Giữa ngày hè oi ả, Thẩm Thanh Nhiên mồ hôi chảy ròng ròng, quần áo và tóc tai ướt sũng, dính bết vào người như vừa bị vớt ra từ dưới nước. Da trắng mịn, cắn chặt môi diễn trò đến mức không ai nghi ngờ, ngược lại còn cảm thấy vị phu nhân xinh đẹp này đang chịu khổ vì sinh con, ai thấy cũng động lòng thương, hận không thể chạy lại giúp đỡ người quản sự già yếu khiêng cáng nhanh hơn một chút, đưa nàng dâu này đến bà đỡ.
Thẩm Thanh Nhiên có chút đắc ý, cậu giả làm nữ mà ngay cả tướng quân cũng không nhận ra. Chỉ cần đi thêm vài chục mét nữa, quăng cái vật nhồi nhét trong áo ra, thì Tiết Phỉ Phong cũng không làm gì được cậu.
Thẩm Thanh Nhiên ôm bụng, bên trong là một cái giỏ mây hình bán cầu, được bọc một lớp vải dày, che đi các vân mây, nhét vào trong áo, tạo nên một đường cong bầu bĩnh như mang thai chín tháng.
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ, “Ta còn có thể ôm nó chạy như bay!”
Không biết có thể bay thật không, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiết Phỉ Phong vang lên trên đỉnh đầu, Thẩm Thanh Nhiên lạnh toát cả sống lưng, lông tơ dựng đứng, chỉ muốn tìm một cái hố chui vào.
Cậu giống như một con mèo hoang bị túm gáy, đã ăn trộm hai con cá của chủ nhà, bị bắt quả tang, trong chớp mắt co rúm lại, móng vuốt cũng rụt vào!
Tiết Phỉ Phong nhìn cậu với ánh mắt không biết phải nói gì, suýt chút nữa bị bộ dạng này của y lừa gạt. Từ xa hắn đã nhìn thấy có ba người chặn ở cổng nhỏ, trong đó có một người ôm bụng rên rỉ, dù chỉ nhìn thấy sau gáy thôi, hắn cũng biết đó là Thẩm Thanh Nhiên!
Bởi vì Thẩm Thanh Nhiên diễn quá đạt, trong một khoảnh khắc tướng quân đã cảm thấy hồi hộp như đang chờ ngoài phòng sinh đợi tức phụ sinh con!
Nhờ phúc của Thẩm Thanh Nhiên, Tiết Phỉ Phong không ngờ đời này còn có thể trải nghiệm được cảm giác lo lắng khi sắp làm cha.
Thật sự là… quá tức giận rồi!
Chạy ra ngoài làm ruộng thì thôi đi, bị bắt rồi mà không chịu ngoan ngoãn nhận lỗi, hứa lần sau không dám nữa, Tiết Phỉ Phong có lẽ cũng không có lý do gì để không tha thứ.
Nhưng y còn chạy!
Tức phụ mình đã chạy còn “ôm cả bầu”, không tức giận thì còn là đàn ông sao?
Tiết Phỉ Phong cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Nhiên, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi định đi sinh ở đâu?”
Thẩm Thanh Nhiên ngồi trên cáng, ôm chặt bụng, như muốn che giấu chứng cứ phạm tội, cẩn thận ngước lên nhìn Tiết Phỉ Phong một cái, bị sắc mặt xanh mét của hắn dọa sợ, cổ áo bị túm chặt, Thẩm Thanh Nhiên khó khăn quay đầu lại, qua khe hở giữa khuỷu tay Tiết Phỉ Phong, thấy phía sau hắn tụ tập càng ngày càng nhiều binh lính.
Thật là mất mặt quá đi!
Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy mình đang gánh một gánh nặng không cần thiết, dù gì cũng đã được mấy vạn binh lính ca tụng mấy ngày trời như thần tiên, Thẩm Thanh Nhiên bị tâng bốc đến mức hơi lâng lâng.
