Kỳ thi giữa kỳ đến như dự kiến.
Với thành tích của kỳ thi cuối tháng, lần này Vu Hạ theo thường lệ được phân vào phòng thi đầu tiên, cùng phòng thi còn có Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã.
Thí sinh vào phòng thi là 30 học sinh đứng đầu lớp, phòng thi hoàn toàn dựa trên thành tích cuối cùng của kỳ thi, Vu Hạ ngồi chỗ số 3, ở giữa có Quý Thanh Dư và hai nam sinh khác.
Môn thi cuối cùng là môn Toán, có lẽ nhờ có Quý Thanh Dư giúp đỡ nên bài thi Toán lần này so với lần trước thuận lợi hơn rất nhiều.
Thời gian làm bài vừa mới chấm dứt, mọi người bắt đầu nhỏ giọng trao đổi đáp án trắc nghiệm.
Đợi cho giáo viên giám thị rời đi, Giang Bình Dã đã liền tiến lại đây: “Lão Quý, câu cuối cùng cậu chọn gì?”
Quý Thanh Dư suy nghĩ vài giây: “B.”
“Hả?” Giang Bình Dã bỗng chốc suy sụp: “Không phải chứ, tôi tính ba lần rồi đều ra C, cậu có nhớ nhầm không vậy?”
Quý Thanh Dư giương mắt nhìn qua: “Không tin thì hỏi Vu Hạ.”
Bỗng dưng bị cue ra chỗ mình Vu Hạ hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu: “Là B.”
Giang Bình Dã: “……”
Không đợi cậu nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi: “Quý Thanh Dư, có người tìm.”
Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc thấy Hứa Điềm đang đứng ở cửa.
Ở trong một chỗ toàn học sinh mặc đồng phục xanh trắng bình thường, Hứa Điềm mặc chiếc áo khoán len màu vàng lông ngỗng toàn thân nổi bật.
Cùng lúc đó, những người khác trong phòng học cũng nhìn thấy Hứa Điềm đứng ngoài cửa.
Mỹ nữ luôn là tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện, nhất là những người đẹp như Hứa Điềm.
“Này, nữ sinh đứng ngoài cửa kia có phải chính là hoa khôi của Trung học số 13 bên cạnh không?”
“Chắc chắn là đúng rồi, không nghe thấy người ta mới nói là tìm Quý Thanh Dư sao?”
“Ôi mẹ ơi, không hổ là hoa khôi, dáng vẻ cũng quá đẹp rồi, vừa cao vừa gầy, nhìn xem đôi chân của cô ấy nhỏ vậy, tớ đoán khoảng 40kg đi!”
“Vãi chưởng—40kg, cô ấy chắc cũng cao khoảng 1m7 đi? 1m7 mà 40kg, dáng người ma quỷ gì đây a a a! Thật ghen tị.”
“Điều đáng ghen tị nhất không chỉ là gầy, người ta không chỉ gầy mà dáng người còn hoàn hảo! Cái gì cũng đều có đủ!!”
“Cậu bị sao vậy? Càng nói càng màu mè!?”
“Được rồi được rồi, đi nhanh đi, đợi lát nữa cánh gà Coca trong nhà ăn bị người ta lấy hết bây giờ.”
“……”
Vu Hạ mím môi, thu hồi tầm mắt, sau đó theo bản năng nhìn về phía Quý Thanh Dư.
Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn về hướng cửa sau đó liền đứng dậy đẩy ghế đi ra ngoài.
Ngày đó là lần cuối cùng Vu Hạ gặp Hứa Điềm lúc còn là học sinh, rất lâu về sau cô mới biết được Hứa Điềm bị trong nhà sắp xếp cho đi nước ngoài du học. Hôm nay đến gặp riêng Quý Thanh Dư là để nói lời tạm biệt.
Giang Bình Dã đã quen với việc Hứa Điềm đến tìm Quý Thanh Dư, cậu đứng dậy vỗ vai Vu Hạ: “Đi thôi, đi tìm Tống Dao cùng đi nhà ăn ăn cơm, hôm nay thứ ba nhà ăn có cánh gà Coca.”
