Bởi vì có một giai đoạn nhỏ thành công, cuối tuần Sầm Dao không phải tăng ca, y xử lý vườn hoa của mình từ đầu tới đuôi.
Cắt tỉa nhánh hoa, trồng dặm, mấy công việc tinh tế này Adam không thể đảm nhiệm, cả vườn um tùm hoa cỏ này đều là do y tỉ mẩn chăm sóc. Sầm Dao đeo găng bồi thêm đất cho sen đá, nghe thấy Adam bảo: “Cậu chủ, thiếu tướng sử dụng phòng huấn luyện.”
Sầm Dao vẫn đang đeo găng, dùng mu bàn tay lau mồ hôi: “Anh ấy đang làm gì?”
“Đánh boxing ạ.”
“Ngắt điện phòng huấn luyện.” Sầm Dao khẽ cười: “Sáng nay vết thương mới kết vảy mà đã dám quậy rồi.”
Adam: “…” Kinh nghiệm nhiều năm cho nó biết bây giờ tốt nhất là không nên lắm mồm.
Năm phút sau, Heinz bị ép ngừng huấn luyện cầm vòi nước đi tới cạnh Sầm Dao. Đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười của Omega, hắn hiếm thấy mà chột dạ, khẽ hỏi: “Em cần giúp gì không?”
Sầm Dao đứng dậy duỗi hai tay với Heinz, ra hiệu cho hắn cởi găng giúp mình: “Hoa hồng sa mạc cần phải cắt tỉa cành lá, tôi đi mua thức ăn.”
Heinz cởi găng làm vườn của Sầm Dao: “Vết thương của anh đã kết vảy, anh biết lượng sức mình.” Nhìn Sầm Dao một hồi, hắn bổ sung: “Anh từng bị thương nặng hơn thế này nhiều, chút huấn luyện đó không là gì.”
“Vậy anh huấn luyện tiếp đi.” Sầm Dao dịu dàng cười: “Giải thích với tôi làm gì? Anh là thiếu tướng, chẳng lẽ huấn luyện còn phải nhìn sắc mặt tôi à?”
Heinz: “… Để anh cắt tỉa cành lá, làm như thế nào vậy?”
“Anh mua sách rồi còn gì?” Sầm Dao đi vào trong nhà: “Bảo Adam dạy anh.”
Adam đã khắc sâu nhận biết về địa vị gia đình, gió chiều nào theo chiều ấy: “Thiếu tướng, tôi có chương trình học nhập môn cho chăm sóc vườn tược, chúng ta có thể bắt đầu học ngay bây giờ.”
Cơm trưa Sầm Dao tiện tay chọn mấy món theo thực đơn bình thường, lúc thanh toán suy nghĩ vài giây, bỏ thêm canh gà đen giúp vết thương mau khép miệng. Adam gửi tới tổng kết hóa đơn chi tiêu quý này, Sầm Dao tùy ý nhìn một cái, sau đó thắc mắc: “Sao chi tiêu thấp vậy?”
Không thể nói là thấp nữa, mà gần như là không tốn mấy. Sầm Dao xem chi tiết từng khoản, nghe được Adam báo cáo: “Tài khoản cá nhân của thiếu tướng đã liên kết với tài khoản của ngài, tất cả chi tiêu đều trừ từ tài khoản của ngài ấy.”
Sầm Dao mở tài khoản của Heinz. Với quân chức hiện tại, cộng thêm Heinz ăn mặc ngủ nghỉ gần như đều do bộ quân sự bỏ tiền, nên mấy năm qua cũng tiết kiệm được kha khá, chỉ tiền lãi suất mỗi tháng đã là một con số khổng lồ. Sầm Dao thử nhấn vào xem lịch sử giao dịch, y được trao toàn quyền. Sầm Dao lướt một hồi, không khỏi cảm thán sự thành tâm và vô tư của Heinz. Lỡ y có tâm tư gì thì chỉ riêng việc Heinz trao toàn quyền cho y, số tiền này bay sạch từ lâu rồi.
Những con số lướt qua màn hình chợt dừng lại, Sầm Dao phát hiện bất thường, ngón tay gõ lên khoản chi khổng lồ hai tháng trước, khá là tò mò không biết Heinz làm gì mà tiêu nhiều như vậy.
Nghi vấn này được hỏi trong bữa trưa, Sầm Dao đưa Heinz bát canh gà đã được đun nóng: “Chi tiêu của anh vẫn luôn rất ổn định, tại sao đột nhiên tiêu nhiều vậy?”
Canh gà là dược thiện kiểu Trung điển hình, sử dụng nấm hương, táo đỏ và cẩu kỷ, bỏ chung vào hầm lửa nhỏ. Heinz cầm bát, ngửi được mùi, cái tay cứng lại: “Hai tháng trước thì chắc là lúc đặt nhà hàng Tinh Quang.”
Sầm Dao nhớ ra: “… Chiều hôm đó anh bao cả nhà hàng?” Y nhìn Alpha ở đối diện, run giọng: “Sao anh không nói?”
Heinz cầm muôi sứ nhẹ nhàng khuấy canh: “Lúc đó em vội mà?”
