So với lần đầu đến thôn Lý gia, nửa năm qua Thẩm Thanh Nhiên gầy đi chừng mười cân, cằm nhọn hơn, eo nhỏ đi, thắt lưng buộc chặt, làm cho vòng eo thon gọn đến mức không thể nắm nổi, khiến cho mông lại càng tròn đầy hơn.
Tiết Phỉ Phong nhìn bóng lưng hậm hực của Thẩm Thanh Nhiên, không hiểu tại sao phu nhân ban đầu còn phối hợp lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Chẳng lẽ là do câu nói “thử xem có mang thai được không” của hắn?
Thẩm Thanh Nhiên kiêng kỵ chuyện này? Nhưng lúc trước ở thôn Lý gia, khi hắn nhầm tưởng Thẩm Thanh Nhiên mang thai, phản ứng của y cũng không lớn như vậy, chỉ đỏ mặt mà thôi, còn lời vừa rồi rõ ràng là đùa giỡn, thế mà lại chọc giận y.
Chẳng lẽ có những lời chỉ nên nói khi không ở trên giường, Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy hắn xem y như phụ nữ? Đại tướng quân không có kinh nghiệm chỉ dựa vào cảm giác để phỏng đoán.
“Nhiên Nhiên.” Tiết Phỉ Phong mặc kệ đau hay không đau, kiên quyết muốn bước xuống giường, “Ta không có xem ngươi như phụ nữ, ta không nên nói đùa như vậy, ta sai rồi, Nhiên Nhiên.”
Thẩm Thanh Nhiên bĩu môi, Tiết Phỉ Phong không xem y như phụ nữ, nhưng lại xem y như đàn ông mà còn dám mơ mộng sinh con, càng quá đáng hơn.
“Không được động!” Thẩm Thanh Nhiên mặc xong quần áo, vừa quay lại đã thấy Tiết Phỉ Phong định đứng lên, liền vội vàng ấn hắn ngồi xuống.
Tiết Phỉ Phong nhân cơ hội nắm lấy tay Thẩm Thanh Nhiên, đặt lên bụng dưới để lộ ra, “Ngươi sờ xem, chúng nó có phải mềm đi không?”
Cơ bụng có lời muốn nói.
Thật sao… Thẩm Thanh Nhiên nhúc nhích ngón tay, đột ngột rút tay lại, Tiết Phỉ Phong bụng dạ xấu xa, nhân cơ hội muốn kéo tay y xuống dưới.
Cậu mỗi ngày sờ ba lần còn không biết cơ bụng thế nào sao!
Vẫn luôn rất cứng, mười năm khổ công, cơ bụng sao có thể vô dụng như vậy!
Thẩm Thanh Nhiên giấu tay vào ngực, tuyên bố từ trên cao xuống: “Dạo này trời nóng quá, tối nay chúng ta ngủ riêng giường.”
Đây là sự thật, vào tháng tám, tháng chín ở sa mạc Tây Bắc, không có điều hòa hay quạt điện, Thẩm Thanh Nhiên vất vả đưa Tiết Phỉ Phong ra khỏi sa mạc, chưa kịp nhìn rõ đã ngất xỉu, vừa tỉnh lại, Tiết Phỉ Phong lại bị nhiễm trùng vết thương, sốt nhẹ, lo lắng chồng chất, mỗi tối đi ngủ cậu đều phải ôm cánh tay không bị thương của Tiết Phỉ Phong mới an tâm, ngay cả tư thế ngủ cũng thành thật hơn.
Vết thương của Tiết Phỉ Phong vừa khỏi, cái nóng mùa hè liền không thể lờ đi được nữa, dù có đẹp trai đến mấy cũng không chịu nổi.
Tiết Phỉ Phong sững sờ, chỉ vì nói sai một câu mà hậu quả nghiêm trọng như vậy sao, ngay cả ban đêm cũng phải ngủ riêng?
“Ôi — ngươi làm gì vậy!” Thẩm Thanh Nhiên bất ngờ bị Tiết Phỉ Phong kéo xuống, ngồi lên một bên đùi hắn. Vì không cho Tiết Phỉ Phong xuống giường đi lại, mỗi lần Thẩm Thanh Nhiên đều tự giác đứng trong tầm tay của hắn, kể cả khi giận cũng không rời đi. Tiết Phỉ Phong yêu chết cái đặc tính này của cậu, muốn đè cậu xuống dưới thân mà hôn lấy hôn để.