Dừng một chút, Vu Hạ mới hỏi thử: “Vậy còn Quý Thanh Dư? Không đợi cậu ấy sao?”
“Haizz.” Giang Bình Dã khoát tay: “Không cần chờ cậu ấy, trưa nay bị vị kia quấn lấy cậu ấy chắc không trở về được rồi, chúng ta tự đi ăn.”
Vu Hạ gật đầu đi theo sau Giang Bình Dã ra khỏi phòng học, từ xa đã nhìn thấy bóng người ở cuối hành lang, cổ họng bỗng cảm thấy khô khốc.
Kết quả của bài thi giữa kỳ được trả vào ngày hôm sau, thành tích của Quý Thanh Dư vẫn vững vàng như trước, vẫn vị trí đứng đầu lớp. Vu Hạ cũng vẫn đứng ở vị trí thứ ba, nhưng lần này tổng điểm so với lần trước cao hơn hai mươi điểm.
Nhìn thấy thứ tự trên bảng điểm, Vu Hạ nhẹ nhàng cong cong khóe môi, cô nhớ rõ Ngô Thái Ngọc đã nói nếu vẫn duy trì ở top 3 sẽ được nhận học bổng.
Cô không có dã tâm lớn như người khác, cô chỉ cần thành tích ở top3 cuối kỳ thuận lợi nhận được học bổng là được, không cần chìa tay ra xin tiền Vương Nguyệt Mai nữa là được.
Ngày thứ ba sau khi thi xong chính là buổi họp phụ huynh, mặc dù Vu Hạ đã gọi điện trước cho Vương Nguyệt Mai nhưng đến ngày họp phụ huynh thì bà lại không tới.
Vu Hạ từ lúc bắt đầu buổi họp và đợi đến lúc buổi họp phụ huynh kết thúc, trong khoảng thời gian này cô gọi cho Vương Nguyệt Mai vô số cuộc, nhưng âm thanh thông báo vẫn luôn lạnh lùng phát ra từ ống nghe.
“Xin chào, người nhận tạm thời không nhấc máy, vui lòng gọi lại sau……”
Lần cuối cùng, Vu Hạ tắt máy, nhét điện thoại vào trong túi áo khoác một lần nữa.
Đợi sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Vu Hạ mới trở lại vào trong phòng học xin lỗi Ngô Thái Ngọc, cũng giải thích tình huống.
Thành tích của Vu Hạ tốt, Ngô Thái Ngọc cũng biết hoàn cảnh trong nhà của Vu Hạ nên cũng không làm khó cô.
Ngô Thái Ngọc: “Vậy em bảo mẹ lúc nào có thời gian thì gọi điện cho cô, em chắc là cũng có số điện thoại của cô rồi đúng không?”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng thưa cô.”
“Vậy không còn việc gì em về ký túc xá trước đi, trời tối rồi, một mình em ở ngoài cũng không an toàn.”
Vu Hạ: “Tạm biệt cô Ngô.”
Từ văn phòng đi ra, Vu Hạ mới nhận được tin nhắn trả lời của Vương Nguyệt Mai, nói hôm nay vội đi công tác nên quên mất buổi họp phụ huynh của cô.
Trong hành lang tối đen, Vu Hạ nhìn xuống câu trả lời có lệ kia rồi khẽ thở dài,
Vương Nguyệt Mai luôn như vậy, rõ ràng là cố ý cho có lệ, luôn nói giọng điệu như vậy với cô, nếu cô phản bác lại thì chính cô là người không hiểu chuyện.
Cô thực sự rất chán ghét cảm giác này.
