Sáu giờ sáng, Lưu Duệ cảm giác được tiếng động nhỏ vang lên từ chiếc giường tầng nằm phía đối diện hắn.
Lưu Duệ híp con mắt còn chưa tỉnh ngủ tìm kiếm xem ai là người tạo ra tiếng động ấy thì phát hiện Lục Chu đang leo xuống khỏi thang giường.
Hắn lẩm bẩm, hỏi: “Tiểu tử kia, mới sáng sớm mà mày làm cái gì vậy? Dậy sớm thế!”
Giật mình, Lục Chu sợ làm phiền đến hai người kia nên trầm giọng đáp: “Ừm.”
Lưu Duệ lại hỏi, không có ý định buông tha cho anh đi: “Sớm như vậy mà đi tới chỗ giáo sư rồi sao?”
Lục Chu đắn đo một chút rồi lắc đầu: “Không phải, mấy ngày nay tao không đến đó.
Tao đang dành thời gian để nghỉ ngơi.”
“Vậy mới còn sớm như thế mà mày đi đâu?”
“Thư viện.”
Nghe đến từ “thư viện”, nháy mắt cái Lưu Duệ liền tỉnh ngủ.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Lục Chu tiện chân rẽ vào nhà cầu để giải quyết nỗi buồn.
Sau đó anh rửa tay rồi bước ra ngoài thì vừa hay nhìn thấy Lưu Duệ cũng đang leo xuống giường.
Anh kỳ quái hỏi cậu ta: “Mày không ngủ à?”
“Tao ôn bài.” – Lưu Duệ mặt không đổi sắc đáp lời rồi cầm đồ vệ sinh cá nhân của mình chạy như bay vào nhà tắm.
Nhìn thấy vị bạn học này đối với mình như gặp phải địch mạnh, Lục Chu dở khóc dở cười mà lắc đầu ngao ngán.
Sau khi đeo ba lô, đi giày xong thì anh ra khỏi cửa phòng.
Tháng 6 ở Kim Lăng nóng như chảo lửa.
Chỉ có lúc 5 giờ, 6 giờ sáng là thời tiết mát hơn chút.
Trong bầu không khí mát lành buổi sáng sớm, đâu đây lẫn mùi hương hoa nhàn nhạt bay phất qua, như đang mơn man mái tóc, gương mặt của Lục Chu.
Tầm giờ này không có một chút nào là khô nóng mà tất cả đều nhẹ nhàng, khoan khoái.
Sân trường lúc sáu giờ sáng tựa như một thiếu nữ vừa nho nhã vừa điềm đạm.
Khoảng thời gian này so với lúc chạng vạng có gì đó na ná nhau, mang lại cho con người ta cảm giác thoải mái đến lạ kỳ.
Lục Chu sảng khoái hít đầy phổi bầu không khí trong lành buổi sớm mai, đi đến căn tin mua đồ ăn sáng.
Sau khi ăn xong hai cái bánh bao cùng với một ly sữa đậu nành, anh chậm rãi tản bộ đến thư viện trường.
Trường Đại Học Kim Lăng quả không hổ danh là ngôi trường tốt nhất cả nước.
Giờ này mà nhân viên công tác thư viện còn chưa đến làm việc trong khi trước cửa thư viện đã có không ít người đứng đọc sách.
Thực ra thư viện trường anh đang theo học không khác một căn nhà cấp bốn là mấy, mặc dù nếu đem so với nhà sách thì nó có vẻ ngoài hơi kém một chút.
Thế nhưng bầu không khí học tập cũng không hề kém cạnh bất kỳ nơi nào.
Lục Chu đứng ở cổng thư viện, chờ đến bảy giờ ba mươi phút mới thấy bóng dáng của nhân viên công tác thư viện thủng thẳng đến chỗ làm việc, mở cửa.
Sau khi cửa thư viện mở, rất nhiều người đang đứng bên ngoài ùa vào trong như đàn ong vỡ tổ.
Rất nhanh sau đó, sảnh trước cửa thư viện ban nãy lố nhố bóng đen thì bây giờ lại cực kỳ yên tĩnh, sạch sẽ.
Theo biển người tuôn vào trong, Lục Chu bình tĩnh đi đến bên giá sách chọn cuốn “Đại số cao đẳng” rồi mới tiến tới bàn ngồi xuống, tiếp tục đọc cuốn sách “Những kiến thức cơ bản về phân tích Toán học, ấn bản Trương Trụ Sinh”.
Anh tính toán qua một chút, nếu giống hôm qua, anh tiếp tục trong trạng thái đắm chìm đọc sách thì ít nhất cũng phải cần một giờ đến hai giờ để hiểu rõ kiến thức.
Cuốn sách này có thể giúp bản thân anh đến buổi trưa là cùng.
Để hoàn thành nhiệm vụ, Lục Chu dự định mượn cơ hội này bồi bổ thêm kiến thức về phương diện Đại Số cao đẳng.
Hít một hơi thật sâu, Lục Chu giở ra trang sách đọc dở hôm qua, tiến vào trạng thái tập trung cao độ hệt ngày hôm qua.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua như một cái chớp mắt.
