“Cậu ấy giơ súng lên rồi.” Sara nhẹ giọng nói nhỏ.
“Đoàng ——”
Khóe miệng đang cười của Champion còn chưa kịp thu lại, nhưng hắn cũng không cảm nhận được cảm giác đau đớn mà hắn đã tưởng tượng.
Viên đạn xuyên qua một quả bóng bay khổng lồ, phá nát những ô cửa kính lớn sát đất của cửa hàng lễ phục ven đường, mảnh kính vỡ vương vãi khắp nơi, thu hút sự chú ý của một số “diễn viên”.
Hắn nghe được giọng nói vội vàng của Chu Hành: “Đi mau.”
“Ngài có muốn tiếp tục kế hoạch hay không?”
Câu hỏi của Sara không được trả lời, Champion xoay người, ôm lấy Chu Hành đang mang thai bế lên bằng một tay.
“Đoàng —— Đoàng —— Đoàng —— Đoàng ——”
Tiếng súng mở đường cho họ, những nhân viên đã thất lạc hồi lâu cuối cùng cũng vượt qua được đám đông và hội hợp lại với ông chủ. Đôi giày da của Champion dẫm lên những dải ruy băng và giấy vụn, mỗi một bước đều nghiền nát cơn ác mộng của quá khứ.
Ánh mắt Chu Hành đảo qua chiếc cằm tái nhợt của Champion, anh nhìn trời xanh, ngón tay còn có chút run rẩy.
Anh không biết được bản thân sẽ chọn bên nào nếu sự tự do của Lục Chính và tính mạng của Champion được đặt trên cùng một bàn cân.
Nhưng khi thay đổi câu hỏi được đưa ra thành tình yêu của anh và mạng sống của Champion, tuy anh đã do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn cảm thấy mạng của Champion quan trọng hơn.
Anh không thích Champion, thậm chí còn căm hận hắn, nhưng anh không hy vọng hắn chết vì sự phản bội của mình.
Quyết định này của anh có thể quá mức giả nhân giả nghĩa, có lẽ rất nhanh anh sẽ hối hận về quyết định này của mình, nhưng khi Champion lựa chọn quay lưng lại bảo vệ anh rời đi, anh không thể hướng họng súng về phía hắn bóp cò.
Họ nhanh chóng lui vào một tòa nhà được bảo vệ nghiêm ngặt, Champion gọi bác sĩ đến kiểm tra tình trạng cơ thể của Chu Hành. sau khi xác nhận rằng tình trạng sức khỏe của Chu Hành vẫn ổn, hắn lại ngồi xuống bên cạnh và nắm chặt lấy tay anh.
“May là em không có việc gì.” Trên mặt Champion lộ vẻ nhẹ nhõm may mắn không chút nào giả dối, tựa như hắn thực sự không biết gì về việc “tập kích” sau lưng này.
Chu Hành rũ mắt xuống, nói: “Đi về trước đã.”
“Lục Chính trốn rồi,” Champion dùng ngón tay chạm chạm vào bộ đàm sau tai, “Người của tôi đang kiểm tra độ an toàn của căn nhà đó, tạm thời chưa thể quay về nơi đó được.”
Chu Hành muốn thể hiện vài phần ngạc nhiên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Champion, anh đột nhiên ý thức được rằng mình không nhất thiết phải giả vờ nữa.
“Ngài có thể thả Lục Chính đi được không? Ý tôi là, đừng bỏ tù đuổi giết anh ấy nữa.”
“Có thể chứ.” Champion vui vẻ đồng ý, tâm tình có vẻ rất tốt.
Chu Hành trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi: “Chúng ta có thể hủy bỏ hôn lễ không, ngài có thể thả tôi ra được không?”
Champion không có phủ quyết thẳng thừng, hắn chỉ hỏi: “Em hẳn cũng đã có thể nhìn ra được Lục Chính không phải là người như em nghĩ. Hắn là kẻ phản quốc, tội phạm đào vong.”
“Đây là chuyện của chúng tôi. Tôi chỉ hỏi ngài có thể thả tôi hay không thôi.”
“Thả em đi, để em và hắn ăn bữa nay lo bữa mai, nay đây mai đó sao?”
“Tôi nguyện ý.”
“Đứa con trong bụng em khả năng cao là của tôi.”
“Nếu ngài muốn, tôi sẽ sinh đứa bé này rồi đưa nó cho ngài.”
“Em chẳng lẽ không có chút nào lưu luyến đứa bé này, không có chút nào lưu luyến tôi sao?
“Không có.”
Champion nghiêng đầu, lau mặt một phen, chờ cảm xúc ổn định, mới nói tiếp.
“Em phá hỏng kế hoạch của Lục Chính, nếu còn về tìm hắn, Lục Chính rất có thể sẽ giận chó đánh mèo em.”