Đến lúc trở lại phòng ngủ Vu Hạ mới bỏ điện thoại ra nhắn——
[Cô giáo Ngô bảo khi nào mẹ rảnh thì gọi điện, đây là số điện thoại của cô giáo Ngô 136xxxx6087]
Tin nhắn đã gửi một lần nữa lại chìm xuống đáy biển, cô cũng không biết Vương Nguyệt Mai sẽ gọi điện cho Ngô Thái Ngọc hay không.
Sau đó Vu Hạ đem điện thoại đặt lên bàn, lại nặng nề thở dài.
–
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã chuẩn bị kết thúc lớp 11. Nháy mắt sắp bước sang tháng chạp, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh hơn.
Mùa đông ở phía Nam khác mùa đông ở phía Bắc, từ nhỏ Vu Hạ đã lớn lên ở phía Bắc. Hệ thống sưởi ấm ở phía Bắc bắt đầu từ tháng 10, tuy vào thời điểm lạnh nhất ngoài trời âm dưới 20 độ nhưng trong nhà vẫn luôn ấm áp.
Nhưng phía Nam thì khác, mùa đông ở phía Nam tuy rằng chỉ âm dưới mấy độ, nhưng cái lạnh ẩm thấu xương làm cho Vu Hạ là người lần đầu trải qua không chống đỡ được. Thế cho nên sau khi bước vào đông, Vu Hạ liên tiếp bị cảm và sốt.
Bời vì uống thuốc vào buổi sáng, giữa tiết học đầu tiên Vu Hạ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, một tiết học mà như lọt vào trong xương mù, quyển vở ghi chép cũng lộn xộn. Vất vả đến tận cuối tiết, Vu Hạ mới tìm được tư thế thoải mái nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Hạ Hạ, sao cậu lại đổ bệnh nữa rồi?”
Tống Dao lấy từ trong balo ra một hộp thuốc trị cảm đặt trên bàn Vu Hạ: “Cậu thử cái này đi, mỗi lần bị cảm tớ đều uống thuốc này, hai ngày liền khỏi, rất có ích.”
Vu Hạ hít cái mũi bị nghẹt, nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn cậu nha Dao Dao.”
Tống Dao khoát tay: “Không cần cảm ơn đâu, thể chất của cậu còn kém hơn tớ, một mùa đông thôi mà đã bị ốm ba lần rồi.”
Lúc này Vu Hạ đang phát sốt, thật sự không còn chút sức lực nào, chỉ nằm trên bàn nói chuyện với Tống Dao: “Có lẽ là vì tớ chưa thích ứng được với nhiệt độ ở phía Nam, trong phòng ký túc và ngoài trời đều lạnh tớ thật sự……”
“Cũng đúng.”
Nghe vậy Tống Dao liền gật đầu: “Các cậu ở phía Bắc trong phòng đều có máy sưởi, trong nhà chúng ta cũng có thùng lửa điện hoặc thảm điện, cũng có thể giúp cậu không bị cảm nhiều lần nữa.”
Vu Hạ ‘ừm’ một tiếng dài, “ Nhưng phòng ký túc xá không cho dùng thiết bị điện trái phép.”
“Ký túc không cho dùng thảm điện, vậy những hôm rất lạnh cậu làm sao chịu được.” Tống Dao nảy ra ý tưởng giúp cô: “Nếu không cậu về nhà ở đi, ở nhà so với ký túc xá của trường ấm hơn một ít.”
Vu Hạ sốt tới mức đầu óc choáng váng, trong đầu cô liên tục có tiếng ‘ong ong’, cô gật đầu: “Để tớ suy nghĩ xem.”
“Nếu cậu thật sự không thoải mái thì nói với tớ, tớ đi xin phép cô giáo cùng cậu.”
“Ừm.” Vu Hạ gật đầu.
“Vậy được, vậy cậu tranh thủ giờ ra chơi ngủ một lát đi.”
Nói xong Tống Dao quay trở lại vị trí ngồi của mình, lấy áo khoác trong balo ra khoác cho Vu Hạ, không quấy rầy cô nữa.
Sau khi Tống Dao về chỗ, Vu Hạ nằm trên bàn, mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi Quý Thanh Dư.