Bên còn lại là chỗ vết thương cũ tái phát, dường như chỉ cần động nhẹ là có thể chạm tới vết thương.
Thẩm Thanh Nhiên ngoan ngoãn ngồi yên, bị nắm đúng điểm yếu, vết thương của Tiết Phỉ Phong chính là gót chân Achilles* của cậu.
// Gót chân Achilles (còn được nhắc đến trong nhiều tài liệu là gót chân A-sin[1]) là một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu của mỗi con người.
Achilles (A-sin) là con trai của Peleus – một chiến binh mạnh mẽ với Thetis – nữ thần biển cả. Chàng sở hữu một sức mạnh phi thường do là một á thần nhưng không thể bất tử như người mẹ của mình. Khi mới hạ sinh, nữ thần Thetis nhận được một lời tiên tri rằng con trai của bà sẽ qua đời trong một trận chiến, nên bà đã cầm gót chân nhúng thân thể Achilles vào nước Styx – con sông của sự bất tử vĩnh hằng. Kể từ đó, Achilles vừa có sức mạnh thần thánh bất khả chiến bại vừa có thân thể mình đồng da sắt có thể miễn dịch mọi đao kiếm trên đời – ngoại trừ một điểm yếu duy nhất là gót chân, nơi không được nhúng vào nước thần và vẫn còn là da thịt phàm nhân. Cuối cùng, trong Chiến tranh thành Troia, Achilles chết vì bị mũi tên của Paris (có thể là tên độc) bắn trúng gót chân dưới sự giúp đỡ của thần Apollo.//
“Nhiên Nhiên, đừng giận ta nữa. Ta thề ta chỉ nói bâng quơ thôi.”
“Bâng quơ thôi mà, đều là thật lòng cả.” Thẩm Thanh Nhiên quay mặt sang chỗ khác, nghiến răng nghiến lợi, “Thế nào, ngươi có ngai vàng phải kế vị nên mới nghĩ đến chuyện sinh con, sau này có phải sẽ tìm người khác để sinh không?”
Lúc ở thôn Lý gia giả làm người thật thà “Lý Phong”, đội nón xanh nuôi con cho người khác còn chịu được, giờ hoàn cảnh khác rồi, liền bắt đầu có ý đồ khác chăng?
Nghĩ đến việc mình khổ cực trồng trọt, sau này lại thành tiện nghi cho thằng nhóc con của Tiết Phỉ Phong với người phụ nữ khác, cậu… tức đến mức phồng lên như con cá nóc!
Chẳng qua chỉ là ngai vàng, cậu còn có tài sản hàng tỷ nữa, cậu đến đây trồng trọt đã nói gì chưa?
“Sao có thể!” Tiết Phỉ Phong ngạc nhiên trước ý nghĩ kỳ quặc của Thẩm Thanh Nhiên, “Ai nói làm hoàng đế nhất định phải có con nối dõi, trừ phi ngươi có thể sinh, nếu không ta không cần đứa nào hết, có Cẩn Phong ở đây, còn lo gì giang sơn không người kế thừa?”
Tiết Phỉ Phong nhanh chóng bổ sung vào lỗ hổng trong lời nói: “Cho dù ngươi có thể sinh, ta cũng không nỡ để ngươi chịu khổ.”
Tiết Phỉ Phong nắm cằm Thẩm Thanh Nhiên, ngậm lấy môi y, giải cứu đôi môi mềm mại đỏ thắm từ hàm răng đang cắn chặt của chủ nhân.
“Trồng trọt đã đủ mệt rồi, mang thai mười tháng còn mệt hơn, sinh ra rồi cái gì cũng phải lo lắng, một khắc cũng không rời được người. Ta nào nỡ lòng nào. Nếu có thể, ta mong chúng ta có thể ngắm nhìn thiên hạ, ngươi không cần làm gì cả, không cần lo lắng chuyện bách tính thiên hạ, nuôi cho trắng trẻo mập mạp, ăn uống no nê là được.”