Rất nhanh, anh đã buông xuống cuốn sách, thở hắt ra một hơi với vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện vì đã triệt để đọc xong cuốn sách ấy.
Hiện tại, giá trị của nó giảm xuống, chỉ còn 5.
Điều này cũng vừa vặn khớp với suy đoán của Lục Chu.
Hệ thống đối với giá trị của sách vở trong thế giới này không dựa trên căn cứ của giới học thuật mà hoàn toàn dựa vào trình độ kiến thức mà anh đang có ở thời điểm hiện tại.
Về phần tại sao lại là 5 mà không phải là 0 thì khả năng là vì trong cuốn sách này còn có chỗ mà anh chưa hiểu hết toàn bộ, muốn hiểu rõ cần phải đọc lại thêm lần nữa.
Thế nhưng Lục Chu không rảnh rỗi đi đọc lại cuốn sách ấy chỉ để lấy được toàn bộ số điểm của nó.
Anh nghĩ, làm như vậy là quá lãng phí thời gian, nhìn thế nào anh cũng cảm thấy lỗ nhiều hơn lời.
Vừa hay bây giờ là thời gian ăn trưa, Lục Chu để quyển sách trên tay xuống bàn, hướng về phía cửa thư viện đi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua cửa thư viện, anh nhìn thấy thời gian treo vẫn còn 18 tiếng nữa.
Lúc này, đột nhiên anh nghĩ, hoàn thành nhiệm vụ chậm cũng được.
Mới 6 tiếng trôi qua trong thư viện mà anh cảm giác lượng kiến thức mình nạp vào trong đầu còn nhiều hơn một năm trước.
Trên đường đi đến căn tin, Lục Chu sờ cằm, nghĩ đến cuốn sách “Đại số cao đẳng” chưa mở đang để trên bàn.
Hm…!Cuối kỳ còn có bài kiểm tra môn “Ngôn ngữ C”, không thì chút nữa anh kiếm cuốn sách “Ngôn ngữ C” đọc xem sao.
Còn có môn tiếng Anh nữa.
Cơ mà không biết sách tiếng Anh có hệ số giá trị hay không nữa.
Dù gì thì ở gần cửa thư viện cũng không đặt mấy cuốn báo viết bằng tiếng Anh.
Với cả, cái hệ thống đen này hình như có thành kiến với chuyên khoa Văn học, không tốt cho lắm.
Sau khi ăn xong, Lục Chu nhanh chóng trở về thư viện.
Anh đem cuốn sách vừa đọc xong trả cho thủ thư rồi lượn qua giá sách kế bên ngắm nghía, lấy cuốn “Thuyết minh V: Ngôn ngữ C” rồi về bàn đọc sách của mình.
Ban nãy, lúc nghỉ trưa, anh phát hiện thư viện đông người hơn cả lúc sáng.
Chép miệng một cái, Lục Chu không quan tâm đến chuyện xung quanh, đang định tiến vào trạng thái tập trung cao độ để đọc cuốn sách “Đại số cao đẳng” thì cảm giác được cánh tay mình bị chọc bởi một thứ gì đó.
Nghiêng mặt nhìn qua bên cánh tay bị chọc, anh bắt gặp một nữ sinh với khuôn mặt thanh tú, mắt đeo kính cận gọng tròn, mái tóc dài được cột gọn lên trông như đuôi ngựa đang lắc qua lắc lại.
Trên tay cô gái cầm một cây bút, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhìn anh.
“Bạn học này, mình không có ý muốn quấy rầy bạn.
Nhưng mình có thể hỏi bài bạn được không?”
Lục Chu hào phóng, gật đầu.
“Được, bạn hỏi đi.”
Mặc dù anh bị người khác làm gián đoạn việc đọc sách nhưng tâm trí anh lại không một chút tức giận.
Muốn hỏi vì gì ư? Đơn giản là bởi anh đây đẹp trai.
Nói gì thì nói, dù sao cũng là con người, ai mà chẳng mê cái đẹp.
Cô gái này không đi tìm người khác mà lại tìm anh.
Này không phải nói nhan sắc của anh có thể mê hoặc người khác sao? Nghĩ vậy, Lục Chu cũng có chút thích nha.
Người khác tìm anh hỏi bài, anh sao có thể cự tuyệt được.
Anh cười cười, dùng vẻ mặt rất đàng hoàng, giảng đề cho cô gái.
“Cảm ơn bạn!” – Nhỏ giọng nói câu cảm ơn xong, cô bạn ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh Lục Chu.
Sau đó, cô gái chân thành đưa bút và giấy nháp cho anh.
Lục Chu cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, xem xét đề bài.
“Cho tôi xem hàm số giới hạn.”
Thử số dương a cùng b, lập đẳng thức (x -> 0) lim1/(x – b * Sin x) => t^2/(a + t^2) * d * t = 1.
Đề bài này căn bản là anh chưa từng gặp qua nhưng vì vừa nãy đọc sách anh có nhìn qua rồi nên bây giờ Lục Chu giải bài đặc biệt thuần thục.
