Trước khi phẫu thuật, tôi vẫn ăn uống như bình thường, cứ như thể người phải làm phẫu thuật không phải là tôi. Nhưng không lâu sau khi phẫu thuật, tâm trạng tôi đã thay đổi 180 độ. Tôi bắt đầu sợ hãi đủ thứ, bị tâm thần phân liệt, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm. Thời gian đó, một ngày của tôi trôi qua như sau:
Buổi sáng, ha ha ha.
Buổi trưa, ha ha ha.
Buổi tối, ha ha ha.
Nửa đêm, cuộc đời thật không đáng sống.
Có một thời gian, cả gia đình anh Thẩm đi du lịch nước ngoài, ba mẹ tôi cũng phải ra nước ngoài vì công việc ở công ty, ở nhà chỉ còn tôi và anh trai. Có lẽ tôi giấu quá giỏi nên không ai phát hiện ra, đặc biệt là anh trai tôi, một người như khúc gỗ vậy. Cho đến một đêm, tôi quên khóa cửa, anh trai vào phòng mượn sách, khi đẩy cửa vào, tay áo tôi còn chưa kịp kéo xuống. Anh sững sờ, chạy tới, nắm lấy tay tôi, không nói nên lời, chúng tôi nhìn nhau thật lâu. Cuối cùng, anh trai kéo tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Cục cưng Khanh Khanh, anh vừa có một cơn ác mộng, anh sợ ngủ một mình, đêm nay em ngủ cùng anh trai được không?”
Tôi đáp: “Ơ ơ ơ”.
Anh trai: “Khanh~ Khanh~”
“…”
y da.
Tôi nằm trên giường với anh trai, tôi ôm con thỏ bông lớn, quay lưng về phía anh, không nói một lời, nhiều lần tôi nhìn sang anh, thấy anh ngẩn ngơ nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, mở miệng: “Hạ Cảnh Sâm…”.
Anh đáp: “Không biết lớn nhỏ, gọi anh trai”.
“Anh trai.”
“Anh đây.”
“Anh trai.”
“Ở đây này.”
Tự dưng tôi thấy tủi thân, kéo chăn ra, chui vào lòng anh, khóc òa lên, nước mắt nước mũi lem hết cả áo ngủ của anh.
Anh không nói gì, chỉ ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng tôi, từng chút từng chút an ủi, rất lâu sau, tôi mới ngừng khóc.
“Khanh Khanh, mọi người đều ở đây.”
“…”
“Khanh Khanh, đừng như thế nữa, anh sẽ đau lòng lắm.”
“…”
“Được không?”
“… Ừm.”
“Ngoan lắm.”
“Anh, sao anh không mắng em, hoặc giảng đạo lý cho em?”
Anh cười, xoa đầu tôi, nói: “Làm sao có thể bắt đứa trẻ vừa bị dầm mưa phải ngoan được chứ, hơn nữa anh biết em không cần những thứ đó”.
Anh trai thở dài: “Thay vì gây tổn thương cho em lần nữa, anh muốn em tốt hơn.”
“Anh trai luôn ở đây, dù em có quay lại hay không.”
“Anh, em muốn nghe kể chuyện”.
“Ừm… được, để anh nghĩ xem”.
“…” (nơi này lược bỏ n chữ).
“Không phải, anh, anh đang kể cái gì vậy?”
Tôi nghe mãi mà không hiểu gì, công chúa đâu? Hoàng tử đâu? Đây là cái gì vậy?
“Khởi nguồn các loài”.
“…”
“Anh.”
“Ừm?”
“Ngủ đi ngủ đi.”
“Ơ… Khanh Khanh nhỏ bé, ngủ nhanh nào~”
“Phì.”
“Không được cười.”
“Được rồi, được rồi.”
“Tiểu Khanh Khanh, ngủ nhanh nào, trong mơ có anh trai~”
“Ôi trời, thế thì đáng sợ quá~”
“Hạ Cảnh Khanh…”
“Em sai rồi, em sai rồi, anh tiếp tục đi, ngựa gỗ”.
“Hừ”.
“Anh trai, Khanh Khanh thương anh”.
“Anh trai cũng thương em”.
Sau đó, một thời gian dài, tối nào anh cũng đến nói chuyện với tôi, hát cho tôi nghe, học được cách kể chuyện cổ tích, mãi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi mới rời đi chuyện này trở thành bí mật nhỏ giữa tôi và anh trai.