Nhiên Nhiên của hắn từ trong xương đã mang bản tính lười biếng, không cần phải thay đổi điều gì, hắn rất thích, sẵn sàng làm trâu làm ngựa, không để y phải động một ngón tay nào.
Tiết Phỉ Phong có chút hoài niệm về Thẩm Thanh Nhiên ngày xưa hễ làm việc là có thể khóc ấm ức, không phải nói hiện tại không tốt, chỉ là Thẩm Thanh Nhiên gầy quá, gầy đến mức dù cho vừa nãy Thẩm Thanh Nhiên không đẩy hắn ra, đại tướng quân tám phần cũng không nỡ ra tay.
Vẫn là phải nuôi béo thêm chút nữa.
Tiết Phỉ Phong sợ làm Thẩm Thanh Nhiên mệt mỏi, lỡ mà làm xong lại sốt, khẩu vị lại kém đi, thì càng xa mục tiêu nuôi béo Thẩm Thanh Nhiên của hắn.
“Ta là heo chắc?” Thẩm Thanh Nhiên khẽ nhếch một bên khóe miệng, không muốn cho Tiết Phỉ Phong nhìn thấy, bèn dựa hẳn vào vai hắn, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mạch đập của hắn, như thể có thể chạm đến sóng lòng từ sâu thẳm.
“Là Tiểu Trư Thanh.” Thấy cậu không còn giận nữa, Tiết Phỉ Phong thở phào, cười nói.
Đã nói đến đây, Tiết Phỉ Phong không thể không nhắc một câu: “Nhiên Nhiên, sau này đừng quá sức trồng trọt nữa, ba năm thật ra rất dài, mùa màng khi lớn khi nhỏ, sao có thể lần nào cũng thuận lợi, làm hết sức mình, còn lại để trời định, đừng tự tạo áp lực cho mình. Ngươi đã trồng nhiều như vậy rồi, chỉ cần hạt giống của chúng thôi cũng đủ truyền bá khắp nơi rồi.”
Tiết Phỉ Phong không biết Thẩm Thanh Nhiên bị lừa, việc trồng bông phải làm lại từ đầu, hắn nghĩ năm trăm mẫu bông đủ để năm sau mở rộng lên năm ngàn mẫu, năm thứ ba là năm mươi ngàn mẫu, như vậy là đủ rồi. Các hạt giống khác cũng tương tự.
Thẩm Thanh Nhiên mím môi, việc trồng trọt rất vất vả, chỉ là trách nhiệm lớn hơn ấm ức, thành quả cũng đủ để bù đắp cho mồ hôi công sức, lúc không chịu nổi, cắn răng một cái là qua.
Trước mặt Tiết Phỉ Phong cậu có thể bộc lộ đầy đủ sự lười biếng của mình, nhưng việc mình làm dại thì vẫn phải giấu đi.
Tiết Phỉ Phong từng cùng cậu trồng một ngàn mẫu ruộng lúa nước, đó là thành quả của sự cố gắng chung của cả hai, Thẩm Thanh Nhiên không muốn hắn biết, lúa của họ đã không dùng được nữa.
Đại tướng quân đã bỏ ra rất nhiều.
Thẩm Thanh Nhiên không nói gì, kéo tay Tiết Phỉ Phong bị thương lên xem, một ngàn mẫu ruộng lúa kia vẫn rất có ý nghĩa, ngươi xem, bây giờ Tiết Phỉ Phong chắc chắn không thể kéo cậu ngồi trên bờ cấy lúa nữa.
Tiết Phỉ Phong nhận ra sự im lặng của cậu: “Không được sao? Ngươi xem ngươi gầy đến mức nào rồi?”
Thẩm Thanh Nhiên ngẩng đầu, thờ ơ liếc nhìn hắn một cái, khéo léo lật lại: “Nuôi heo mập rồi sẽ mổ thịt, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Đại tướng quân khó khăn biện giải.
“Ngươi dám nói ngươi không có suy nghĩ này?”
“Không có.” Tiết Phỉ Phong thề hắn đặt sức khỏe của Thẩm Thanh Nhiên lên hàng đầu.
