Vân Kiều uống một ngụm nước trái cây trấn tĩnh mình lại.
Sao tự dưng cô lại thấy xấu hổ thế nhỉ, nhưng biết đâu hôm qua cô thật sự không có ngáy thì sao.
Vả lại có khi Đình Nhậm hắn lại chẳng buồn để ý đến, cứ xem cô như con gấu bông mà tiện tay mang vào rồi vứt lên giường, làm chút công đức để bù vào cho những điều xấu xa hắn làm.
“Lục tiểu thư, có người gửi cho cô.”
Người giúp việc mang vào một hộp giấy lớn, được được bọc lụa ở bên ngoài.
Phía lên còn có in một logo lớn.
“Là của trường Diêu Hòa.”
Cô vừa nhìn logo này đã đoán ra ngay, nhưng trường lại gửi gì cho cô thế nhỉ, ngày mai mới là ngày đi học chính thức mà.
Người giúp việc giúp Vân Kiều mở hộp ra.
Bên trong là hai bộ đồng phục với áo sơ mi, chân váy đen, mũ, có cả áo khoác và áo gile nữa.
“Xin chào Lục Vân Kiều, hân hạnh được chào đón cô đến với trường Diêu Hòa.”
Cô đọc bức thư cảm ơn được cài trên mũ đồng phục, thầm cảm thán sự chu đáo của trường.
Cô lại nhớ tới chuyện của Đình Nhậm, nếu anh ta là người đã ra lệnh kết liễu Lý Dương thì quá đáng sợ rồi.
Con người này khó đoán vô cùng, không nóng không lạnh, lúc thì coi thường cô, lúc lại muốn trả thù cho cô mà làm nên chuyện không tưởng tượng nổi.
Hắn rốt cục muốn gì? Vân Kiều bắt đầu cảm thấy hoài nghi về mối quan hệ thật sự giữa Đình lão lão và ông nội cô, có vẻ nhưng không chỉ là “tình địch cũ” của nhau đâu.
Trường Diêu Hòa
Thẩm Xuyên bấm thang máy đi lên tầng cao nhất.
Trong lúc chờ đợi, anh còn hát vu vơ vài câu, có vẻ rất yêu đời.
Thang máy dừng ở một số tầng, mấy nữ sinh may mắn được đi cùng thang máy với giáo sư Thẩm thì miệng cười không ngớt, có người còn muốn mời anh chụp ảnh cùng nhưng họ đều không dám mở lời.
Phòng hiệu trưởng nằm ở tầng mười tám, hành lang xung quanh không một bóng người, sàn nhà và tường lát đá sáng bóng.
Tầng này chỉ dùng cho hiệu trưởng và các phòng lưu trữ thông tin quan trọng, thậm chí là Thẩm Xuyên phải có thẻ từ thì mới có thể lên được đến đây.
Cạch!
Cánh cửa lớn của phòng hiệu trưởng mở ra.
Người ngồi bên trong xoay ghế lại, đứng dậy niềm mở ra đón.
“Giáo sư Thẩm, hôm nay rảnh rỗi lên đây tìm tôi uống trà sao?” – Đây là Lưu Nhiệm, hiệu trưởng của trường Diêu Hòa.
“Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy, chỉ muốn hỏi xem là việc tôi nhờ vả thầy đã xong xuôi chưa?” – Thẩm Xuyên xua tay, giã lả cười.
“Tôi đã làm xong rồi, mới gửi đi ban nãy.
Yên tâm, chính tôi đã kiểm tra mọi thứ, không sót món nào.”
Thẩm Xuyên gật gật đầu, nghe Lưu Nhiệm nói như vậy thì vô cùng hài lòng.
Nhưng bỗng dưng sắc mặt anh sượng lại khi thấy bó hoa hồng bằng sáp nhỏ đang nằm trên bàn hiệu trưởng.
“Này, thầy có chắc là đã bỏ vào đầy đủ chứ?” – Thẩm Xuyên nhướng mày, mắt hướng về phía bàn.
Lưu Nhiệm từ từ nhìn theo, mặt ông ta cũng nhanh chóng biến đổi một cách kỳ lạ.
Thẩm Xuyên ôm đầu, không nói nên lời mà rời khỏi đó.
