽ đến những ngôi chùa gần đó nghe trụ trì đọc kinh. Phần lớn các trụ trì ở đó đều nói tiếng Tạng, tuy Lộ Trì Vũ không hiểu nhưng anh cảm thấy ngồi nghe như vậy rất thư giãn.

Buổi chiều anh lại vào phòng vẽ của Châu Lệ Hành, đó là nơi mà anh thường đến đọc sách nhất. Ngồi cạnh Châu Lệ Hành đọc sách, anh cảm thấy bình yên vô cùng.

Anh thậm chí còn bắt đầu học cách mài sơn từ Châu Lệ Hành.

Sau khi tiếp xúc với việc mài sơn, anh mới biết rằng những viên đá khoáng mà Châu Lệ Hành thường dùng để vẽ thangka rất quý giá, chỉ riêng chi phí màu thôi là cũng đã vô cùng đắc rồi.

Lần đầu tiên Lộ Trì Vũ mài sơn là mài những tờ giấy mạ vàng 98k, chúng được sắp xếp gọn gàng trên đĩa, Châu Lệ Hành ở bên cạnh cầm lấy tay anh chỉ anh cách mài lá mạ vàng.

Lộ Trì Vũ nhìn chăm chú vào bột vàng trên tay mình, cảm giác xa hoa bỗng chốc ập đến, anh nhíu mày hỏi: “Vậy những miếng bị dính lên tay phải làm sao? Lãng phí quá.”

Châu Lệ Hành bị anh chọc cho buồn cười, hắn nắm lấy tay anh kéo anh đến vòi nước rồi rửa tay cho anh, hắn vừa lau sạch tay cho Lộ Trì Vũ vừa nói: “Không phải là lãng phí mà là không đáng bao nhiêu tiền cả, trong mắt những người không trong nghề sẽ thấy những miếng vàng này rất quý giá, nhưng nó thật sự kém giá trị hơn đá lapis lazuli* nhiều.”

*Đá Lapis Lazuli, tên thường gọi là Lapis, là 1 loại đá màu xanh lam được hình thành trong các mỏ đá Marble kết tinh. Không như các loại đá quý khác, Lapis thực chất là loại đá được bao gồm từ nhiều khoáng chất.

Hôm sau, Lộ Trì Vũ nhìn những lá mạ vàng mà anh tự mài ra, anh thầm tưởng tượng thành quả cuối cùng khi nó được tô lên tranh sẽ như thế nào, cảm giác thành tựu trong anh cực kì cao, cứ như là anh vừa hoàn thành một việc rất tuyệt vời vậy.

Thì ra ngoài việc làm lính cứu hỏa ra anh còn làm được rất nhiều việc ấy chứ, chỉ là anh chưa từng thử qua thôi.

Sau lần thử nghiệm đó, anh bắt đầu học mài sơn bằng nhiều loại đá khác nhau, như đá cẩm thạch, đá ngọc lục bảo, đá lapis lazuli,…. Lộ Trì Vũ dần dần ghi nhớ hết các công thức pha màu, nên thêm cái gì bao nhiêu, nên thêm cái kia bao nhiêu để có thể cho ra thành phẩm cuối cùng.

Đôi khi Lộ Trì Vũ cảm thấy như mình đã sống ở vùng đất này rất lâu rồi, thậm chí anh còn không thể nhớ được cuộc sống thành thị ở Kinh Châu trước đây ra sao.

Mãi cho đến khi Lộ Trì Vũ nhận được cuộc gọi từ chính ủy của đội – Từ Vân Ba – anh mới nhận ra rằng ba tháng nghỉ phép của mình đã trôi qua hai tháng rưỡi.

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Lộ Trì Vũ vừa mới chạy bộ về, cả người anh đổ đầy mồ hôi.

Nhìn vào màn hình điện thoại, đây là lần đầu tiên anh muốn từ chối một cuộc gọi đến từ Kinh Châu.

Anh cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi nhấc máy.

“Chào buổi sáng, chỉ huy.” Lộ Trì Vũ cười nói.

Từ Vân Ba cười cười mắng anh: “Nhóc con, cháu nghiêm túc một chút đi.”

