“Bắt đầu làm nhiệm vụ!”
Lục Chu nhắm mắt, thầm nói trong đầu hai lần.
Sau đó anh mở mắt ra, một dòng chữ trong suốt hiện ra trước mặt anh.
[Nhiệm vụ thứ ba bắt đầu! Sau khi rời khỏi thư viện thì đồng hồ tính giờ sẽ tự động dừng lại.]
Giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của các dòng chữ, Lục Chu đề phòng nhìn xung quanh.
Cho đến lúc anh thấy có một người bạn học đi xuyên qua dòng chữ, Lục Chu mới thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như là không ai thấy được mấy dòng chữ này ngoại trừ anh.
Tóm lại, anh chỉ cần tìm vài cuốn sách chuyên môn và đọc chúng qua hai mươi bốn giờ là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?
Lục Chu đi về phía giá sách được phân loại chuyên ngành Toán học.
Anh đang định cầm đại một cuốn sách lên đọc thì hai mắt anh chợt hoa lên.
Trên giá sách, từng cuốn đều có một trị số khác nhau, phân từ cao đến thấp tuỳ theo mỗi trị số khác nhau và có màu sắc chuyển dần từ màu đỏ sang màu xám.
[Những kiến thức cơ bản về phân tích hiện đại của Didone: 10]
[Đại số tuyến tính: 0]
[Những kiến thức cơ bản về phân tích toán học, ấn bản Trương Trụ Sinh: 100]
Vân vân…
“Cái quái gì vậy?” – Đó là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Lục Chu ngay khi anh vừa nhìn thấy một đống trị số của một đống sách.
Lục Chu đột nhiên nhớ đến phần thưởng của nhiệm vụ thứ ba: “Giá trị cụ thể của kinh nghiệm môn học phụ thuộc vào loại sách ký chủ đã đọc và hệ số giá trị của nó.
Nói cách khác, nếu Lục Chu chỉ ở trong thư viện và hoàn thành nhiệm vụ nhàn rỗi theo nghĩa đen thì ngay cả khi đã hoàn thành nhiệm vụ Lục Chu cũng chỉ nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng.
Một học bá chân chính không bao giờ ngồi yên mà không làm gì! Nghĩ vậy, yết hầu Lục Chu khẽ trượt một cái.
Mặc dù là vậy, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao một số cuốn sách của các chuyên gia Toán học lại có hệ số giá trị do hệ thống xác định tương đối thấp trong khi những cuốn sách cơ bản dành cho người mới bắt đầu lại có hệ số giá trị cao đến mức nực cười.
Chẳng hạn như cuốn “Những kiến thức cơ bản về phân tích hiện đại của Didone” là một tác phẩm được giáo sư cấp cao trong trường khen ngợi rằng đây chính là một kiệt tác và khuyến khích sinh viên tìm đọc.
Chỉ là bọn họ khó có thể hiểu hết được.
Muốn hiểu được cuốn sách thì sinh viên phải nắm chắc lượng kiến thức cơ bản nhất định.
Chợt Lục Chu nhớ ra trong bảng thuộc tính của mình, tất cả đều là con số không tròn trĩnh.
Nếu là như thế thì chắc hẳn hệ thống này đánh giá trị số dựa trên trình độ kiến thức của Lục Chu.
Cái gọi là “giá trị” có hai mặt.
Ví dụ như “Giả thuyết Lê Mạn” chẳng hạn.
Đối với giới học thuật, “Giả thuyết Lê Mạn” đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
Hàng nghìn công thức toán học đều dựa trên việc thiết lập “Giả thuyết Lê Mạn” và giá trị của nó là không thể so sánh được.
Tuy nhiên, riêng bản thân Lục Chu vẫn cảm thấy khá là khó khăn trong việc tiếp thu nó.
Với cả kiến thức ấy không giúp ích được gì nhiều việc học của anh.
Nghĩ đến đó, Lục Chu lấy cuốn sách “Những kiến thức cơ bản về phân tích toán học, ấn bản Trương Trụ Sinh” từ trên giá sách.
Tình cờ là hai tuần nữa Lục Chu có một bài kiểm tra môn “Phân tích toán học 2”.
Có một số kiến thức khó mà Lục Chu cần nghiền ngẫm thêm để phục vụ cho bài thi sắp tới.
