Hôm sau, Lâm Tri Du dậy rất sớm, cô gần như không ngủ được cả đêm. Cô đến phòng tắm rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Vạn Thu Di vẫn chưa thức dậy, Lâm Tri Du biết đêm qua bà cũng gần như không ngủ, cứ ngồi ở phòng khách đến nửa đêm mới về phòng.
Lâm Tri Du đang đi giày ở huyền quan thì Vạn Thu Di hình như nghe thấy tiếng động của cô, bước ra khỏi phòng ngủ: “Mẹ dậy muộn rồi, để mẹ làm gì đó cho con ăn sáng, ăn xong rồi hãy đi nhé?”
Lâm Tri Du quay lại nói: “Không cần đâu, con ra ngoài mua đại gì đó ở cửa hàng ăn sáng là được rồi, hôm nay mẹ không cần đi viện à?”
Vạn Thu Di mặt mày hốc hác: “Mẹ xin nghỉ một ngày.”
Lâm Tri Du khẽ ừ một tiếng: “Thế mẹ ngủ thêm một lát nữa đi.”
Lâm Tri Du về ký túc xá, Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu vừa mới dậy, Trịnh Phù thấy cô, có vẻ ngạc nhiên: “Sao cậu đến sớm thế, không phải đã bảo mình sẽ mang sách cho cậu đến trường sao?”
Lâm Tri Du lấy lệ: “Hôm nay mình dậy khá sớm.”
“Có phải Triệu Kinh Duy đưa cậu đến không, bao giờ thì anh ấy định mời mình với Hạ Miểu Miểu đi ăn?”
Lâm Tri Du mỉm cười, không trả lời câu hỏi này. Trịnh Phù cũng không nhận ra vẻ khác thường trên nét mặt cô, Hạ Miểu Miểu đang rửa mặt ở ban công, Trịnh Phù cầm cốc và bàn chải đánh răng, đi đến ban công để rửa mặt.
Suốt buổi học ngày thứ Hai, Lâm Tri Du đều có vẻ mất tập trung, không hề biết mình đã nghe được gì. Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, vừa đúng năm giờ rưỡi, cả lớp ồn ào, các bạn nam vừa kêu đói vừa ôm sách vở xông ra khỏi lớp. Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu định đi ăn tối ở căng tin, Lâm Tri Du nói có việc phải ra ngoài một chuyến. Hai người mặc định là cô đi tìm Triệu Kinh Duy, cười cười trêu cô hai câu.
Lâm Tri Du ra khỏi trường, bắt thẳng một chiếc taxi đến căn hộ của Triệu Kinh Duy. Hôm nay anh chỉ có một lớp vào buổi sáng, chiều thì anh nhắn tin hỏi có muốn anh đón không, Lâm Tri Du bảo không cần, cô sẽ tự đi xe đến tìm anh.
Chiếc taxi dừng trước tòa nhà chung cư, Lâm Tri Du trả tiền rồi xuống xe, cô đã đến đây vài lần, bảo vệ cũng quen mặt cô, không cản cô lại. Ra khỏi thang máy, cô giơ tay định bấm chuông cửa, nhưng rồi lại rụt tay về, hít một hơi thật sâu rồi mới bấm chuông.
Một lát sau, sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân, Triệu Kinh Duy mở cửa, anh có vẻ vừa mới tắm xong, mặc áo phông trắng và quần thể thao đen, tóc vẫn còn ướt, cổ áo phông có một chút nước: “Đến sớm thế, đã ăn tối chưa?”
“Chưa, chờ lát nữa ăn cùng anh.”
Triệu Kinh Duy nghiêng người để cô vào, tiện tay đóng cửa: “Thế đợi anh thay đồ, cùng nhau đi ăn tối.”
Anh vừa nói vừa định vào phòng ngủ, Lâm Tri Du kéo tay anh lại, Triệu Kinh Duy quay lại nhìn cô: “Sao thế?”
Lâm Tri Du lắc đầu: “Để lát nữa ăn, bây giờ em không đói.”
Khóe môi Triệu Kinh Duy cong lên, cười khẽ, giọng có chút lười biếng: “Thế khoảng thời gian này làm gì?”
Lâm Tri Du bước đến trước mặt anh, cắn môi: “Anh muốn không?”