Cậu không muốn bị Tiết Phỉ Phong bêu xấu trước mặt bao nhiêu người như vậy, rút từ trong áo ra một cái giỏ mây, trông thế nào cũng thật ngớ ngẩn.
Thẩm Thanh Nhiên trong thâm tâm thực ra không sợ Tiết Phỉ Phong, trong một mối quan hệ bình đẳng thì vốn dĩ không thể sinh ra loại cảm xúc này, cùng lắm chỉ là cảm giác chột dạ khi bị bắt quả tang, bởi vì cậu tin rằng Tiết Phỉ Phong sẽ không thực sự làm gì mình.
Vì vậy mà bây giờ cậu còn đủ thời gian suy nghĩ xem làm sao để nhặt lại chút thể diện đã đánh rơi.
Tuyệt đối không thể thừa nhận cậu là Thẩm Thanh Nhiên!
Cậu làm vậy cũng là vì tốt cho Tiết Phỉ Phong thôi, thể diện của phu nhân chính là thể diện của tướng quân.
Thẩm Thanh Nhiên chớp chớp mắt, đáng thương nhìn Tiết Phỉ Phong: “Đại tướng quân, có chuyện gì chờ ta sinh xong rồi hãy nói được không?”
Tiết Phỉ Phong: “…”
Hắn có chút không hiểu nổi Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên nhanh chóng nắm lấy tay Tiết Phỉ Phong, lấy lòng hôn nhẹ vào lòng bàn tay hắn: “Nơi công cộng thế này, cho ta chút thể diện đi. Giả vờ như không quen ta được không?”
Trong mắt người ngoài, thì chỉ thấy Tiết Phỉ Phong bất ngờ chặn một phụ nữ mang thai nói mấy câu, cũng không mấy ai liên tưởng được đến Thẩm Thanh Nhiên.
Tiết Phỉ Phong giật giật khóe miệng, không biết phải nói gì, chẳng lẽ Thẩm Thanh Nhiên không nhận ra hắn đang tức giận?
Cơn giận vừa được bồi đắp khó khăn lắm, bị Thẩm Thanh Nhiên hôn một cái liền lập tức tan thành mây khói, nhanh đến mức hắn còn không bắt kịp.
Trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Nhiên, Tiết Phỉ Phong sững sờ, buông lỏng tay, mắt nhìn Thẩm Thanh Nhiên chào một tiếng, hai người phía trước và sau lại tiếp tục khiêng cáng đi tiếp.
“Thường Bách, ngươi dẫn đội tuần tra một vòng quanh thôn, nếu không có gì thì đưa binh lính trở về.” Tiết Phỉ Phong căn dặn một tiếng, theo sau Thẩm Thanh Nhiên.
Đệ đệ và quản sự chân tay run rẩy lại chột dạ, như thể có một con hổ dữ đang theo sau, rẽ qua một ngã quẹo, thấy xung quanh không có ai, mắt nhanh tay lẹ thả Thẩm Thanh Nhiên xuống đất, biến mất ngay tại chỗ. Vị quản sự già nua thậm chí tìm lại được vẻ nhanh nhẹn của thời trai trẻ.
Tiết Phỉ Phong đứng chống nạnh, nghiến răng nói: “Còn không mau lấy ra!”
“Ồ.” Thẩm Thanh Nhiên cởi dây lưng, thò tay lấy cái giỏ ra, nhân lúc Tiết Phỉ Phong không để ý, đổ đầy đậu xanh vào.
Thẩm Thanh Nhiên ngẩng đầu nhìn Tiết Phỉ Phong, giơ cao cái giỏ lên.
“Ngươi có muốn đứa bé đậu xanh không?”
Tiết Phỉ Phong nhìn đống đậu xanh, thái dương giật giật liên hồi, cái trò đậu xanh này chắc chắn là cố ý!
“Ngươi đang mời mọc ta à?”
Thẩm Thanh Nhiên ngẩn ra một chút, giả ngơ: “Không phải, ta chỉ là một hạt đậu xanh bình thường thôi.”