“Ồ, ba tháng không được nghĩ đến chuyện đó.” Thẩm Thanh Nhiên nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
Trồng trọt mệt, chuyện đó không mệt sao?
“Nhiên Nhiên…” Tiết Phỉ Phong bị chiếu tướng, đành phải giở trò không thừa nhận.
“Chẳng lẽ ngươi thương ta là giả?”
Tiết Phỉ Phong: “Ta đảm bảo sẽ không để ngươi mệt mỏi.” Mặc kệ có thật hay không, cứ hứa trước đã.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn chân của hắn: “Ngươi lấy gì để đảm bảo?”
Nhìn ngươi thế này, chẳng phải vẫn sẽ dùng tư thế khiến ta mệt mỏi sao?
Tiết Phỉ Phong: “Đợi vết thương lành lại rồi…”
“Thương gân động cốt, cần một trăm ngày.” Thẩm Thanh Nhiên luôn rất mạch lạc, đưa Tiết Phỉ Phong vào ngõ cụt.
Dù thế nào cũng là ba tháng, Tiết Phỉ Phong tức giận, hung hăng bóp một cái lên mông của Thẩm Thanh Nhiên.
Mỗi khi thê tử suy nghĩ, đảm bảo là để đối phó hắn.
Đại tướng quân nhìn thấu được.
Tiết Phỉ Phong trong lòng có cái cân của mình, đợi đến khi Thẩm Thanh Nhiên mập lên mười cân nữa, ai còn quan tâm đến cái hứa hẹn ba tháng này.
…
Sau khi Tiết Phỉ Phong có thể xuống đất, hắn thẩm vấn Tiết Lệ Phong, những gì hỏi được không khác mấy so với lời Thẩm Thanh Nhiên.
Trên chiến trường, hắn truy đuổi thủ lĩnh Bắc Tuệ đến cùng, đúng lúc cơn bão cát nổi lên, cát vàng che trời, khiến hộ vệ bên cạnh thủ lĩnh Bắc Tuệ không nhìn rõ vị trí của Tiết Phỉ Phong. Tiết Phỉ Phong tìm được điểm đột phá, ép hắn ra khỏi vòng bảo vệ, hai người lần đầu tiên đấu mặt đối mặt, Tiết Phỉ Phong bỏ ngựa truy đuổi, kết liễu hắn giữa trung tâm sa mạc, kết thúc mối thù mới và cũ kéo dài mười năm.
Nhưng Tiết Phỉ Phong cũng không có kết cục tốt, họ giao đấu suốt một đêm, chân của Tiết Phỉ Phong không chịu nổi, trên người thủ lĩnh Bắc Tuệ lại có nhiều ám khí, Tiết Phỉ Phong bị thương nặng nhiều chỗ, đi bộ trở về, khả năng phán đoán giảm sút, trong sa mạc bị lạc đường, Tiết Phỉ Phong chỉ trụ được đến khi nhìn thấy một ốc đảo thì ngã xuống.
Nếu không có Thẩm Thanh Nhiên, mạng này đã mất rồi.
Sau khi tỉnh lại, Tiết Phỉ Phong đã thành thật kể lại sự việc với thê tử, bị phạt chép một ngàn lần “Đừng truy đuổi quân địch cùng đường,” bây giờ còn nợ chín trăm bảy mươi mốt lần. Vì người phạt không hề nghiêm khắc, Tiết Phỉ Phong vừa xoa xoa cổ tay, đã bị tịch thu bút lông, “Cứ nợ đã, sau này trả cả vốn lẫn lời.”
Quân Bắc Tuệ tham chiến gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, thủ lĩnh cũng đã chết, những kẻ còn lại ở bản bộ chỉ còn là một đám hỗn loạn, đa phần là già yếu bệnh tật. Mấy ngày trước đã lần lượt gửi thư xin hàng tới Tiết Phỉ Phong và triều đình.
Do đó, việc hỏi ra từ miệng Tiết Lệ Phong chuyện hắn và Bắc Tuệ cấu kết như thế nào đã không còn quan trọng, biết rằng cậu hắn không phải là người dễ đối phó, lòng đã hiểu rõ.