Triệu Kinh Duy nhìn cô chăm chú vài giây, nhướng mày, kéo tay cô đẩy cô vào tường, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, khi định buông ra, Lâm Tri Du ôm lấy mặt anh, lại tiến tới. Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, tiếng thở dốc ngày một nặng nề, tay cô luồn vào mái tóc đen ướt của anh, đầu ngón tay lạnh ngắt, cái lạnh đó như lan tỏa đến tận đáy lòng. Lâm Tri Du đưa tay định chạm vào dây quần anh, ánh mắt Triệu Kinh Duy tối sầm lại, giơ tay giữ chặt tay cô, nhìn cô đầy ẩn ý: “Hôm nay sao lại khác thường thế?”
Lâm Tri Du tựa vào bức tường phía sau, nhìn anh: “Anh không muốn sao?”
Hai người thân thể sát nhau, Lâm Tri Du có thể cảm nhận sự thay đổi trên cơ thể anh, Triệu Kinh Duy cười nhẹ, sau đó ôm lấy eo cô, hôn lên môi cô: “Em nghĩ anh có muốn không?”
Lâm Tri Du ôm lấy vai anh, phản ứng mạnh mẽ hơn mỗi lần trước đó, Triệu Kinh Duy dường như cũng nhận ra điều đó, tận lực hôn lên vùng da sau tai cô, Lâm Tri Du nhẹ nhàng thốt lên: “Sẽ để lại dấu vết.”
Triệu Kinh Duy cứng đầu như muốn hôn cô ở đó, cho đến khi da thịt của cô đỏ bừng, anh mới thả ra, cuối cùng anh ôm lấy tai cô, nói rằng anh sắp bị ngạt thở.
Cho đến khi trời tối, đèn đường bật sáng bên ngoài, họ mới dừng lại. Lâm Tri Du kéo chăn che lấy mình, nằm ở đầu giường một lát, Triệu Kinh Duy đứng dậy, tìm đại một chiếc quần mặc vào, nửa người trên để trần, rồi lại đến kéo cô: “Có muốn đi tắm không?”
Lâm Tri Du lúc này lười nhúc nhích, cô lắc đầu: “Anh đi tắm trước đi.”
Triệu Kinh Duy đứng dậy, cầm quần áo vào phòng tắm. Anh cũng không đóng cửa, sau một lúc, tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, Lâm Tri Du co rúm ở mép giường, nằm yên một lúc. Khi sắp ngủ gục, Triệu Kinh Duy tắm xong ra ngoài, gọi cô đi tắm. Anh đã thay quần áo ra ngoài, cả người trở nên sảng khoái sạch sẽ, mặt mày thoải mái, Lâm Tri Du ngửi thấy mùi sữa tắm mát lạnh trên người anh, bọc chăn ngồi dậy, mày nhíu nhẹ một cách khó nhận ra.
Triệu Kinh Duy củi người: “Có cần anh ôm em vào không?”
Lâm Tri Du: “Không cần.”
Lâm Tri Du chọn một chiếc áo thun của anh mặc vào, không mặc quần, trực tiếp vào phòng tắm. Triệu Kinh Duy liếc nhìn đôi chân trắng nõn thon dài của cô, cổ họng hơi cuộn lên, sau đó đi lấy chai nước khoáng ở trên bàn đầu giường, anh uống hết nước còn lại, vắt bẹp chai nước, ném vào thùng rác từ xa.
Sau khi cả hai tắm xong, đi thang máy xuống tầng dưới. Lâm Tri Du để xõa tóc, phần da sau tai cô có vết mút của anh, Triệu Kinh Duy đứng dựa vào tường thang máy, giơ tay muốn chạm vào tóc của Lâm Tri Du: “Tại sao không buộc tóc lại?”
Lâm Tri Du trừng anh: “Biết rồi mà còn hỏi?”
Triệu Kinh Duy khẽ cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?”
Lâm Tri Du nhấp môi: “Đi ăn chỗ ngon, anh xem chỗ nào đi.”
Triệu Kinh Duy suy nghĩ một lúc, dường như đã có ý định: “Được, có một nơi không tồi.”
