Tiếng th ở dốc của Bạch Liễu Khanh bị tiếng chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh.
Không biết trên màn hình đã hiển thị tên của ai mà trông cô ta lại sợ hãi không kém gì khi đối diện với Đình Nhậm.
Nhưng không thể không bắt máy, bàn tay run run trượt qua một bên.
“A lô.”
“Chậc chậc, em yêu à.
Không ngờ khi về nước rồi em lại nổi tiếng ghê đấy.
Còn sắp lấy được chồng giàu nữa.
Nhưng để anh ta đổ vỏ nhưng vậy không tốt đâu.”
Từ bên kia, giọng nói sặc mùi nguy hiểm của đàn ông truyền đến, câu nào cũng tràn đầy hàm ý.
“Anh cút đi! Đừng tìm đến tôi!”
“Không ngờ tên thật của em cũng đẹp thật đó.
Gọi là Elly thì cũ quá.
Gọi là Bạch Liễu Khanh, nhỉ?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đang thưởng thức rượu ngon trong một căn phòng với ánh nến yếu ớt.
Có vẻ Bạch Liễu Khanh đã dây dưa với một loại người không phải tầm thường.
Cô ta vì quá hoảng sợ nên đã cúp máy ngang như mọi lần.
Không có gì phải nóng vội cả, Bạch Liễu Khanh không dám báo cảnh sát vì sợ sẽ bị phát giác ra chuyện cái thai, hơn nữa có thể cô hiểu rõ về người đàn ông này nên không dám động đến.
Bỏ trốn về nước hòng thoát khỏi tầm mắt của hắn ta nhưng vô dụng, nay hắn đã sắp tìm đến cửa rồi.
Hôm nay Thẩm Xuyên có việc ở Thẩm Gia nên chỉ ghé qua lúc sáng và mua cho Vân Kiều một ít hoa quả.
Cô thấy ở nhà như thế này mãi thật là buồn chán quá, buổi tối dùng bữa xong cũng không biết làm gì.
“Cô Lục!”
Vân Kiều đang ngồi dưới phòng khách để xem ti vi thì Trần Hiểu Nghi mang đến cho cô một ly sữa nóng.
“Chị lớn hơn em một tuổi mà.
Gọi em là Kiều đi.”
Vui vẻ nhân lấy ly sữa từ tay Hiểu Nghi, Vân Kiều ngồi qua một bên ý muốn để cô ấy ngồi xuống cùng mình.
“Không được, cậu Thẩm sẽ đuổi việc tôi mất, cô đừng làm tôi khó xử mà.”
Vân Kiều bật cười, thôi thì không làm khó, cô sẽ cố gắng quen với việc này hơn.
Nhưng Hiểu Nghi cứ đứng mãi không chịu đi khiến cho cô càng tò mò hơn.
“Chị có gì muốn hỏi đúng không?”
“Vào làm được mấy ngày…!Nhưng tôi cũng thắc mắc.
Ừm…!Mối quan hệ của cô Lục và cậu Thẩm, cậu Đình là thế nào vậy? Nghe nói cậu Đình sắp cưới vợ mà?”
Nghe đến đây, cô suýt làm rơi ly sữa nóng trên tay xuống đất.
Cố lấy lại bình tĩnh mà đặt nó lên bàn, Vân Kiều gặng hỏi lại.
“Chị vừa nói gì? Ai sắp cưới vợ?”
“Cô Lục không biết sao? Cậu Đình là thiếu gia của Đình Gia, tháng trước đã lộ ảnh ân ái cùng với tiểu thư của Bạch Gia.
Họ cũng vừa công bố có bảo bảo cách đây không lâu.
Chắc sẽ sớm đám cưới thôi mà.”
Không thấy Vân Kiều đáp lại, Hiểu Nghi cứ thế mà huyên thuyên tiếp câu chuyện.
“Một người đẹp trai không góc chết, một người xinh đẹp mỹ miều, đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Đình Gia có uy tín lâu đời, Bạch Gia còn kinh doanh bất động sản.
Cô Lục nghĩ thử xem, hai nhà này làm thông gia chắc chắc sẽ chấn động lắm đây.”
Vẻ mặt Vân Kiều bắt đầu nở nụ cười sượng trân.
Cô im lặng đi thẳng lên phòng, bỏ lại Hiểu Nghi đứng ngơ ngác một mình.
Nhưng sau khi xác định Vân Kiều đã vào phòng, ở dưới phòng khách, Trần Hiểu Nghi lập tức cười xảo trá.
Cô ta làm sao không biết Lục Vân Kiều chính là vị hôn thê đã được Đình lão quá cố chỉ định cơ chứ.
Nhưng nhìn bề ngoài cùng với những vết khâu để lại sau phẫu thuật kia cũng có thể lờ mờ đoán ra được cô ấy bị mất trí nhớ.
Hóa ra những gì báo chí viết chỉ toàn là một màn kịch.
Đình thiếu gia này vốn dĩ không hề yêu Bạch tiểu thư.
Ngày nào anh ta cũng đến đây thăm vị hôn thê trước kia của mình.
Trần Hiểu Nghi chỉ có thể tự mình tìm hiểu được đến đó, còn nguyên nhân vì sao lại dẫn đến những việc này thì không thể, họ quá kín miệng, thậm chí là đề phòng người ngoài nên khó để nghe ngóng.
Dù có hỏi Vân Kiều thì cô cũng chẳng nhớ gì mà trả lời.
Trần Hiểu Nghi thở dài một cái rồi thu dọn ly sữa.
Tại một nơi nào đó trong thành phố Q
Trong đêm tối tĩnh mịch, không trăng không sao, gió rít từng cơn bạch buốt.
Căn phòng vip ở khách sạn năm sao vang lên những âm thanh đầy ái muội.
Nam nhân cao chừng mét tám, thân thể cường tráng, làn ra rám nắng càng có cảm giác mạnh mẽ hơn dưới ánh đèn mờ ảo.
Nữ nhân dưới thân không một mảnh vải, từng đường cong thoắt ẩn thoắt hiện đang phát ra những tiếng gọi đầy dụ hoặc.
Hai người quấn lấy nhau, hết cao trào này đến cao trào khác.
Người đàn ông ấy tên là Vương Hiên, hai mươi tám tuổi, là người nước M gốc TQ.
Vì là con lai nên trên người toát lên vẻ đẹp giữa châu Âu và châu Á, thậm chí là giọng nói mang bội phần nguy hiểm.
Chỉ mới đến đây không lâu mà đã vội tìm tình nhân rồi.
Không sai, cô gái đang chìm trong d*c vọng đó chính là tình nhân mà hắn tìm được từ một môi giới lớn với cái giá khá đắt.
Nhưng nhu cầu của hắn cao thế này, một người làm sao có thể đáp ứng đủ?