Tiết Phỉ Phong định rút quân về triều, chính xác mà nói, là quay lại Cựu Kinh thành bên bờ sông Lương.
Nếu kéo dài thêm nữa, bị người trong triều đình phát giác trước, mặt dày đề xuất dời đô về Cựu Đô trước, lại vô cớ thêm một phiền toái.
Hắn dự định mang theo bốn vạn binh mã trở về thành, số còn lại giao cho Chương Hoài Bồ chỉ huy, bảo vệ biên giới.
Ngày tháng đã định, Tiết Phỉ Phong lần cuối cùng tập hợp toàn quân, trước mặt tám vạn đại quân, chém đầu Tiết Lệ Phong để chúng kiến, an ủi linh hồn những huynh đệ đã bị Tiết Lệ Phong cấu kết với địch hại chết.
Tiết Phỉ Phong theo lệ huấn từ, hắn vẻ mặt nghiêm nghị, mặc giáp trụ, nếu không phải hành động hơi chậm chạp, dường như mọi thứ trở về một năm trước, cảnh tượng vị tướng quân khí thế bừng bừng dẫn họ ra trận. Không ai ngờ được điều chờ đợi họ là một cuộc mai phục được thiết kế kỹ càng.
Ký ức xưa cũ hiện lên, đầu Tiết Lệ Phong rơi xuống đất.
Với binh sĩ, người trước mắt là vị tướng quân họ tôn kính và theo đuổi, với Tiết Phỉ Phong, những người này là huynh đệ đã cùng họ sinh tử, lúc chia tay gần kề, ai nấy đều có chút xúc động.
Lần cuối cùng Tiết Phỉ Phong luyện binh sắp bắt đầu, phía dưới mọi người tiếc nuối nhìn phía sau tướng quân.
Nói thật không giấu giếm, chúng ta muốn nhìn lại thần tiên phu nhân một lần nữa.
Sau này sẽ là hoàng hậu rồi, người bình thường làm sao gặp được. Phu nhân là nhân vật thần tiên như vậy, nhất định phải nhìn thêm vài lần, nhớ kỹ dáng vẻ của ngài, sau này khi thê tử mang thai, miêu tả vài lần với thê tử, con cháu đời sau đều được thần tiên phù hộ!
Những binh sĩ tham chiến này, mãi mãi không quên được ngày Thẩm Thanh Nhiên thay mặt Tiết Phỉ Phong khao thưởng ba quân, như một tia sáng vàng rực xua tan mây mù trong doanh trại, mang đến gạo trắng và cá thịt, mang về vị tướng quân mất tích, họ thực sự cảm nhận được niềm vui và niềm tự hào của chiến thắng, bảo vệ quốc gia, máu đàn ông, gươm giáo hóa cày bừa, canh tác thời thịnh.
Hôm nay Tiết Phỉ Phong không cho Thẩm Thanh Nhiên xuất hiện, chỉ sợ cảnh hành quyết Tiết Lệ Phong quá đẫm máu, hắn hiểu rõ mong muốn giản dị của binh sĩ, hỏi Thường Bách: “Nhiên Nhiên đâu, mời y qua đây.”
Thường Bách nhận lệnh đi, một lát sau, vẻ mặt khó xử trở về.
“Phu nhân không có ở đây.”
Tiết Phỉ Phong đặt ra quy tắc nghiêm ngặt cho Thẩm Thanh Nhiên, trước khi y tăng mười cân thịt, không được trồng trọt, không được làm việc, ngoài ăn cơm ra không được bưng bất cứ thứ gì, tốt nhất ngay cả ăn cơm cũng phải để tướng quân đút.
Quỷ biết tại sao thịt lại lên chậm như vậy!
Thẩm Thanh Nhiên làm sao chờ đợi được, lần sau đến Tây Bắc không biết là khi nào, người đã đến đây, không để lại ít giống không hợp lý.
Lúa mì, bông, dưa lưới, nho.
Có quá nhiều thứ có thể trồng.
Đặc biệt là bông, cậu đã hứa với đại quân mỗi người một chiếc áo bông, chi bằng trồng luôn một ít ở đây.
Tỷ đệ Thường gia sau lần Thẩm Thanh Nhiên lao lực đến ngất, không dám giúp Thẩm Thanh Nhiên trồng trọt nữa.