Tiết Phỉ Phong ngồi xổm xuống, véo má cậu, dùng chút lực, da thịt trơn mịn dưới ngón tay nhuốm một lớp đỏ ửng, “Vậy thì đứa bé đậu xanh từ đâu mà ra?”
“Rơi từ trên trời xuống—ưm.”
Thẩm Thanh Nhiên bị Tiết Phỉ Phong lật người lại, đè lên đùi hắn, vỗ mấy cái vào mông, giữa ban ngày ban mặt, con hẻm nhỏ bất cứ lúc nào cũng có người rẽ vào.
Đã nói là sẽ dạy dỗ tức phụ trong phòng kín cơ mà!
Thẩm Thanh Nhiên xấu hổ đến đỏ bừng cả má, nhưng cũng không dám giãy dụa quá mạnh, sợ dùng sức quá sẽ chạm vào vết thương cũ trên đùi Tiết Phỉ Phong.
“Ta đã nói là trước khi béo trở lại thì không được làm việc phải không?”
“Đã nói rồi.” Thẩm Thanh Nhiên ỉu xìu đáp.
“Ngươi nếu làm xong việc mà ăn uống ngon lành hơn được hai bát cơm thì ta cũng cho qua, nhưng ngươi vừa mệt liền không muốn ăn, lười ăn cơm, còn muốn tiếp tục gầy đi à?!”
“Ngươi đút ta thì ta ăn.” Thẩm Thanh Nhiên nhỏ giọng cãi lại, “Ngươi trước đây còn cho rằng ta là kẻ ăn như hũ hèm* nữa!”
//hũ hèm: hèm là bã rượu.
** Cá kiến thức:
Khi dùng từ “hũ hèm” để miêu tả người, đó là một cách nói ẩn dụ, ám chỉ người đó là kẻ rượu chè, bê tha, không có kỷ luật hoặc sống trong tình trạng sa đọa. Giống như “hũ hèm” là phần còn lại sau quá trình chưng cất rượu, chẳng còn giá trị hay chất lượng gì, người được gọi là “hũ hèm” cũng mang ý nghĩa tiêu cực, biểu thị sự không còn ích lợi hoặc giá trị, chỉ biết say sưa, không kiểm soát bản thân.
Cách dùng này thường mang tính chê bai, phê phán, nhấn mạnh sự lười biếng, thiếu trách nhiệm của người bị gọi là “hũ hèm.” //
Rõ ràng cậu có thể ăn, chỉ là gần đây thời tiết quá nóng, khẩu vị bị ảnh hưởng, những cái khác thì vô can.
“Vậy sao bây giờ ngươi lại không phải, còn nói không phải vì quá mệt?” Tiết Phỉ Phong gần như chắc chắn đây chính là lý do, cứ như vậy, đến khi nào Thẩm Thanh Nhiên mới có thể béo lên được mười cân, không để ý liền chạy ra ngoài làm ruộng, bọn Thường Thiền khuyên không được, lại nhắm đến Tiết Cẩn Phong.
Thôi thì nhốt lại mà nuôi cho béo lên.
Thẩm Thanh Nhiên: “Ta khó khăn lắm mới đến được Tây Bắc, ba ngày nữa sẽ phải đi rồi, ngươi không cho ta làm ruộng, cả đời này ta sẽ cảm thấy tiếc nuối, không chừng một ngày nào đó lại chạy tới đây lần nữa.”
Cậu ôm chặt đùi Tiết Phỉ Phong, phớt lờ bàn tay hắn đặt trên mông mình, “Nơi này xa xôi như vậy, ngươi cũng không muốn ta sau này lại tới lần nữa chứ?”
Sắc mặt Tiết Phỉ Phong có chút dịu lại.
Thẩm Thanh Nhiên tiếp tục lấn tới, “Dưới trời ai cũng có thể làm nông dân, tại sao ta lại không được? Chỉ ba ngày thôi, được không, ta hứa trên đường đi thấy đất đen đất vàng cũng không làm nữa!”