“Vấn đề không phải là vội hay không.” Sầm Dao nói: “Cứ nghĩ tới hôm đó đi dạo vườn hoa một chút rồi ăn có tí cơm là thấy lỗ rồi, bao nhiêu dịch vụ chưa được hưởng thụ, đúng là phí của trời.”
Heinz múc canh, nhưng mãi không uống, bình thản nói: “Nếu em thích thì lần sau lại tới, chỉ là hơi khó sắp xếp thời gian.”
“Thôi, tiền tiết kiệm của anh không chịu nổi anh phá vậy đâu.” Sầm Dao cười: “Về sau chia đôi chi phí đi.”
“Em làm nghiên cứu cũng không có nhiều tiền lương, cứ dùng của anh đi, anh gần như không tiêu gì.” Heinz nói: “Có thế nào thì cũng không thể dùng tiền của Omega được.”
“Anh biết tiền bán bản quyền của tôi có bao nhiêu con số không?” Sầm Dao chống má cười với Heinz: “Yên tâm đi, dư sức nuôi anh.”
Heinz: “…”
Sầm Dao nhìn bát canh gà đã nguội trước mặt hắn, lại múc bát mới: “Đừng có kén ăn, không thích cũng phải uống, uống hết đi.”
Heizn: “….”
Adam:… Địa vị gia đình hoàn toàn bị nghiền ép.
Lịch trình của Heinz rất nặng, sau vài ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi lại phải tới tinh hệ thứ tư chấp hành nhiệm vụ ngắn hạn. Buổi chiều Heinz xuất phát, bốn vị Alpha bảo vệ Sầm Dao đã vào vị trí, thấy Heinz thì giơ tay chào, vẻ sùng bái trên mặt họ khiến Sầm Dao nhìn mà than thở.
Y đưa áo khoác quân trang cho Heinz, hỏi hắn: “Nhiệm vụ lần này sẽ kéo dài trong bao lâu? Vết thương của anh có chịu nổi không?”
“Ba đến năm ngày.” Heinz mặc áo khoác rồi nhận thắt lưng: “Vết thương nhỏ thôi, em đừng lo quá.”
“Vậy đợi anh về thì đi dự tiệc à?” Cuối cùng Sầm Dao cũng nhớ ra việc bị mình lãng quên: “Tôi khiêu vũ tệ lắm.”
Heinz mặc xong quân phục, đang đeo găng tay, nghe vậy nở nụ cười, tay phải đặt trước ngực, hơi quay người, rất lịch lãm vươn tay trái với Sầm Dao: “Vậy có thể cho anh một cơ hội dạy em không?”
Bởi vì hai tiếng sau có buổi diễu hành nên Heinz đang mặc lễ phục quân đội. Theo động tác xoay người của Alpha, kim tuyến tua rua trên đó cũng lắc lơ, phất qua dây xích huân chương ở ngực phải. Ráng chiều đỏ lửa xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, vương vãi đầy phòng, nhành hoa theo gió lắc lư thành một sóng hoa đào. Sầm Dao như bị mê hoặc vươn tay, đặt vào lòng bàn tay đeo găng trắng của Heinz.
Alpha cầm ngón tay y, nắm eo Sầm Dao kéo người vào lòng. Adam bật một khúc nhạc tao nhã, vĩ cầm và dương cầm xen lẫn réo rắt. Thanh niên mặc áo hoddie trắng thảnh thơi và người đàn ông mặc quân phục, trong căn phòng khách ngập nắng chiều, cùng nhau khiêu vũ.
“Lúc tiến lên em hãy đặt gót chân xuống trước, đừng sợ giẫm lên chân anh.” Heinz ôm Sầm Dao bước trên tiếng nhạc: “Lúc lùi thì làm ngược lại, đặt mũi chân xuống trước.”
Sầm Dao được Heinz đỡ lưng, đi theo động tác của hắn và tiết tấu, hai người sát gần bên nhau, gần đến mức y có thể cảm nhận được chấn động của lồ.ng ngực Heinz khi hắn nói chuyện. Sầm Dao bối rối, không biết là vì quá gần hay vì tứ chi không đồng điệu, đến mức lúc lùi lại cũng giẫm được lên bốt của Heinz.
“Không sao, thả lỏng nào.” Giọng Heinz trầm thấp: “Tay khoác lên vai trái anh, đừng buông ra.”
Tiếng nhạc chầm chậm thúc đẩy tựa tơ lụa lướt qua, Sầm Dao dần tìm được tiết tấu dưới sự kiên nhẫn chỉ dạy của Heinz. Hai người đối mặt, Sầm Dao nở nụ cười, Heinz ăn ý buông tay phải Omega ra, Sầm Dao xoay một vòng theo sự dẫn dắt của Heinz. Sau đó y được Alpha ôm eo kéo vào lòng, bọn họ đung đưa theo điệu nhạc, Sầm Dao ngừng bước, xoay nửa vòng tựa vào l.ồng ngực Heinz, tay vòng lên ôm cổ Alpha.
Bản nhạc tới hồi cuối, Sầm Dao va vào cặp mắt xanh lam của Heinz. Trong nắng chiều đỏ lửa, Heinz cúi đầu hôn y: “Thật ra không biết cũng không sao.” Sầm Dao cảm thấy giây phút này như ảo giác, vì tiếng Heinz mềm mại tựa ráng chiều: “Giao mọi thứ cho anh là được.”