Thật ra hôm nay trường Diêu Hòa gửi đồng phục đến cho các sinh viên mới, Thẩm Xuyên đặc biệt nhờ vả hiệu trưởng bỏ vào một bó hoa để tặng riêng cho Vân Kiều, nhưng cuối cùng ông ta lại quên mất.
Đến giờ dạy, Thẩm Xuyên bước vào lớp.
Gương mặt không mấy vui vẻ, trái tim này lần đầu tiên tổn thương đến thế.
Anh đặt mớ tài liệu lên bàn, nở nụ cười đầy “thân thiện” và ngây ngất lòng người với sinh viên trong lớp.
“Tất cả, lấy giấy ra làm bài kiểm tra.”
Thế là suốt cả buổi dạy hôm đó, có khoảng mười lớp đã bị “giận cá chém thớt” nhằm xoa dịu cho tâm hồn mỏng manh của giáo sư Thẩm.
Tập đoàn Đình Gia
Trong phòng chủ tịch, Đình Nhậm ngồi trước màn hình máy tính lớn, hắn đang chăm chú xem gì đó, thỉnh thoảng lại nhếch mép cười.
“Cô có vẻ được họ yêu thích quá nhỉ?”
Đình Nhậm ngả người ra ghế.
Trên màn hình vẫn là khung cảnh tại phòng ăn ở biệt thự Đình gia.
Từ thời Đình lão lão còn sống, ngoài những camera lắp ngoài sân vườn thì trong nhà ông không cho phép lắp.
Nhưng Đình Nhậm đã bí mật lắp một cái ở phòng ăn.
Những ngày gần đây, hắn thường mở lên xem.
Vân Kiều và những người trong nhà rất vui vẻ với nhau, cô ta không có vẻ gì là đang lợi dụng Đình gia cả.
Vì anh và Đình lão gia không mấy khi về biệt thự này, lâu lắm rồi mới thấy những người giúp việc cùng ngồi xem ti vi ở phòng ăn.
Chắc là từ khi mẹ Đình Nhậm qua đời, sức khỏe của Đình lão lão yếu đi thì không còn vui vẻ như vậy nữa.
Những người làm việc trong Đình gia đều là do Đình lão lão đưa về, họ đều không có người thân và từng được Đình lão lão cứu mạng.
Cho nên mối quan hệ giữa chủ tớ vô cùng tốt, coi nhau như người một nhà.
Nhà của Đình Vãn
Sau khi uống say mèm tối hôm qua, Đình Vãn đã được vệ sĩ và Lâm Tiểu Yến đưa về nhà an toàn.
Cô đã quen với việc này rồi nên đến gần chín giờ sáng mới vào bếp làm điểm tâm, vì dù gì mỗi lần uống say về là Đình Vãn không bao giờ dậy sớm.
Nếu hỏi ai chính là người nhớ hết được những thói quen của Đình Vãn, đó chính là Tiểu Yến.
Ting! Ting! Ting!
Tiểu Yến nghe tiếng chuông điện thoại liền từ trong bếp đi ra.
Đêm qua chiếc áo khoác của Đình Vãn vẫn còn để ở ghế sô pha phòng khách, bên trong có điện thoại đang reo.
Cô lau khô tay, lấy điện thoại ra từ túi áo rồi chạy ngay lên lầu.
Màn hình hiển thị hai chữ “Cháu trai”, Tiểu Yến cũng không kịp suy nghĩ, vội mở cửa phòng tìm Đình Vãn.
“Cậu chủ, cậu có điện thoại!” – Cô cứ tưởng như mọi khi, cứ có cuộc gọi nào quan trọng thì anh sẽ cho phép cô tự ý vào phòng, tránh để lỡ việc.
Nhưng hôm nay thì không, Đình Vãn đã thức dậy, cô không phải là người đánh thức anh.
Đập vào mắt của Tiểu Yến là một người đàn ông vừa bước ra từ phòng tắm, bờ vai rộng, cơ bắp săn chắc, từng giọt nước trên tóc nhỏ xuống khuôn ngực trần vô cùng quyến rũ.
Tiểu Yến bị một màn đơ hết cả người.
“Nhìn đủ chưa?”.