“Đại tướng quân… Tiết Phỉ Phong?” Thẩm Thanh Nhiên hoàn toàn không cần thể diện nữa, “Phu quân?”
Ai có thể chịu nổi khi thê tử gọi như vậy, lần đầu tiên phá lệ, nghe quen giọng điệu của Thẩm Thanh Nhiên suốt ngày “Tiết Phỉ Phong, không được xuống đất”, “Tiết Phỉ Phong, uống thuốc đi”, bỗng nhiên làm nũng gọi phu quân, giọng trong trẻo mềm mại… Tiết Phỉ Phong bất ngờ che mũi, không kiềm được muốn chảy máu mũi.
“Chỉ ba ngày thôi, ta sẽ nhìn ngươi làm ruộng.”
Thẩm Thanh Nhiên vui vẻ liền gọi thêm vài tiếng nữa.
Tiết Phỉ Phong tai mềm, chỉ cần gọi một tiếng phu quân thì mọi chuyện đều ổn.
Tiết Phỉ Phong véo miệng cậu: “Không muốn sinh đứa bé đậu xanh bây giờ, thì để dành sau này gọi.”
Thẩm Thanh Nhiên mím chặt môi, đưa tay ôm lấy cổ Tiết Phỉ Phong, cứ thế ôm hắn một lúc, rồi mới buông tay ra, phủi quần áo đứng dậy.
“Ta ôm ngươi về.”
“Chờ vết thương của ngươi lành thêm chút đã.” Thẩm Thanh Nhiên lặng lẽ xoa xoa phần dưới eo, thương lượng với Tiết Phỉ Phong, “Sau này đừng đánh vào chỗ này nữa được không?”
Cậu cố ý để một ít nước mắt long lanh trong mắt, đáng thương nhìn Tiết Phỉ Phong.
Tiết Phỉ Phong khẳng định mình không đánh quá mạnh, nhìn cậu giả vờ tội nghiệp một cách thuần thục, trong mắt hiện lên một tia cười.
“Ngươi còn cười ta à?”
Tiết Phỉ Phong kéo tay cậu lại, nắm lấy ngón tay chơi đùa: “Trên người ngươi chỉ có chỗ này là còn có chút thịt, không đánh chỗ này thì đánh chỗ nào? Cảm thấy xấu hổ thì ăn nhiều cơm một chút.”
Thẩm Thanh Nhiên hỏi: “Nếu ta béo lên, ngươi còn muốn đánh chỗ nào nữa?”
“Ngươi mà béo lên thì ta sẽ không đánh nữa.” Tiết Phỉ Phong hứa hẹn, nhưng trong lòng đã nghĩ đến hình thức trừng phạt khác.
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ, vậy thì ta vẫn nên không béo thì hơn.
…
Các binh lính ở Thương Châu nhiệt tình bắt châu chấu, Thẩm Thanh Nhiên lại gợi ý cho nông dân bắt châu chấu phơi khô, trộn vào thức ăn cho gà, tận dụng triệt để nguồn châu chấu này. Sau khi sử dụng hết châu chấu, Thẩm Thanh Nhiên lại đổi thuốc diệt châu chấu từ hệ thống, để tránh châu chấu tràn sang các châu huyện khác, Thẩm Thanh Nhiên cử người rải một vòng xung quanh Thương Châu.
Những ruộng đồng bị phá hoại phải trồng lại cây trồng, Thẩm Thanh Nhiên chỉ có ba ngày, vài vạn binh lính cùng nhau làm đất, đào rãnh, nhưng việc gieo hạt của Thẩm Thanh Nhiên lại không kịp tiến độ. Cậu đã trồng nho và dưa lưới ở nông trang, tiếp theo muốn trồng lúa mì, để kịp thu hoạch cuối năm.
Hiện tại là tháng tám, tháng chín, thời tiết nóng nực, mặt trời gay gắt, không phải là mùa mà chỉ cần rải hạt giống là có thể nảy mầm, hạt giống trên mặt đất dễ bị chim chóc mổ, tốt nhất là sau khi gieo hạt xong thì phủ đất lại.