Lộ Trì Vũ cười cười, Từ Vân Ba và ba anh là bạn thân nhiều năm, hai người học chung một trường đại học, ở chung một ký túc xá, chỉ khác là sau khi tốt nghiệp, Lộ Chính Khang thi vào công an, còn Từ Vân Ba lại vào cứu hỏa.

Từ nhỏ Lộ Trì Vũ đã ngưỡng mộ Từ Vân Ba, ông lúc nào cũng vui vẻ, không giống như người ba Lộ Chính Khang lạnh lùng của anh, thỉnh thoảng ông sẽ mua đồ chơi cho anh, có khi sẽ dẫn anh đến đơn vị chơi.

Sau này Lộ Trì Vũ cũng lựa chọn làm lính cứu hỏa, điều này đã khiến Lộ Chính Khang ganh tị mấy năm liền.

Lộ Chính Khang thậm chí cũng thường đùa với Tề Đại rằng: “Con trai anh thích chú Từ của nó thôi thì cũng đã đành, đằng này còn vào làm chung với chú Từ nữa, xem ra nó chẳng xem anh là gì hết, coi như là anh nuôi ong tay áo rồi.”

Bây giờ Từ Vân Ba là chính ủy của đội cứu hỏa Kinh Châu, nghe nói là sắp lên chức, từ khi Lộ Trì Vũ gia nhập đơn vị, ông vẫn luôn quan tâm đến anh, hơn nữa Lộ Trì Vũ cũng rất chăm chỉ, anh ham học hỏi, lúc nào cũng tích cực phấn đấu nên rất nhanh sau đó anh đã được thăng chức lên đội trưởng.

Từ Vân Ba thì thầm hỏi anh: “Trì Vũ, chú nghe ba cháu nói cháu đi Thanh Hải bây giờ vẫn chưa về?”

“Dạ.” Lộ Trì Vũ nói: “Cháu đang ở Đồng Nhân, vẫn chưa về.”

Từ Vân Ba hỏi tiếp: “Gần đây tâm trạng cháu thế nào? Hai ngày trước chú có nói chuyện với bác sĩ tâm lý của cháu, ông ấy nói rằng tình trạng của cháu giờ đây đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

Lộ Trì Vũ gật đầu: “Thật sự là mỗi ngày ở đây cháu không nghĩ tới chuyện gì cả, chỉ nhìn trời, ngắm mây, cuộc sống rất thoải mái.”

Từ Vân Ba nói tiếp: “Xem ra lời khuyên từ bác sĩ chuyên môn rất đúng đấy, cho cháu đi du lịch một chút là sẽ ổn ngay thôi.”

Lộ Trì Vũ thầm nghĩ, tâm trạng của anh thay đổi không phải là do đi du lịch mà là do gặp được Châu Lệ Hành. Nếu không có Châu Lệ Hành, chuyến đi này của anh chỉ đơn giản là thay đổi địa điểm để ngủ mà thôi.

“Trì Vũ, nếu cháu cảm thấy ổn rồi thì về sớm đi.” Từ Vân Ba khuyên nhủ anh: “Cả đội đang đợi cháu đấy, về rồi chúng ta sẽ lại đến gặp bác sĩ tâm lý, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ trở lại công việc như bình thường.”

Lộ Trì Vũ không nói gì, một lúc lâu sau anh mới lẩm bẩm: “Chú Từ, chú nghĩ cháu có thể quay trở lại đội làm việc như bình thường được nữa không?”

“Sao lại không được!” Từ Vân Ba nghe anh nói vậy lập tức nổi giận: “Trì Vũ, chú đã nhìn thấy con đường trưởng thành của cháu, chú hiểu rõ tính cách của cháu, cháu không phải là người dễ bỏ cuộc như vậy.”

Lộ Trì Vũ cay đắng trả lời: “Cháu biết, chỉ là… cháu bị thực tế làm cho không có nhiều tự tin.”

Từ Vân Ba thở dài, cuối cùng ông buồn bã nói: “Nếu… Nếu cháu vẫn không trở lại đội được cũng không sao, chú sẽ chuyển cháu sang bộ phận chính trị, với vẻ ngoài của cháu chắc chắn sẽ được nghênh đón lắm đây.”