Cô muốn ngẩng đầu nhưng lại không có sức lực, thân thể như bị thứ gì đè xuống, cho đến khi mất đi ý thức.
…….
Quý Thanh Dư từ bên ngoài đi vào liền thấy Vu Hạ quấn mình như một cái bánh chưng, cả người nằm trên bàn, hai bên tóc mai dày lộ ra sườn mặt đỏ bừng không giải thích được.
Giang Bình Dã lúc này cũng từ bên ngoài tiến vào, cậu ta mắng: “Quý Thanh Dư! Cậu lại đi một mình không đợi tôi!”
Vu Hạ cau mày, nhẹ nhàng quay mặt sang hướng khác.
Thấy thế Quý Thanh Dư hơi nhíu mày, đồng thời Giang Bình Dã cũng chú ý tới Vu Hạ, hỏi: “Hôm nay Vu Hạ làm sao vậy?”
Tống Dao: “Vu Hạ bị ốm mới vừa ngủ, cậu bé mồm đừng đánh thức Vu Hạ.”
“Cái gì mà bảo tớ bé mồm?” Giang Bình Dã nhất thời không vui: “Không phải cậu cũng đang nói chuyện sao, dựa vào cái gì mà nói tớ?”
Vừa dứt lời, Quý Thanh Dư liền giương mắt nhìn, giọng điệu bình thản: “Bởi vì cậu quá ồn.”
Giang Bình Dã: “?”
–
Vu Hạ ngủ đến hết tiết ba của buổi sáng, đây cũng là lần đầu tiên Vu Hạ lập kỷ lục về việc ngủ trong lớp.
Sau khi tỉnh ngủ, Vu Hạ vẫn chưa hạ sốt, cô lấy ra hai hộp thuốc Tống Dao đưa cho đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, cầm lấy bình uống nước mới phát hiện buổi sáng cô đã uống hết rồi.
Ngay tại lúc cô định cầm bình nước ra hành lang lấy nước ấm thì trên vai bỗng có một sức lực, ấn vai cô xuống khiến cô ngồi trở lại chỗ.
Cùng lúc đó, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Cậu ngồi đi, tôi đi cho.”
Không đợi cô phản ứng, Quý Thanh Dư đã lấy bình nước của cô cất bước ra ngoài phòng học.
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ theo bản năng vỗ vỗ mặt mình xem có phải mình bị sốt đến mức xuất hiện ảo giác hay không.
Sau khi xác định không phải ảo giác, Vu Hạ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng hơn.
Rất nhanh Quý Thanh Dư liền lấy nước ấm trở về, cậu đem bình giữ ấm đặt lên bàn cô: “Nhân lúc còn nóng uống đi.”
Nói xong, cô thu hồi ánh mắt của mình đi như thể sự dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hậu tri hậu giác, Vu Hạ mới nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Không biết Quý Thanh Dư có nghe thấy không.
Ngay khi Vu Hạ do dự không biết có nên nói lại lần nữa hay không, Quý Thanh Dư đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Không có gì.”
Nói xong lại quay đầu.
Tại chỗ, tay Vu Hạ cầm bình giữ nhiệt đã lấm tấm mồ hôi, mơ cảm nhận được hơi ấm còn xót lại của anh.
Sau một hồi lâu, Vu Hạ đang cầm bình giữ nhiệt ngẩng đầu lên.
Lưng chàng trai ngồi thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu nghiên cứu bài kiểm tra Vật Lý sáng nay, cứ như thể sự rối loạn vừa rồi đều là lỗi của cô.
Cô chậm rãi thu hồi ánh mắt, lấy ra viên thuốc bỏ vào miệng, cúi đầu uống một ngụm nước. Viên thuốc lập tức tan trong miệng, vị đắng lan ra khắp khoang miệng, cô uống thêm một ngụm nước lớn mới nuốt cả viên thuốc sớm.
Chỉ còn lại vị đắng đọng lại rất lâu trong miệng.