Nửa đêm.
Chu Hành mở mắt, trong mắt không có lấy một tia buồn ngủ, Champion ngủ rất say, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Vẻ đẹp trai của Champion là không thể nghi ngờ, đáng tiếc Chu Hành cũng không có ý định thưởng thức vẻ đẹp ấy. Anh vẫn như cũ nhỏ giọng gọi tên Champion, giả vờ bụng mình đang rất đau — nếu Champion tỉnh lại, hắn nhất định sẽ lập tức mở mắt ra, dựa theo tình hình thực tế để lựa chọn tự mình chăm sóc anh hay là đi kêu bác sĩ.
Chu Hành cố gắng hết sức để kiểm soát độ lớn giọng nói của mình, đảm bảo rằng người bên cạnh có thể nghe thấy nếu hắn ngủ không sâu, nhưng cũng phải kiềm chế để bản thân không vô tình đánh thức đối phương.
Trằn trọc hơn mười phút, Chu Hành chắc chắn rằng Champion vẫn còn đang ngủ say nên lặng lẽ xuống giường, lặng lẽ đi đến chỗ Lục Chính theo chỉ dẫn của Sara.
Ngay khi Chu Hành vừa mới bước ra khỏi phòng, Sara đã nhắc nhở Champion một cách không thương tiếc: “Tỉnh, mau dậy đi, đừng có giả bộ ngủ nữa.”
Champion mở mắt ra, đập vào mắt là bộ quần áo ngủ. Hắn vô cùng quen thuộc bắt đầu thay quần áo, thuận miệng nói: “Năm đó lúc khoác áo choàng đi tòng quân ta cũng không phải lao lực như thế này.”
“Khi đó có hẳn một đám người bao che cho ngài, làm sao mà giống như vậy giờ, chỉ có mỗi một con trí tuệ nhân tạo nhắc nhở ngài đâu.”
Sara phát ra những lời này, lại cảm thấy có cái gì không ổn. Nó cẩn thận “soi xét” khuôn mặt của Champion, cho dù không nhìn ra cái gì, cũng không ảnh hưởng đến suy đoán của nó rằng người đàn ông này đang cảm thấy buồn khổ trong chớp mắt.
“Xin lỗi, tiên sinh.”
“Không cần phải xin lỗi,” Champion đeo mặt nạ lên, nháy mắt biến thành Lục Chính, “Tất cả đều đã qua rồi, không phải sao?”
Nếu thật sự đều đã qua, vậy vì sao ngài còn cố chấp đi bày ra một vở kịch như vậy.
Sarah âm thầm hỏi, nó mở ra lối đi thang máy dẫn xuống phía dưới lòng đất, tận chức tận trách nhắc nhở một câu: “Chu Hành sắp tới rồi.”
“Em ấy còn đang mang thai, sao lại phải vội vàng như vậy.”
“Ngài ấy thích ngài.”
Lục Chính nhìn rất vui vẻ, ngón tay chọc chọc vào tấm kim loại làm từ thép bên trong thang máy, thản nhiên nói: “Ta cũng có thể làm cho em ấy không thích ta nữa.”
“Nếu ngài có bệnh thì phải uống thuốc đúng giờ.”
“Ngươi cũng biết, thuốc thang đối với ta vô dụng.”
Dây trói buộc chặt người Lục Chính lại, trước mặt hắn, điểm sáng biểu thị vị trí của Chu Hành không ngừng tiến lại gần, cuối cùng, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Chu Hành đang mặc áo ngủ, chân chỉ mang một đôi tất bông, bụng bầu nhô cao.
“Lục Chính.”
“Sao đột nhiên lại tới đây, nơi này rất nguy hiểm, mau quay về đi.”
“Em muốn gặp anh.”
Câu trả lời quá mức trắng trợn của anh đã chặn đứng tất cả những gì Lục Chính muốn nói lại.