Anh suy nghĩ một chút rồi động tay cầm bút xoẹt xoẹt vài cái, thuận miệng nói: “Đã giải xong.”
“Cái này…!Cái này vậy mà cậu giải xong rồi?” – Trần Ngọc San há hốc mồm nhìn Lục Chu.
Cô nàng nghĩ bụng: “Mi còn chưa viết mà giải xong chỗ nào?”
Lục Chu cho cô nàng một cái liếc mắt, thầm nghĩ gái xinh cùng với trí thông minh quả nhiên cực kỳ ít khi đi đôi với nhau.
Cơ mà nhìn lại tốc độ giải đề của bản thân, anh cũng có chút giật mình.
Lúc trước, dù anh không đến mức hiểu không ra đề hỏi gì khi gặp loại đề như thế này nhưng cũng không có nhanh như vậy đã biết rõ cách làm, trôi chảy viết ra giấy mà không cần nháp trước.
Vừa hay nghe cô gái kia nói vậy, anh cũng không thèm già mồm cãi lại mà cầm bút viết ra quá trình giải bài toán như nào.
Đồng thời, anh vừa viết vừa giảng lại bài: “Điển hình 0/0 chưa định thức, cô có thể trực tiếp dùng định lý L’Hospital.
Bước đầu tiên cô phân tích định thức một chút, này khẳng định đối với cô không hề khó chút nào.
Từ (x->0) lim (1-b cosx) = 0, ta có b = 1 rồi mang về nguyên thức, có thể suy ra a = 4.
Cô nhìn đáp án một chút, xem có phải tôi hiểu đúng không.”
Trần Ngọc San chết trân nhìn chằm chằm tờ giấy nháp, cảm thấy tốc độ giải đề của người này so với tốc độ nghe giảng của mình còn nhanh hơn mấy lần.
Nhất là vào lúc hai đáp án cuối cùng được viết ra, suy nghĩ của cô nàng vẫn ở chỗ trình tự mở điểm tích luỹ.
Trần Ngọc San nửa tin nửa ngờ lật đáp án ra xem thì ngay lập tức trừng lớn hai mắt.
Vậy mà đúng thật? Lục Chu nhìn thấy biểu cảm của cô nàng, nhếch môi cười đắc ý, nói: “Áp dụng định lý L’Hospital là ra đáp án, cũng không khó lắm đâu.
Hẳn cô là sinh viên năm nhất, phải không? Ngành nào vậy?”
Gương mặt Trần Ngọc San đỏ như tôm luộc.
Cô nàng nhỏ giọng: “Tôi thi nghiên cứu sinh.”
Vừa dứt câu, khuôn mặt cô nàng đỏ đến lợi hại.
Nếu đem so với một quả ớt thì chỉ có đỏ hơn chứ không thể bằng được.
Này là do tức giận nên mặt cô nàng mới đỏ như thế, không thể cùng với ngại ngùng mà liên tưởng đến được.
Tên này cũng không phải là ngay lập tức liền hiểu đề mà, khoe khoang cái rắm ấy! Chị đây là do nhiều năm không động vào nên mới không nhớ ra chứ có cái mẹ gì mà hắn phải tỏ vẻ.
Hừ! Đúng là nửa điểm phong độ cũng không có, bảo sao vẫn còn một thân một mình đi thư viện học cả ngày.
Nghĩ đến đây, Trần Ngọc San mới xả cục tức trong lòng được một chút.
Về phần bản thân cô cũng là người một mình ôm thư viện cả ngày liền bỏ qua, không tính.
“À…” – Lục Chu xấu hổ gãi gãi đầu.
Anh ban đầu là có ý muốn thân thiết với nữ sinh một chút nên mới hỏi như thế, không hề nghĩ đến người ta là học tỷ lớn hơn mình 4 năm.
Anh vừa định mở lời xin lỗi đối phương thì đối diện truyền đến một tiếng ho khan.
Ý thức được âm thanh nói chuyện của mình ảnh hưởng đến những người khác, Trần Ngọc San xấu hổ rời đi, ôm sách vở cùng với giấy nháp trở về chỗ ngồi của mình.
Lục Chu ngay cả lời xin lỗi cũng chưa kịp nói với người ta đã bị chặn đứng, nghẹn khuất nuốt xuống bụng.
Cơ hội tốt như vậy mà anh lại để vuột mất thì càng không có chuyện có thể xin được kết bạn Wechat của người ta.
Anh cứ vậy mà xoắn xuýt mất mấy giây, sau đó lắc đầu, quẳng mấy cái suy nghĩ linh tinh ra sau đầu mà tiếp tục gặm nhấm kiến thức trong cuốn sách “Đại số cao đẳng”.
Cô gái kia nào có học tập kiến thức thiết yếu quan trọng nhất.
Dùng mối quan hệ ư? Thật xin lỗi! Học bá chân chính không cần mấy cái đó.
Anh chỉ cần đem môn “Toán học” cày lên đến level 1 đã chẳng khác nào có cả thế giới rồi.
Rất nhanh sau đó Lục Chu đã tiến vào trạng thái tập trung cao độ, đem mấy chuyện nhỏ khác ném ra sau đầu.