Vì để hạn chế tối đa việc Vân Kiều sẽ tiếp xúc với các trang báo mạng mà biết được chuyện của Đình Nhậm, họ đã không mua cho cô điện thoại di động mới, việc liên lạc chỉ thông qua điện thoại bàn, hơn nữa ti vi cũng chỉ kết nối được với các đài về phim ảnh, chương trình gameshow chứ không hề có bản tin thời sự nào.
Tuy nhiên lại có một sơ suất, đó chính là cả hai anh chàng này lại không dặn dò cô người làm mới đến.
Bây giờ chẳng phải đã quá muộn rồi sao?
Suốt cả đêm Vân Kiều trằn trọc mãi không thể ngủ được.
Cô cứ nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số nhưng rồi lại gác máy.
Thật ra cô đã muốn gọi cho Thẩm Xuyên để hỏi sự thật về việc này.
Vì sao họ lại giấu và không cho cô tiếp xúc với mạng internet chứ? Chẳng lẽ cô đang bị giam lỏng?
Trùm kín người trong chăn, Vân Kiều không ngừng suy nghĩ đến những trường hợp xấu có thể xảy ra.
Cô không hề muốn nghi ngờ hai người họ.
Nhưng cô bắt đầu nghĩ đến những kí ức mơ hồ của mình.
Nhưng càng cố gắng lại chẳng nhớ được gì.
Cô quyết định ngày mai nếu Thẩm Xuyên đến, cô phải lấy hết can đảm mà hỏi ra sự thật này.
Sáng hôm sau, tại nhà Đình Vãn.
Lâm Tiểu Yến dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ đạc và một ít thức ăn, vì cô thừa biết Đình Vãn ăn rất ít nhưng sẽ chia thành nhiều bữa nhỏ, vì vậy cô không muốn anh bị đói.
Mặc chiếc váy nhung đen, thắt thêm nơ cổ màu trắng, Tiểu Yến chỉnh lại tóc một chút rồi xách theo túi đồ đi ra ngoài.
Mọi năm Đình Vãn đều để cô tự về quê cúng giỗ cha mẹ, cũng không quá mất thời gian vì nói là cũng giỗ nhưng chỉ đơn giản là viếng mộ mà thôi.
Cũng đã được năm năm rồi còn gì, bây giờ cô đã là thiếu nữ hai mươi, ít nhất sẽ không còn quá đau khổ và yếu đuối như trước.
“Cô không mua hoa quả trước à?”
“Năm nay tôi định đến đó sẽ mua luôn, hoa sẽ không bị héo.”
Đình Vãn mặc một mặc quần âu và áo cổ lọ màu đen, khoác thêm áo khoác dài bên ngoài.
Vẫn như mọi năm, cứ vào mùa đông này là lại thấy anh ta lấy chiếc khăn quàng cổ màu nâu đó ra dùng.
Không biết đó có phải là quà kỷ niệm của ai không mà lại trân quý đến như vậy.
Thức khăn, túi đồ được Tiểu Yến mang ra sân trước, cô trở vào lấy áo khoác rồi sẽ ra sắp xếp.
Nhưng trong thời gian đó, Đình Vãn đã lái ra từ trong gara ra trước cửa rồi.
Cho đến khi cô khóa cửa cẩn thận xong xuôi thì anh cũng vừa đóng cốp xe sau lại.
“Đi thôi!”
“Cậu chủ…Những chuyện lặt vặt này nên để tôi làm thì hơn.”
Anh không nói gì mà vào xe ngồi trước.
Tiểu Yến lúc này mới ngợ ra, không biết nên ngồi ở đâu.
Nếu là ghế sau thì khác nào coi cậu chủ của mình là tài xế, còn nếu ngồi ghế trước thì có phải là đã quá bổn phận rồi hay không, thật là khó xử mà.
“Cô ngồi ghế trước đi.”
Đình Vãn nhàn nhạt đáp.
Đợi khi cô vào xe và thắt dây an toàn rồi anh mới bắt đầu khởi động xe.
Lần này về đến quê của Tiểu Yến phải mất nửa ngày đường đi xe, cả đi lẫn về cũng đã hết một ngày.
Đình Vãn mọi khi đều rất bận với công việc của mình.
