*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ mẫu giáo lên tiểu học rồi lên trung học, tôi và anh Thẩm luôn học cùng một trường, một lớp, chín năm làm bạn cùng bàn, thành thật mà nói, có lúc tôi thật muốn tát cho anh ấy một cái, hơn nữa còn phải tát đến mức dính lên tường không thể gỡ xuống được. Cho đến khi lên lớp 10, học kỳ hai phải phân ban, tôi mới “thoát” được anh ấy.
Nhưng rất nhanh, tôi lại nhớ anh ấy, vì không có anh ấy, tôi chép bài của ai đây?
Tôi ở tầng một, anh ấy ở tầng hai, mặc dù chỉ cách nhau một tầng nhưng…vẫn xa quá.
À đúng rồi, ha ha ha, tôi chợt nhớ đến một chuyện, vào một ngày kia, trong cuộc đời anh Thẩm, lần đầu tiên thấy mộng xuân, nửa đêm leo ban công, leo vào phòng tôi, khi tôi đang ngủ say, bỗng bị một cái gì đó chộp lấy: “Hạ Cảnh Khanh, anh không còn trong sạch nữa, mau, mau hôn anh một cái.”
Ai mà chịu nổi?
Tôi bị dọa cho giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã tát một cái rồi. Sau khi phản ứng lại, anh Thẩm đã ôm nửa khuôn mặt chạy ra ban công, lau đi giọt nước mắt không tồn tại, chỉ vào tôi, mím môi nói: “Hạ Cảnh Khanh, em không yêu anh nữa!”
Sau đó, anh ấy leo trở về với tốc độ cực nhanh.
“Sao cơ, không phải, Thẩm…”
Ơ…
Tôi ngồi đờ đẫn trên giường, gió nhẹ thổi qua tóc, nhìn ban công trống rỗng, rối bời…
Sáng hôm sau, tôi và anh trai vừa ra khỏi cửa đã gặp anh Thẩm đang mang một cái khẩu trang đen to, nhìn tôi đầy u ám.
“Hạ Cảnh Khanh, tối qua ngủ ngon không?”
Mặc dù anh ấy cố gắng cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy rùng mình.
“Rất ngon.”
…
“Sau đó em vẫn còn có thể ngủ tiếp à!”
“Chứ sao nữa? Em phải rung chân trò chuyện à!”
“Hạ Cảnh Khanh, em thật sự không quan tâm đến anh.”
“?”
“Quả nhiên là em không yêu anh nữa.”
“??”
“Cuối cùng, tất cả chỉ có mình anh chịu đựng.”
“???”
Nhìn bóng lưng buồn bã của anh ấy rời đi, tôi lại rối bời…
“Đây là… bị điên rồi sao?”
Anh trai kéo tôi: “Khanh Khanh, nó bị sao vậy?”
“Sao em biết được?”
Nghĩ một lúc, tôi vẫn giả vờ buồn bã, ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài: “À, nói sao nhỉ?”
“Ngóng trông, ngóng trông…”
Tôi nhìn anh trai đầy ẩn ý.
“Mùa xuân đến rồi.”
“Ừm?”
“Chắc là phát tình rồi.”
“…”
Nhưng tôi không ngờ, tối hôm đó, anh trai đã đổi phòng với tôi, vì thế, anh Thẩm, có hai ba ngày không nói chuyện với tôi.
Nghe nói nửa đêm leo ban công đến “hù” tôi, lại đụng mặt anh trai tôi.
Ah ha ha ha ha ha…
Khụ khụ, xin lỗi, quay lại chủ đề chính.
Sau khi phân ban, thời gian tôi và anh Thẩm ở bên nhau rõ ràng ít hơn, mỗi lần tôi muốn hỏi bài, anh trai sẽ chặn lại nói: “Hỏi nó không bằng hỏi anh, anh của em ngày xưa thi đại học toán được 147 điểm đó.”
Tôi không biết tại sao, cũng không dám nói, cũng không dám hỏi. Từ sau lần anh Thẩm leo ban công bị tôi tát một cái, tôi luôn cảm thấy anh trai đối với anh Thẩm tràn đầy ý thù địch, cực kỳ không thân thiện, mỗi lần gặp nhau, không khí như giảm vài độ, tôi cảm thấy họ chỉ còn thiếu chút nữa là đánh nhau, nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Có lần mẹ anh Thẩm đón tôi và anh Thẩm sau giờ học, tôi ngủ quên, khi tỉnh dậy, mẹ anh ấy đã đi rồi, đầu tôi gối lên chân anh Thẩm, trên người đắp áo khoác rộng của anh ấy. Tôi khẽ hừ một tiếng, anh Thẩm đột nhiên nâng mặt tôi lên, nói: “Đừng ngủ nữa, về nhà ngủ, chăn trên xe đã giặt, dễ bị cảm lắm.”
“Ồ, vậy tại sao lúc nãy không bế em về?”
“Có bế.”
“Mà bế không nổi…”
“…” ?
Tôi ngồi bật dậy.
Giữ nụ cười
Lấy điện thoại từ túi ra: “Alo, anh, ra đón em, em bị tê chân, ở cửa, trên xe.”
“Lười, tự về đi.”
“À, Khanh Khanh, thật ra…”
“Ai ở bên cạnh em?!”
Giọng anh trai đột nhiên tăng mấy đề-xin-ben, làm tôi giật mình.
“Thẩm Thầm.”
“…”
Khoảng 20 giây sau, anh trai thở hổn hển mở cửa xe, bế tôi về nhà.
Sau đó, tôi và anh Thẩm làm bài tập trong thư viện, anh trai luôn ngồi bên cạnh đọc sách, rất yên tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy không bình thường.
“Thẩm Thầm, bài này làm thế nào? Em nghĩ là chọn A.”
Anh Thẩm lơ đãng nhìn vài lần, nói: “Chọn C.”
Anh trai cũng ghé đầu qua, liếc nhẹ: “Chọn D, đồ ngốc.”
Không biết anh ấy nói ai ngốc, nên tôi không nói gì, lặng lẽ lật đáp án, “Ừm.”
“Chọn gì?”
“Chọn B…”
…
Thẩm Thầm: “Ha ha, thế này mà đòi thi nghiên cứu sinh?!”
Tôi: “…”
Hạ Cảnh Sâm: “Ha, cậu như thế này mà còn thi đứng nhất lớp, trường cậu không còn ai khác à?”
Tôi: “…”
Ha ha ha, “Cả hai ra ngoài cho tôi.”