Thẩm Thanh Nhiên gõ hệ thống, “Ta có ba lần đổi máy móc, bây giờ muốn dùng lần đầu tiên. Đổi một máy gieo hạt lúa mì lớn.”
“Hãy xác nhận đổi?”
“Xác nhận, đưa cho ta vào buổi tối khi trời tối, nhớ lắp đèn pha trước xe, và tiếng ồn nhỏ thôi.”
Ban ngày trời quá nóng, Thẩm Thanh Nhiên chuyển sang làm việc vào ban đêm, còn có thể che giấu người khác, dù sao thì máy móc lớn xuất hiện cũng dễ khiến người khác hoảng sợ.
Thẩm Thanh Nhiên ban ngày ngủ rất sảng khoái, Tiết Phỉ Phong còn tưởng y thay đổi tính tình, bị nắng chiếu đến héo rũ, kết quả trời vừa tối, phu nhân của hắn đã bật dậy từ trên giường, thần thần bí bí nói muốn đi gieo hạt.
Tiết Phỉ Phong không nhịn được sờ trán y, thấy không sốt liền hỏi, “Nhiên Nhiên, bây giờ trời đã tối rồi.”
Chẳng lẽ không phải là lúc để đại tướng quân gieo hạt sao?
“Trời tối mới mát mẻ.” Thẩm Thanh Nhiên mặc xong quần áo, nhìn Tiết Phỉ Phong, “Ban ngày ta đã nghỉ ngơi rồi, ngươi bây giờ không thể ngăn cản ta ra ngoài được. Ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi. Buổi sáng ta đã bảo Cẩn Phong và Thường Minh nghỉ ngơi ban ngày, tối họ đi cùng ta là được.”
Tiết Phỉ Phong đáp: “Không được, ta phải trông chừng ngươi.”
Thẩm Thanh Nhiên: “Ta đảm bảo tối nay sẽ rất nhẹ nhàng! Ngươi nhìn rồi sẽ biết.”
Ở nơi có những con sông lớn chảy qua, đồng bằng phù sa rộng lớn, thích hợp cho việc canh tác quy mô lớn bằng máy móc.
Thẩm Thanh Nhiên búng tay một cái, một chiếc máy gieo hạt lúa mì 48 hàng kiểu mới xuất hiện ầm ầm, lật đất, gieo hạt, phủ đất tất cả hoàn thành trong một bước, với chiều rộng gieo hạt 8 mét, dẫn động bằng hai bánh xe, giảm tiếng ồn và giảm sốc, đèn pha trước sau sáng rực, phá tan bóng tối, xung quanh sáng như ban ngày, một đêm có thể gieo năm trăm mẫu.
Một cỗ máy khổng lồ như vậy, khiến Thường Minh và Tiết Cẩn Phong đều sợ hãi.
Tiết Phỉ Phong cố gắng giữ bình tĩnh, kéo Thẩm Thanh Nhiên lại, “Đây là cái gì? Ngươi muốn tự mình lên đó sao?”
Thẩm Thanh Nhiên đáp: “Đúng vậy.” Thẩm Thanh Nhiên kiên nhẫn giải thích với Tiết Phỉ Phong, bảo hắn nếu không yên tâm thì đi theo bên cạnh.
“Nhưng ta không đề nghị như vậy, ánh đèn sẽ thu hút côn trùng, ngươi ở bên cạnh sẽ rất khó chịu.”
Thẩm Thanh Nhiên cũng rất muốn mời Tiết Phỉ Phong ngồi ghế phụ, nhưng rõ ràng máy gieo hạt không có chỗ ngồi này.
“Ta sẽ nhanh thôi, trời chưa sáng là có thể quay về rồi. Ngươi về ngủ đi được không?” Thẩm Thanh Nhiên khẩn cầu, Tiết Phỉ Phong ban ngày không có thời gian nghỉ ngơi, hà tất phải thức đêm cùng cậu.
Tiết Phỉ Phong hỏi: “Ngươi đảm bảo ngươi biết sử dụng nó chứ?”
