Uống xong, ông ta nói với chị Lê: “Có cô giáo Ôn ở đây, hạng mục đầu tư này tôi chắc chắn sẽ tham gia.”
Chị Lê vui mừng, nhưng cũng lo lắng cho Ôn Noãn!
Rõ ràng Ôn Noãn không thèm nể mặt Hoắc Minh, tổng giám đốc Triệu uống ba ly, cô cũng uống ba ly với ông ta… Uống đến mức đau đầu chóng mặt, bóng chồng lên nhau, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có lẽ cô không muốn tỉnh táo mà đối mặt với Hoắc Minh.
Cô ngồi trên xe, lấy tay che mắt. Trái tim quặn đau không thể nào chịu đựng.
Anh làm như vậy là có ý gì, tại sao còn xuất hiện ở trước mặt cô…
Lúc đang mơ mơ màng màng, cô cảm giác được người ở cạnh mình đã đổi thành người khác.
Là Hoắc Minh.
Cô nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Tại sao chị Lê lại đưa tôi lên trên xe anh? Hoắc Minh… Anh có thể đừng xuất hiện trước. mặt tôi nữa được không, tôi vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy khó chịu rồi…”
Ôn Noãn nương theo men say để nói ra lời trong lòng.
“Tôi vừa nhìn thấy bộ dáng thâm tình này của anh là lại nhớ đến lúc anh và Kiều An ôm nhau, đúng là quá kinh tởm, thật đấy…”
Cô nhắm mắt lại, không còn sức để trốn, cũng không thể trốn thoát…
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, lúc nhìn thấy gương mặt tái nhợt vì uống rượu của cô, anh thực sự rất đau lòng nhưng vẫn cố chịu đựng.
Cô không thèm nể mặt anh, vẫn uống rượu với tên họ Triệu kia.
Anh cũng chịu đựng.
Hoắc Minh vén tóc mái trên trán cô sang bên, lẩm bẩm: “Ôn Noãn, tôi và cô ấy không có gì cả, cho tôi một cơ hội nữa… Chẳng phải trước đây chúng ta ở bên nhau rất sung sướng hay sao?”
Ôn Noãn che mắt lại, cười rộ lên.
Cô cười tới mức run rẩy cả người, đường cong cơ thể phập phồng mê người.
Hồi lâu sau, cô buông tay xuống, ánh mắt mê ly. “Sung sướng?”
“Đúng là rất sướng.”
Cô cúi người, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi bỏ một cúc áo sơ mi của anh, động tác rất chậm rãi, ánh mắt cũng đủ quyến rũ, ít nhất Hoäc Minh đã bị cô mê hoặc, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Rất gợi cảm!
Ôn Noãn đặt ngón tay lên yết hầu gợi cảm đang dao động kia, từ từ vuốt ve, cô hé môi thì thầm.
“Hoäc Minh, anh còn đang mong tôi cởi quần áo ra làm tình với anh đấy à?”