Lộ Trì Vũ vui vẻ cười cười, anh nói đùa: “Chú Từ, chú đừng đùa nữa, với tính cách của cháu thì làm sao vào làm chính trị đây ạ, có khi sẽ bị người ta cười vào mặt ấy.”

“Ai dám cười vào mặt cháu?” Từ Vân Ba cười nói: “Chỉ cần chú chưa nghỉ hưu, ai dám cười cháu!”

Lộ Trì Vũ cười lớn vài tiếng, cuối cùng Từ Vân Ba nghiêm túc nói: “Trì Vũ, cháu về nhà sớm đi, cháu đã ở bên ngoài hơn hai tháng rồi, ba mẹ cháu rất nhớ cháu đó, chỉ là bọn họ không thể hiện ra ngoài thôi.”

Lộ Trì Vũ không nói gì, một lúc sau, anh nhẹ nhàng trả lời: “Được ạ, cháu hiểu rồi.”

Cúp điện thoại, tâm trạng của Lộ Trì Vũ không thể vui lên được, anh cảm thấy giấc mộng đẹp này sắp bị đánh thức rồi, nghe thấy tiêng chuông chùa vang lên, sự yên bình ngày nào bây giờ đã biến thành một mớ hỗn loạn, trái tim anh giờ đây vô cùng nặng nề.

Ba Tang nhận ra tâm trạng của anh không tốt nên cậu lặng lẽ hỏi anh: “Anh Trì Vũ, anh định về nhà phải không?”

Lộ Trì Vũ im lặng gật đầu, anh nói: “Ba Tang, chuyện này em khoan hãy nói với thầy của em, để anh tự nói với anh ấy.”

Ba Tang lắc đầu, đôi mắt cậu dần dần ửng đỏ, cậu ngậm ngùi nói: “Vậy khi về rồi có phải anh sẽ không quay lại nữa không?”

“Làm sao có thể.” Lộ Trì Vũ vô thức phủ định, nhưng anh lại nghĩ, nếu sau khi trở về, anh có thể làm việc lại bình thường thì lại càng không còn cơ hội quay lại Đồng Nhân, dù sao thì lính cứu hỏa quanh năm đóng đô ở đơn vị, mỗi tháng chỉ có vài ngày nghỉ cố định nên khó mà quay lại được.

Lộ Trì Vũ không thể nói ra sự thật tàn nhẫn như vậy được, anh gượng cười nói với cậu: “Khi nào anh được nghỉ anh sẽ quay lại tìm em, được không?”

“Anh, em không muốn anh đi.” Ba Tang vừa khóc vừa nói: “Anh đi rồi không còn ai chạy bộ với em, không còn ai kể cho em nghe chuyện ở bên ngoài nữa.”

Lộ Trì Vũ cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng anh là người lớn, không thể khóc lóc như trẻ con được, anh vươn tay lau đi nước mắt của Ba Tang, nhẹ nhàng dỗ dành cậu: “Đừng khóc nữa, em lớn rồi, không được khóc nhè nữa.”

“Ba Tang, em hãy học vẽ thangka thật giỏi nhé, anh tin sau này em sẽ là một họa sĩ xuất sắc như thầy của em vậy.”

“Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, em phải đi ra ngoài, phải khám phá xem thế giới này rộng đến nhường nào.”

Ba Tang nghe anh nói như vậy cuối cùng cậu cũng mạnh mẽ gật đầu: “Em biết rồi, anh Trì Vũ, em nhất định sẽ học tập thật tốt cũng như sẽ khám phá thế giới bên ngoài mà anh nói.”

Lộ Trì Vũ vỗ nhẹ vai cậu, vừa đi ra cửa anh lại bất ngờ đụng phải Châu Lệ Hành đang phơi vải trong sân.

Có vẻ Ba Tang sợ Châu Lệ Hành thấy cậu vừa mới khóc nên cậu xoay người chạy vào trong nhà.