Lục Chính thở dài một hơi, miễn cưỡng duỗi tay về phía Chu Hành. Chu Hành lập tức cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng dò hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không anh, nhìn như anh lại gầy đi rồi.”
“Không có chỗ nào không thoải mái, em nhìn lầm rồi.”
“Nói dối.”
Chu Hành đeo lên tay mình một đôi găng tay màu trắng, thật cẩn thận chạm nhẹ vào cơ thể Lục Chính, lớp thịt dưới da không có bao nhiêu, gần như có thể sờ đến xương. Lục Chính chỉ mới bị giam giữ mấy ngày nhưng đã có xu hướng kiệt sức, sẽ sớm như dầu hết đèn tắt.
“Em sẽ cứu anh ra khỏi đây.” Chu Hành kiên định nói.
“Em đừng uổng phí sức lực……” Lục Chính cụp mắt xuống, nhìn như đang cười, nhưng toàn thân lại bao trùm trong bi thương cùng tuyệt vọng.
“Em sẽ cứu anh ra. Anh phải tin tưởng em.”
“Tôi đương nhiên nguyện ý tin em. Nhưng Chu Hành, em đừng vì tôi mà phải mạo hiểm.”
Chu Hành nghiêng người, khắc môi mình lên môi Lục Chính. Anh nói: “Yên tâm đi.”
——
Cuối cùng thì ngày đã định cũng đến, Champion và Chu Hành ăn trưa rồi lái xe đến đại lộ Hương Cách.
Trước khi khởi hành, trong hộp thư của Chu Hành có thêm một email, đó là tên của tiệm áo cưới nổi tiếng nhất trên đại lộ Hương Cách.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, Chu Hành dẫn Champion vào cửa hàng, chọn ngẫu nhiên một chiếc váy rồi vào phòng thay đồ để thay.
Lễ phục được đựng trong một chiếc hộp sang trọng. Ngoài chiếc váy trắng tinh ra, trong hộp còn có một khẩu súng lục giảm thanh nhỏ và một tờ giấy nhắn.
In trên ghi chú là một URL cho một chương trình phát sóng trực tiếp riêng tư và ba lời nhắn chưa được mã hóa.
“Lục Chính đã được cứu và được đưa lên trực thăng. Cậu có thể xem quá trình thông qua trang web phát sóng trực tiếp.”
“Nhân lúc thời cơ thích hợp, dùng khẩu súng này đả thương Champion. Người của chúng tôi sẽ hộ tống cậu rời đi, đương nhiên, nếu có thể giết chết hắn thì càng tốt.”
“Việc này cũng không quá khó, phải không?”
Chu Hành nhập URL vào quang não của mình. Anh nhìn Lục Chính được người cứu đi, cũng thấy Lục Chính không ngừng hỏi những người xung quanh: “Chu Hành đâu?”
Ngón tay anh vững vàng chạm vào khẩu súng lục kia. Súng đã lên đạn, đây cũng không phải lần đầu tiên anh chạm vào súng —— Lục Chính đã từng cho anh một khẩu súng, hy vọng rằng anh có thể có thể dùng khẩu súng đó để đẩy lùi quái vật, bảo vệ hắn.
Chu Hành giơ súng lên và làm tư thế bắn. Cờ lê mềm hơn trong tưởng tượng, như thể chỉ cần dùng chút sức là anh có thể đả thương Champion, đổi lấy tự do.
“Chu tiên sinh, ngài cần giúp gì không ạ?” Nhân viên công tác ở ngoài cửa nhẹ giọng dò hỏi.
“Không cần.” Chu Hành đặt súng xuống và nhìn xuống bộ lễ phục. Anh đặc biệt chọn một bộ không phức tạp, cũng dễ dàng di chuyển.
Anh chậm rãi trút bỏ quần áo trên người rồi mặc lễ phục, sau đó đút súng vào tay áo rồi, đẩy ra cửa phòng.
Champion đang đọc tạp chí. Ánh nắng chiếu vào mặt hắn qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn dường như phủ một lớp ánh sáng thánh khiết lên người hắn.