Hắn nhớ lại Thẩm Thanh Nhiên lái xe lừa mà suýt ngã xuống rãnh, có chút lo lắng cậu sẽ lật xe.
Thẩm Thanh Nhiên chưa từng có loại xe nào mà mình chưa lái qua, giờ thì không phục rồi, chẳng phải chỉ là một cái máy gieo hạt thôi sao? Cậu lập tức bảo hệ thống mở hướng dẫn sử dụng, học gấp một hồi, vỗ ngực mở cửa, ngồi vào ghế lái, “Mọi người tránh xa ta một chút.”
Mọi người im lặng nhìn Thẩm Thanh Nhiên trong khoang lái, gãi đầu bối rối mất mười phút, cuối cùng máy gieo hạt cũng từ từ khởi động, rõ ràng là một cỗ máy rất ổn định, mà lại bị cậu lái như một chiếc xe đồ chơi rung lắc.
Thẩm Thanh Nhiên tự trấn an: Đừng hoảng, chỉ là khó hơn tưởng tượng một chút thôi.
Sau mười phút nữa, máy móc dần ổn định, bánh trước và bánh sau bắt đầu chuyển động, không ngừng đưa hạt giống phủ vào đất. Ở nơi cỗ máy đi qua, từng khối đất lớn bị tung lên rồi rơi xuống, như bãi cát sau khi thủy triều rút, đất đai trở nên phẳng lặng, tơi xốp.
Tiết Cẩn Phong nuốt nước bọt, nói: “Ca, tẩu tẩu thật sự là thần tiên mà.”
Ca ca hắn quá may mắn, giả làm người què mà ngẫu nhiên giành được một thân phận, lại thu được một tức phụ tuyệt vời như vậy.
Đệ đệ cũng muốn có một người như vậy.
Tiết Phỉ Phong lạnh lùng đáp: “Nhắc lại hai chữ “giả mạo” lần nữa, về ngủ ở nhà xí đi.”
Thẩm Thanh Nhiên nhẹ nhàng lướt qua một mẫu đất, đột nhiên máy móc rung lên vài cái, không chạy nổi nữa.
“Hệ thống, ngươi sẽ không đưa cho ta cái máy gieo hạt bị lỗi chứ?”
Hệ thống đáp: “Xin lỗi, là do ngài thao tác sai, xin tự sửa chữa, nếu đến sáng mà chúng tôi thu hồi máy móc mà vẫn còn lỗi, chúng tôi sẽ trừ điểm.”
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ: Đúng là lừa đảo, dịch vụ hậu mãi thật chẳng ra gì.
Thẩm Thanh Nhiên cầm cuốn hướng dẫn xử lý sự cố, nhìn chằm chằm mười phút, không nhịn được ngáp một cái.
So với việc xem sổ sách còn khó hơn.
Thẩm Thanh Nhiên mở cửa, nhảy xuống, bị Tiết Phỉ Phong mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy.
“Ngươi có biết võ công không? Cũng dám nhảy từ chỗ cao như vậy?” Tiết Phỉ Phong nhéo má Thẩm Thanh Nhiên một cái.
“Ta biết lỗi rồi.” Thẩm Thanh Nhiên liếc nhìn buồng lái chỉ cao hơn một mét phía sau, Tiết Phỉ Phong mỗi lần đều nhảy xa mười mét, cậu đã nói gì chưa?
Thẩm Thanh Nhiên ghi nhớ điều này trong lòng, sau này không cho Tiết Phỉ Phong nhảy quá một mét.
Thẩm Thanh Nhiên đưa sách hướng dẫn cho Tiết Phỉ Phong, ánh mắt đầy hy vọng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự dựa dẫm và tin tưởng: “Hỏng rồi, ngươi biết sửa không?”
Tiết Phỉ Phong cúi đầu nhìn một chút, hoa mắt chóng mặt, nội dung sâu xa khó hiểu.
Đại tướng quân bình tĩnh đáp: “Biết.”