Lộ Trì Vũ ngồi xuống bên cạnh Châu Lệ Hành, anh giúp hắn phơi vải lên.

“Có chuyện gì sao?” Châu Lệ Hành rất nhạy bén, chỉ cần nhìn sơ qua là biết chuyện gì vừa xảy ra.

Lộ Trì Vũ lắc đầu không nói gì, anh chỉ tiếp tục công việc phơi vải của mình.

Châu Lệ Hành bước đến cầm lấy cổ tay Lộ Trì Vũ rồi dùng sức kéo anh vào góc sân, hắn nghiêm túc nhìn anh.

“Tại sao lại buồn?” Châu Lệ Hành thấp giọng hỏi.

Lộ Trì Vũ vẫn im lặng.

Châu Lệ Hành tiếp tục thúc ép anh: “Nói đi.”

Hai mắt Lộ Trì Vũ đỏ hoe, dáng vẻ người lớn mà anh dựng lên trước mặt Ba Tang giờ đây đã sụp đổ trước mặt Châu Lệ Hành.

Anh như một đứa trẻ bị tổn thương tìm thấy một lối thoát để giãi bày vậy, anh vùi đầu vào lòng tay của Châu Lệ Hành không nói một lời mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Châu Lệ Hành nhìn đôi vai run run của Lộ Trì Vũ, hắn không nói gì, chỉ để anh im lặng khóc.

Lòng bàn tay của hắn giờ đây đã thấm đẫm nước mắt, Lộ Trì Vũ mới cắt tóc cách đây vài ngày, mái tóc ngắn đuôi vuông trông rất hợp với anh.

Châu Lệ Hành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh, tóc anh khá nhọn, cứ như là lông nhím vậy.

Nhưng con nhím bé bổng này đã lột bỏ hết cái gai trên cơ thể mình, lột bỏ tất cả sự giả dối, giờ đây chỉ còn lại là một con nhím mềm mại mà thôi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao em lại buồn quá vậy?”

Lộ Trì Vũ xấu hổ quay sang chỗ khác, anh không muốn nhìn vào Châu Lệ Hành: “Anh Hành, có lẽ em sắp phải về nhà.”

Châu Lệ Hành không nói gì, bầu không khí lập tức chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Lộ Trì Vũ cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng mình. Anh đỏ mắt quay lại nhìn Châu Lệ Hành, anh thấy hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không đau lòng cũng không buồn bã.

Hắn hỏi: “Bây giờ về liệu em có thể sống tốt được không?”

Lộ Trì Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: “Em không biết, nhưng em không thể tiếp tục trốn tránh mãi được, em không thích điều đó.”

“Được.” Châu Lệ Hành nắm chặt lấy tay anh: “Vậy anh sẽ đưa em về lại Tây Ninh.”

Lộ Trì Vũ nhìn Châu Lệ Hành, anh thấy trong mắt hắn cứ như có một màng sương bao quanh vậy, hắn giấu hết tất cả cảm xúc của mình dưới lớp sương mù, làm cho người khác không thể sờ được, không thể nhìn thấu cũng như không thể đoán được.

Lộ Trì Vũ rất muốn hỏi Châu Lệ Hành rằng liệu khi anh rời đi rồi hắn có buồn không? Khi anh rời đi, liệu Châu Lệ Hành có nhớ đến anh không? Hay hắn sẽ quên anh đi như cách hắn quên đi Tả Duy?

Châu Lệ Hành luôn là người như vậy, Lộ Trì Vũ thích sự dịu dàng của hắn, thích sự bao dung của hắn, thích cảm giác an toàn mà hắn mang lại.

Nhưng Châu Lệ Hành cũng luôn khiến anh cảm thấy thất bại, giống như tình huống bây giờ, anh thì khóc lóc vì sắp phải chia ly nhưng Châu Lệ Hành lại vô cảm nhìn anh.

Châu Lệ Hành giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống cứu giúp những kẻ khốn cùng, giờ đây khi Lộ Trì Vũ đã đi đến bến bờ của hạnh phúc, còn hắn như đứng ở bờ bên kia mà nói rằng: “Con đường sau này anh không thể đi cùng em được nữa.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.