Quá tam ba bận, nếu lại xảy ra lần nữa, chắc chắn sẽ làm tướng quân nổi giận.
Thẩm Thanh Nhiên muốn lén ra khỏi quân doanh có chút khó khăn, cậu chuyển ánh mắt sang đệ đệ. Vừa dỗ vừa lừa, Tiết Cẩn Phong hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra trước đó, rất dễ dàng bị tẩu tử thuyết phục.
Tẩu tử nói quả dưa lưới huynh ấy trồng to và ngọt, nghĩ đến thôi cũng đã chảy nước miếng.
Thẩm Thanh Nhiên rất có tâm cơ, đổi từ hệ thống một miếng nhỏ dưa lưới, chỉ một miếng nhỏ thôi đã câu được đệ đệ.
Đệ đệ dẫn theo một đội binh mã, rầm rộ nói đi săn, Thẩm Thanh Nhiên trà trộn trong đó làm tiểu binh.
Thiên Hạ Sơn Trang ở Tây Bắc cũng có sản nghiệp, Thẩm Thanh Nhiên lần theo bản đồ chỉ dẫn, tìm đến một nông trang gần đó, chăm chỉ cày cấy suốt một ngày.
Hôm nay Tiết Phỉ Phong bận luyện binh, trước khi trời tối không có thời gian.
Trong quân doanh cũng đã bày xong hỏa mù, chỉ cần về kịp thời sẽ không bị đánh gãy chân.
“Tẩu tử, đến kinh thành, huynh nuôi thêm hai con chó Alaska nữa được không? Đệ muốn nuôi.”
Thẩm Thanh Nhiên đáp: “Đợi khi rảnh rỗi, ta sẽ đem hai con ở Thiên Hạ Sơn Trang về.”
Coi như thưởng cho đệ đệ hôm nay đã thông minh, nhanh trí dẫn mình ra ngoài.
Thẩm Thanh Nhiên và Tiết Cẩn Phong đạt được một thỏa thuận hỗ trợ lẫn nhau.
Một tràng tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, bất ngờ làm xáo trộn sự yên bình của cánh đồng, Tiết Cẩn Phong giật mình tái mặt: “Không xong rồi, là ngựa của hoàng đế, ca ca ta đến rồi!”
Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy da đầu tê rần, tâm trí rối loạn, “Làm sao bây giờ? Trốn ở đâu?”
Cậu nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi và quần áo dính đầy bụi bẩn của mình, tất cả đều là bằng chứng của việc đã làm việc nặng nhọc trong thời gian dài. Nhưng chỉ cần không bị bắt quả tang đang làm ruộng, ra khỏi trang trại này, Tiết Phỉ Phong sẽ không thể làm gì được cậu.
Nếu bị bắt tại trận thì phiền toái rồi, toàn là những điều kiện bất công. Tiết Phỉ Phong đặt ra quy tắc cho Thẩm Thanh Nhiên, cứ như đang ra lệnh quân đội, đã ra lệnh là phải thực hiện, giống hệt như cha của Thẩm Thanh Nhiên không nói không rằng kéo con trai lười biếng ra khỏi chăn, bắt cậu tập thể dục mỗi ngày hai vạn bước, số liệu kết nối với điện thoại, không đạt chỉ tiêu thì bị lôi đi huấn luyện quân sự bảy ngày.
Cha của cậu còn đặc biệt nghiêm khắc, một khi phát hiện dữ liệu tăng bất thường, lập tức gọi điện kiểm tra xem có phải con trai tự vận động không.
Ai mà ngờ được, có một ngày Thẩm Thanh Nhiên lại bị kiểm tra đột xuất vì quá chăm chỉ cơ chứ?
Không biết cha của cậu có thể chỉ dạy Tiết Phỉ Phong từ xa được không?
Tiết Cẩn Phong nói: “Đội binh lính đệ mang theo đang đóng quân ở bên ngoài, ca ca đệ chắc chắn đã nhìn thấy. Tẩu tử, hay là chúng ta chủ động ra ngoài đi.”
Thẩm Thanh Nhiên nhìn cậu với vẻ khinh thường, “Không định vùng vẫy một chút à?”