“Đó là kế hoạch của người khác, Lục Chính hoàn toàn không biết gì cả.”
“Hắn thật sự không biết sao? Em hẳn phải hiểu hắn hơn tôi chứ?”
Chu Hành nâng tay, sờ vòng tay vốn thuộc về Lục Chính.
“Tôi tin anh ấy.”
“Cho dù là hắn chỉ là đang lợi dụng em, tương lai có thể sẽ đối xử với em không ra gì, sẽ không yêu em nữa?”
“Vốn dĩ là do tôi không thể hạ thủ. Lục Chính giận cũng không có gì là sai.” Chu Hành thế mà còn có thể cười, “Tôi sẽ cố gắng bù đắp cho anh ấy. Nếu anh ấy thật sự đã chán ghét tôi thì hai người chúng tôi cũng chỉ có thể chia tay.”
“Nhưng dù có thế nào, việc anh ấy còn sống đã là món quà hoàn hảo nhất mà trời cao ban tặng cho tôi rồi.”
Champion vươn tay ra. Hắn muốn chạm vào mặt Chu Hành, nhưng cuối cùng lại dừng tay trên vai anh, phủi đi giấy màu còn bám trên quần áo.
“Em có thể đi liên hệ cho Lục Chính của em. Bảy ngày sau, tôi sẽ phái trực thăng đưa em đi, hai người có thể chọn một địa điểm an toàn.”
Chu Hành cắn môi dưới, có vẻ như là không thể nào nhịn cười được. Nhưng anh vẫn thật cẩn thận hỏi: “Đây sẽ không là một cái bẫy chứ?”
Champion lạnh nhạt mà nhìn anh một cái, nói: “Từ giây phút đầu tiên gặp em, những chuyện tôi đã đồng ý, có chuyện nào tôi chưa làm được?”
“Chu Hành, mọi kiên nhẫn, mọi thương hại tôi có, tôi đều cho em.”
“Em đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Chu Hành rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, anh cười nói: “Cảm ơn ngài, Champion.”
“Lần thứ sáu.” Champion đột ngột mà nói những lời này.
“Cái gì?”
“Đây là ngươi lần thứ sáu em cảm ơn tôi. Lần nào cũng đều liên quan tới Lục Chính.”
Chu Hành thoáng hoảng hốt, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu xin lỗi.
“Xin lỗi cũng chẳng để làm gì. Trong vòng một tuần này, tôi có thể lên giường với em không?”
Chu Hành lắc đầu, kiên định mà nói: “Không được.”
“Được thôi.”
Champion đứng thẳng người, vuốt lại đầu tóc.
“Về thôi, Chu Hành.”
“Là bạn của em, tôi mời em đến nhà tôi ở vài ngày.”
Chu Hành do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn là lắc đầu, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng không phải bạn bè.”
“Thế nào, em muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với tôi?”
“Nếu còn tiếp tục làm bạn với một người tôi đã từng ngủ cùng, vậy thì quá bất công cho Lục Chính.” Chu Hành có vẻ quá mức cố chấp, “Tôi cũng có chút oán hận ngài. Rất nhiều lần đều là ngài cưỡng ép tôi.”
“Nếu đã hận tôi tới vậy, tại sao em còn muốn cứu tôi? Khẩu súng kia vốn là để giết tôi, đúng chứ?” Champion đề cấp tới chủ đề cả hai đều né tránh.
“Ngài là quân nhân, sinh tử đều nên ở trên chiến trường, chứ không phải là bị đánh lén.” Chu Hành quyết định thật thà, “Tôi cũng đã thử, nhưng là không thể hạ thủ. Phản bội ngài, cũng chính là từ bỏ lương tâm của tôi. Tôi không làm được.”
“Vậy mới nói, em vẫn là quá tốt bụng.”
Chu Hành lắc đầu, anh phản bác: “Nếu vì không giết ngài mà Lục Chính phải chết thì tôi nhất định sẽ giết ngài.”
“Đến đó là được rồi.”
“Cái gì?”
Champion chọn chuyển đề tài, hắn nói: “Tối nay muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.”
“Em đã từng được ăn cơm Lục Chính nấu chưa?”
“Dạ?”
“Chưa từng phải không.”
Chu Hành không thể theo kịp dòng suy nghĩ của mình, chỉ bối rối ‘a’ một tiếng.
“Tôi nướng cá rất giỏi, tối nay chúng ta cùng nhau nướng cá nhé.”
“Không cần…”
“Đi ăn cá nướng đi.” Champion lấy một cái khăn quàng cổ từ nhân viên công tác đưa cho Chu Hành, “Ngoan. Ít nhất trong một tuần này, em vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.”