Anh chính là chủ tịch công ty MTM Entertainment nên khó tránh khỏi phải gặp gỡ khách hàng liên tục.
Nhưng hôm nay lại dành hẳn nhiều thời gian đưa cô đi, không biết phải cần bao nhiêu kiếp thì Tiểu Yến mới có thể trả hết được tất cả những ân tình này.
Trên đường đi, không ai nói với ai lời nào.
Đình Vãn tập trung lái xe, Tiểu Yến không biết làm gì nên chỉ đành lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết.
Đình Vãn cứ đi được mười lăm phút là chuông điện thoại sẽ reo một lần.
Anh kết nối điện thoại với bộ điều khiển của xe để tiện trao đổi trong lúc lái xe hơn.
Như vậy đã đủ để biết bình thường anh ta phải làm việc nhiều đến mức nào.
Nhưng phải công nhận mức độ tập trung của Đình Vãn rất tốt, dù chỉ nghe qua thư ký trình bày đã có thể đưa ra được đối sách nhanh chóng, thật là ngưỡng mộ.
Một người đàn ông hai mươi chín tuổi, cái gì cũng có, mỗi nữ nhân là không, khó tính như vậy đôi khi là do kén chọn mà thành.
“Chứ gì nữa.”
Tiểu Yến gật gù thốt lên ba chữ.
Trong khi đó cô không hề nhận ra từ nãy đến giờ mình đã theo dõi anh xử lí công việc đến hoa cả mắt, đã vậy trong đầu còn suy nghĩ linh tinh, gương mặt còn biểu lộ cảm xúc như muốn ăn tươi nuốt sống nhan sắc cực phẩm của người ta.
“Nhìn đủ chưa?”
Câu cảm thán lúc nãy vừa vặn lọt hết vào tai của Đình Vãn.
Anh ând nút ngắt cuộc gọi rồi trầm giọng hỏi cô.
Tiểu Yến như bừng tỉnh, cô nhận ra được những hành động ngu ngốc của mình nên không biết tìm chỗ nào mà chui xuống đây nữa.
Trở lại với Vân Kiều.
Ngay từ sáng sớm cô đã ở phòng khách đợi Thẩm Xuyên rồi, cứ liên tục đi ra đi vào.
Trần Hiểu Nghi biết hôm qua có lẽ đã lỡ lời nói ra điều gì đó quan trọng lắm nên cô ta cứ cảm thấy chột dạ, không dám nói chuyện với Vân Kiều.
“Hôm nay trời lạnh rồi, sao em không ngủ thêm một lát?”
Cuối cùng Thẩm Xuyên cũng đã tới.
Vân Kiều mừng rỡ, trực tiếp lôi anh lên phòng mình rồi khóa chặt cửa.
“Nè…Vân Kiều…Em làm cái gì vậy?”
Sau khi cài chốt xong xuôi, Vân Kiều khoanh hai tay trước ngực, đi qua đi lại trước mặt anh hệt như một cảnh sát đang lấy lời khai từ thủ phạm.
“Em hỏi, anh phải trả lời thật.
Ai nói dối sẽ bị lùn đó.”
“Em hỏi đi.”
“Anh Nhậm đã có người yêu, hơn nữa chị gái họ Bạch nào đó cũng đã mang thai?”
Thẩm Xuyên ngạc nhiên vì không biết tại sao cô lại có thể biết được chuyện này.
Anh và Đình Nhậm đã rất cố gắng che giấu rồi cơ mà.
“Ừm…Đúng, cô ta là Bạch Nhã Hinh.
Con gái của ôm trùm bất động sản tại thành phố này.”
Vân Kiều gật đầu một cái rồi tiếp tục hỏi.
“Tại sao không cho em dùng điện thoại di động.
Các anh sợ em sẽ phát giác ra sự thật gì sao?”
Đối diện với câu hỏi này của cô, bộ não của Thẩm Xuyên lại phải hoạt động công suất cao nữa rồi.
“Vì em có đòi đâu? Nếu em yêu cầu, anh chắc chắn sẽ mua cho em.
Thậm chí là Đình Nhậm, anh ta có thể bê hết cửa hàng về đây cho em.”
Đây không hẳn là nói dối, mà là lươn lẹo đỉnh cao.
Thế hóa ra là lỗi ở cô không nhắc nhở bọn họ à?