Chu Hành bỗng như bị thôi miên trong một giây lát ấy.
Anh nghĩ đến cơn mưa cuối hè, Champion cầm ô màu đen che mưa gió cho anh, nhưng lại cũng mang đến cho anh những tháng ngày đầy ác mộng.
Hận? Hận chứ.
Anh hận hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Anh hận hắn cưỡng chế cầm tù anh. Anh hận hắn tổn thương người duy nhất anh yêu.
“Bộ này không tồi, mua đi.”
Nhìn xem, chuyện là vậy đấy. Champion trước nay không bao giờ cho người ta cơ hội từ chối.
“Còn muốn đi dạo nữa không?”
Chu Hành gật đầu, nói: “Chúng ta cứ đi dạo quanh đây chút đi.”
Vì thế hai người sóng vai rời khỏi tiệm áo cưới. Lúc ra ngoài có một tình tiết nhỏ, Chu Hành trượt chân, Champion lập tức đỡ lấy anh, thấp giọng hỏi han: “Đứa bé trong bụng em không sao chứ? “
“Không có việc gì.” Chu Hành lắc đầu, suy nghĩ, lại ý bảo nhân viên đi theo lui về phía sau vài bước.
Các nhân viên nhìn Champion với ánh mắt dò hỏi, Champion vẫy tay, một đám người đồng loạt lui ra ngoài vài mét, để lại đủ không gian riêng tư cho hai người.
“Có chuyện gì em cứ nói thẳng.”
“Ngài là một người thật sự rất ưu tú, tôi không xứng với ngài.” Ánh mắt Chu Hành rơi xuống phù hiệu trên vai Champion, “Tôi cảm thấy chúng ta kết hôn không phải chuyện nên làm.”
“Em không cần phải khách sáo như vậy.” Champion vậy nhưng cũng không có vẻ gì là giận dữ, “Em muốn tôi từ bỏ hôn ước, để em và Lục Chính được song túc song phi. Tôi cũng có thể nói cho em biết, chuyện này là không có khả năng.”
“Tôi không đáng, Champion. Những lời này có cảm giác như ngài đang thích tôi vậy.”
“Tôi cũng không thích em. Nhưng em cũng rất ngoan, lên giường với em cũng rất thoải mái.”
Chu Hành không nói cái gì nữa, như đã từ bỏ cuộc thảo luận hòa bình cuối cùng.
Champion giơ tay, muốn nắm lấy vai Chu Hành, nhưng cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một đám diễn viên mặc trang phục biểu diễn.
Hắn lập tức bảo vệ Chu Hành, kêu gọi nhân viên: “Đề phòng ——”
Diễn viên khua chiêng gõ trống, ùa lên. Không biết từ lúc nào, trên đường xuất hiện một đám choai choai mới lớn, ngăn cách Champion, Chu Hành và nhân viên cách đó không xa.
“Bùm ——”
Bóng bay và ruy băng tung bay, cả con phố chìm trong tiết mục.
Tiếng ô tô gầm rú từ xa đến gần, đám đông gào thét, tiếng chạy tứ phía truyền đến.
Champion che chở Chu Hành, bất đắc dĩ rút súng ra, bắn lên trên.
Có người lùi lại, nhưng cũng có người lại xông lên, trên mặt tràn đầy nụ cười hoan hỉ, uy hiếp như Champion chỉ là một hạng mục cố định đã được sắp xếp từ trước.
Champion kéo Chu Hành ra đằng sau, khẩn trương nói: “Không phải sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
Chu Hành đứng phía sau Champion, nhìn một diễn viên trong đám đông. Đối phương dùng khẩu hình, nhếch miệng cười nhắc nhở anh: “Bắn đi.”
Chu Hành quyết tâm, buông khẩu súng lục từ tay áo xuống, nắm chắc nó trong lòng bàn tay.
Anh chĩa súng vào lưng Champion.