Anh bắt lấy tay cô.
“Đủ rồi!”
“Sao mà đủ được?” Ôn Noãn chọc tức chết người không đền mạng.
“Hoắc Minh, anh tìm tôi chẳng phải vì việc này sao! Tôi làm luôn trong xe với anh nhé, thế nào?”
Hoắc Minh cài lại nút áo sơ mi. Anh nhìn thẳng về phía trước: “Ôn Noãn, em say rồi!” Ôn Noãn ngả lưng xuống ghế da, cười khẽ.
Cho dù có say rượu thì cô cũng có thể đoán được anh đang tức giận…
Ha ha!
Ôn Noãn nhắm mắt lại, nghịch ngợm cởi giày cao gót ra: “Đưa tôi về nhài”
Hoắc Minh không muốn để ý đến cô, nhưng anh vẫn không nhịn được quay sang bên cạnh: “Ôn Noấn… Em chiến tranh lạnh với tôi lâu như vậy, vừa nãy còn cố ý làm bẽ mặt tôi, tôi không tin là em không biết, em có thể làm như vậy cũng là ỷ vào việc tôi thích em mà thôi.”
Đổi người khác thử xem?
Xem có dám nhảy nhót như thế trước mặt Hoắc Minh anh không!
Ôn Noãn miễn cưỡng đáp lời: trọng, có muốn tôi lấy thân báo đáp không?”
Dứt lời, cô nhắm mắt lại.
Tỏ vẻ khinh bỉ anh rõ ràng.
Cho dù Hoäắc Minh có muốn lắm thì cũng không thể làm chuyện gì đó với cô ngay lúc này được, nhưng mà anh có hơi nhớ cô… Cho dù cả người cô toàn là gai góc, cũng khiến anh nhớ nhung.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, tôi rất nhớ em.”
Ôn Noãn không trả lời anh.
Lời nói của anh chỉ như đấm vào bông, hoàn toàn vô ích.
Hoắc Minh khẽ cắn môi, lái xe về chung cư của mình.
Lúc xuống xe, anh còn tưởng rằng Ôn Noãn sẽ phản kháng, không ngờ cô đã ngủ rồi, có lẽ là do cô uống nhiều quá.
Trái tim đang xao động trong ngực Hoắc Minh dần bình tĩnh lại.
Anh đóng cửa xe, ngồi nhìn cô như một thằng biến thái.
Mấy ngày không gặp, Ôn Noãn đã gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt gầy nhọn, đôi môi đỏ như hoa hồng khẽ mở, không ngừng dụ dỗ anh.
Chỉ khi đang ngủ, cô mới thu lại gai nhọn của mình.
Hoắc Minh không chịu nổi, anh cúi người xuống nhẹ nhàng hôn cô…
Ôn Noãn say, trong mộng cô lại nhấm nháp được hương vị quen thuộc, không kìm lòng được mà ôm lấy cổ người đàn ông, hôn anh say đắm.
Chỉ khi say mới là lúc trái tim đau khổ nhất mà thôi. Hôn một hồi, cô cũng chợt nhận ra có gì không đúng…
Hình như cô và Hoắc Minh chia tay rồi, rất quyết liệt, cô đã nói sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Ôn Noãn mở to mắt ra, nhìn chăm chằm vào gương mặt anh tuấn động tình của anh, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoắc Minh không nhúc nhích.
Anh để cô sờ mặt mình.
“Ôn Noãn, tôi biết em cũng thích tôi, tôi không tin em có thể quên được hạnh phúc mà chúng ta đã có.”