Khí chất nhân vật chính của ngươi đâu rồi!
“Bao vây lại!” Tiết Phỉ Phong hô lên một tiếng, bao vây cả trang trại chặt như nêm cối.
Chủ đề buổi huấn luyện hôm nay là “bắt rùa trong chum”.
Thẩm Thanh Nhiên và Tiết Cẩn Phong nhanh chóng trốn vào trong ngôi nhà của trang trại, tức phụ của quản sự đã mang thai bảy, tám tháng, bụng bầu to kềnh càng, nhìn hai người với vẻ hoảng hốt.
“Người bên ngoài là cùng quân doanh với các ngươi phải không? Sao lại vây chặt thế kia?”
Tiết Cẩn Phong đáp: “Tiết tướng quân đang luyện binh đó, tẩu tử đừng lo lắng, cứ coi như họ không ở đây là được.”
“Vậy các ngươi…”
“Ngươi cứ coi như hôm nay chúng ta chưa từng tới.”
Trang trại này do Mộ Văn Khấu quản lý, gián tiếp nghe theo lệnh của Thẩm Thanh Nhiên, người phụ nữ kia không nói gì thêm, đáp: “Được.”
Thẩm Thanh Nhiên tìm khắp nơi không có chỗ nào trốn, một lúc sau, y im lặng nhìn vào bụng bầu của người phụ nữ.
Tiết Cẩn Phong lập tức hiểu ý nhìn theo.
…
Một người phụ nữ bụng bầu to tướng xuất hiện ở cổng nhỏ của trang trại, trông có vẻ sắp sinh đến nơi.
Tóc tai rối bù, mồ hôi ướt đẫm bết trên thái dương, đôi tay tái nhợt, yếu ớt nắm chặt lấy tay áo của người bên cạnh, cắn chặt răng chịu đựng đau đớn.
“Con dâu của ta, nó… nó sắp sinh rồi! Xin các vị binh lính cho qua!”
Quản sự và Tiết Cẩn Phong khiêng một chiếc cáng, “Bà đỡ đang ở nhà Lý thẩm đỡ đẻ cho con gái bà ấy, không kịp qua đây, chúng ta phải đến đó!”
Con dâu của quản sự sắp sinh, cả thôn ai cũng biết, vật tư mà Thiên Hạ Sơn Trang cung cấp cho đại quân thường sẽ được gửi ở trang trại này trước, đợi Tiết Phỉ Phong phái người đến lấy. Một trong những lính canh cổng chuyên phụ trách việc này, thường xuyên nghe quản sự nhắc đến chuyện nhà mình bảy đời độc đinh, cuối cùng cũng có cháu trai.
Lính canh không nghi ngờ gì, ” Trương bá đừng lo, chắc chắn sẽ sinh được cháu đích tôn to khỏe mà!”
“Mọi người tránh ra, sinh con quan trọng!”
Nhìn chằm chằm một phụ nữ sắp sinh là điều bất kính, mọi người không hẹn mà cùng dời mắt đi chỗ khác, vội vàng liếc qua Tiết Cẩn Phong phía sau.
Không phải người mà tướng quân đang tìm, cao quá, cũng không đủ gầy.
Thẩm Thanh Nhiên diễn rất đạt vai một phụ nữ mang thai, y vốn đã ra nhiều mồ hôi, gần như không cần tốn sức đã diễn tròn vai.
Ngươi có “bắt rùa trong chum”, ta có “ve sầu thoát xác”.
Thẩm Thanh Nhiên còn chưa kịp vui mừng, phía sau đột nhiên lạnh toát.
Tiết Phỉ Phong túm lấy cổ áo Thẩm Thanh Nhiên, nhìn người lập tức thu mình lại như một con mèo nhỏ, giọng đầy tức giận: “Có bầu rồi à?”
Hắn vừa nói đến chuyện có bầu, Thẩm Thanh Nhiên lập tức nghĩ ra mười tám cách lý giải khác nhau, tìm đủ mọi cách để cản lời hắn.
Tự mình diễn có phải rất vui không?
Không khiến Thẩm Thanh Nhiên mang bầu thật, hắn không xứng đáng với màn kịch này!