Anh nghĩ giờ là lúc mà anh cần phải ôn lại kiến thức cũ để tránh cho mau quên.
Nhìn xung quanh, anh thấy có một chỗ ngồi ngay cạnh giá sách.
Ngay lập tức, anh ngồi xuống và ngấu nghiến đọc kiến thức có trong sách.
Thành thật mà nói, anh không phải người yêu thích môn Toán.
Ấy vậy mà lúc này Lục Chu lại thấy cuốn sách này thú vị đến không ngờ.
Không biết có phải do tác dụng của hệ thống hay không, anh dần cảm giác được bản thân đang tiến vào trạng thái tập trung hoàn toàn tuyệt đối.
Anh quên đi những gì đang ở xung quanh mình, như thể cả thế giới này chỉ có bản thân anh và cuốn sách.
Thời gian dần trôi, trong thư viện dần vắng người nhưng Lục Chu chẳng hề bận tâm mà vẫn chúi mũi vào cuốn sách.
Cho đến tận lúc có người vỗ vai, anh mới giật nảy mình mà thoát ra khỏi trạng thái tập trung.
“Bạn nhỏ! Thư viện sắp đến giờ đóng cửa rồi.” – Cô thủ thư bày ra vẻ mặt vô tội với Lục Chu sau khi thấy phản ứng của anh có vẻ hơi quá so với dự đoán của mình.
Lục Chu ngẩn người mất ba giây mới định thần lại được.
Anh đánh dấu trang đang đọc rồi nhanh chóng đứng dậy, cười trừ: “Xin lỗi cô! Em mải đọc sách quá nên quên mất thời gian.
Em thu dọn ngay ạ!”
“Có gì đâu mà em phải xin lỗi.
Cô làm việc ở thư viện trường nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa thấy sinh viên nào chăm chú đọc sách chuyên ngành như em đâu.” – Cô thủ thư cảm động nói.
“À vâng, cô cho em hỏi bây giờ còn cho mượn sách nữa không? Em muốn mượn cuốn này về đọc ạ.” – Lục Chu luyến tiếc cuốn sách đang đọc dở vì tâm trí anh lúc này vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những nội dung thú vị bên trong cuốn sách.
Thật vậy, cứ như thể cuốn anh vừa đọc là một cuốn tiểu thuyết chứ không phải là một cuốn sách toán học khô khan.
Nếu lúc này mà còn có người khác ở đây thì người ta phải há hốc mồm kinh ngạc vì chứng kiến được một sinh viên đam mê đọc sách chuyên khoa đến độ như vậy.
Thấy cậu sinh viên nói chuyện lễ phép, cô thủ thư cũng không ngại phiền phức, vui vẻ trả lời: “Ừm, nếu chưa đọc xong em có thể mượn về đọc.
Máy tính cô vẫn chưa tắt, em có thể lại bàn làm việc của cô để đăng ký.
À mà em có mang theo thẻ mượn không?”
Lục Chu đi theo cô thủ thư đến bên bàn làm việc của cô ấy.
Anh nghe cô hỏi thì lấy thẻ mượn sách ra đưa cho cô thủ thư, đáp: “Dạ, em có cầm theo đây cô.”
Sau khi thủ tục cho mượn sách hoàn tất, anh cúi đầu cảm ơn cô thủ thư một cách chân thành nhất có thể.
“Em cảm ơn cô nhiều ạ!”
Cô thủ thư mỉm cười, xua tay nói: “Không có gì.
Việc cô phải làm hàng ngày mà.”
Lục Chu nhét sách vào ba lô, anh cúi đầu cảm ơn cô thủ thư một lần nữa rồi mới nhanh chóng rời đi.
Vào thời điểm anh vừa bước chân ra khỏi cửa thư viện, máy bấm giờ nhiệm vụ tạm dừng nhưng Lục Chu không hề hay biết gì.
Căn bản là vì lúc này anh chỉ muốn mau chóng về đến phòng ký túc để tiếp tục đọc cuốn sách còn đang dang dở.
Vừa đặt một chân vào phòng, anh đã nghe thấy âm thanh đánh quái trong game phát ra từ điện thoại của hai người bạn mà lúc chiều không có ở ký túc.
Lúc này, bọn họ đang tụm lại một chỗ, mặt vẫn cắm xuống điện thoại nhưng miệng Hoàng Quang Minh lại nhanh nhảu gọi Lục Chu lại: “Tiểu Chu, mau! Mau đến đây diệt quái!”
Chữ “diệt quái” kia của hắn ta đặc biệt kéo dài, cực kỳ khoa trương.
Lục Chu lắc đầu ngao ngán, anh dứt khoát từ chối: “Hôm nay tao có chút việc bận, không chơi được.
Hai đứa mày cứ chơi với nhau đi.”
Vừa đánh xong đợt quái đầu tiên, Sở Thượng quay đầu nhìn Lục Chu thì thấy anh lấy ra một cuốn sách tham khảo chuyên ngành từ bên trong ba lô.
Hắn kinh ngạc, hô lên: “Ủa a lô, bạn tôi ơi! Từ bao giờ mà mày chăm học thế?”
Nghe thấy chuyện lạ, Lưu Duệ đang ngồi kiểm tra lại bài cũng phải xoay qua nhìn anh với ánh mắt dò xét.
Thấy phản ứng của lũ bạn có hơi quá, anh cười trừ, tùy tiện bịa ra một lý do: “Này không phải là vì sắp có bài kiểm tra hay sao? Tao thấy có nhiều chỗ còn chưa hiểu lắm nên phải ôn lại bài vở một chút.
Chờ thi xong rồi, chúng mày muốn đánh bao nhiêu trận với tao cũng được.”
“Xì! Ba cái bài kiểm tra thì có cái gì đâu.
Chẳng phải chỉ cần qua môn là được rồi sao?”
Hoàng Quang Minh điên cuồng thao tác bấm nút bạo kích trên màn hình điện thoại mà đánh đánh, giết giết quân địch.
Lại là câu này, Lục Chu hắn nghe đến mòn lỗ tai luôn rồi.
Lần trước hắn cũng nói như vậy, kết quả là được 89 điểm, chỉ thua Lưu Duệ có một điểm.
Điều đó chẳng phải là vì hắn âm thầm nỗ lực mà không cho người khác biết hay sao.
Nghĩ vậy, Lục Chu cười cho qua chuyện.
Anh ngồi vào bàn, lật đến trang sách đã đánh dấu rồi tiếp tục đọc.
10 giây…
1 phút…
5 phút…
Đã năm phút đồng hồ trôi qua nhưng Lục Chu chẳng thể nào đọc nổi một chữ.
Phía sau lưng anh vang lên thanh âm “Vitory”, trang sách đã lật đến trang thứ hai nhưng rồi anh lại lật về trang sách được đánh dấu.
“Haha, là Bạc IV đấy.
Ông đây lại thăng cấp nữa rồi!!!” – Hoàng Quang Minh dựa vào lưng ghế, cười ầm ĩ.
“Còn không phải là do ông đây gánh chú mày hay sao? Mày có mỗi thế thôi cũng không đánh được, đúng là đồ bỏ mà.” – Sở Thượng cũng dựa vào lưng ghế, duỗi vai mắng Hoàng Quang Minh.
“Ơ kìa, ai gánh ai nói cho rõ ràng.
Giây cuối cùng tao còn hỏi mày có đánh hay không, để tao đánh còn gì nữa.” _ Hoàng Quang Minh cự lại.
“Hừ! Đánh cái đầu mày chứ đánh! Cả quá trình đều là mày đi theo sau tao.
Vừa rời khỏi tao một cái, mày như tên mù dò đường.” – Sở Thượng tức giận xổ một tràng muốn bắn nước bọt vào mặt Hoàng Quang Minh.
Không được! Hoàn toàn không tập trung được! Lục Chu mệt mỏi, lắc lắc đầu cho tập trung hơn.
Cái này không phải do bạn cùng phòng quá ồn ào mà là do lực chú ý của anh lúc này không ở trong cuốn sách.
Trạng thái đọc sách lúc này của anh rõ ràng rất giống với trạng thái hoà bình trong thư viện, thế nhưng chỉ cần một ngọn gió thổi nhẹ thôi cũng có thể chọc cho tâm trí anh tán loạn hết lên.
Cơ mà rõ ràng lúc ở trong thư viện cũng có người đi qua đi lại, cũng có người nói chuyện nhưng hắn lại hoàn toàn đắm chìm vào nội dung cuốn sách.
Nghĩ ngợi một hồi, anh thở dài, buông cuốn sách xuống.
Quả nhiên đó là buff hệ thống mà!