Nơi Triệu Kinh Duy nói là một nhà hàng làm món Ý, nằm gần trung tâm thương mại, bên ngoài có vẻ giống như một viện bảo tàng nghệ thuật, khi bước vào, bên trong trang trí theo phong cách tinh tế, bếp mở, bên cạnh có năm bàn ăn, số lượng khách phục vụ có hạn, đó là một nhà hàng cao cấp. Nhân viên mặc đồng phục màu trắng, đội mũ đầu bếp, còn đeo khẩu trang, thậm chí cả bát đĩa trên bàn ăn cũng rất tinh tế.
Lâm Tri Du chưa từng đến đây, cô quay đầu hỏi anh: “Anh thường xuyên đến đây không?”
Triệu Kinh Duy cười nói: “Anh cũng không đến nhiều, bố mẹ anh đôi khi đến đây ăn, dù sao là tiền của bố mẹ anh, không dám tiêu xài quá đà, sợ ông già nghĩ anh là đứa con trai hư hỏng.”
Bữa tối này kéo dài gần hai tiếng, món ăn ngon lành được bày ra trước mắt, Lâm Tri Du cảm thấy không thèm ăn, hai người ăn xong bữa tối này, Triệu Kinh Duy đi thanh toán hóa đơn. Triệu Kinh Duy vừa uống rượu, không thể lái xe lúc này. Đứng bên lề đường, anh lấy điện thoại ra gọi người lái xe hộ rồi mở cửa sau ô tô: “Vào trong ngồi một lúc, người lái hộ một lúc nữa mới đến.”
Lâm Tri Du lắc đầu: “Lát nữa em sẽ về trường luôn.”
Triệu Kinh Duy đóng cửa xe, nhất thời chưa phản ứng lại, chậm rãi hỏi: “Có ý gì?”
Lâm Tri Du nhấp môi: “Về sau chúng ta không cần liên lạc nữa.”
Triệu Kinh Duy mất đi nụ cười trên mặt, nhíu mày nhìn cô: “Đang êm đẹp, sao lại đưa ra quyết định này?”
Lâm Tri Du: “Anh sẽ đi ra nước ngoài vào năm sau phải không?”
Triệu Kinh Duy nhăn mày: “Chu Nhân nói với em à?”
Lâm Tri Du không phủ nhận.
Triệu Kinh Duy nói: “Chỉ vì lí do này sao? Em nghĩ đó là vấn đề à?”
Lâm Tri Du hít sâu một hơi: “Không chỉ vì lí do đó, còn có nhà hàng chúng ta vừa đến, lần trước khi đi tiệm cháo, em vẫn có thể mời anh. Bữa tối hôm nay có lẽ khoảng bốn năm ngàn, dù cho em phùng má giả làm người mập để trả tiền, trước mắt em có thể cắn môi móc ra năm ngàn này, nhưng sau này thì sao. Hai chúng ta hoàn toàn không cùng tầng lớp.”
Triệu Kinh Duy nhìn cô mà không nói một lời, sau một lúc, anh nhanh chóng hiểu ra, mỉa mai nói: “Cho nên màn kịch hôm nay, chính là chờ tôi ở đây à, vậy lúc nãy ở nhà tôi là gì, pháo chia tay à?”
“Dù sao thì chúng ta cũng bắt đầu theo cách đó.” Lâm Tri Du không thay đổi biểu cảm.
Triệu Kinh Duy lại gần sát cô, nhếch môi, thấp giọng hỏi: “Em coi tôi là gì? Thực sự coi tôi là đồ thay thế cho Tống Mục Viễn?”
“Em không có ý đó.” Lâm Tri Du nhìn anh, “Ban đầu không phải là người tình kẻ nguyện sao?”
Triệu Kinh Duy thách thức: “Người tình kẻ nguyện, em còn chơi hơn cả tôi đấy? Vậy thì khoảng thời gian chung sống vừa rồi, là do tôi hiểu lầm sao?”
Lâm Tri Du nhấp môi, từ cổ họng phát ra một tiếng “ừ”, “Em đi trước đây.”
Triệu Kinh Duy đứng thẳng, không chớp mắt nhìn cô đi xa, cô đến lề đường và gọi một chiếc taxi, mở cửa xe, chui vào ghế sau, đóng cửa, rồi chiếc xe nhanh chóng chạy đi, biến mất khỏi tầm nhìn.
Triệu Kinh Duy dựa vào cột đèn đường, lục túi ra một nửa bao thuốc, lấy một điếu đặt vào miệng, tránh gió để châm lửa, điện thoại đột nhiên rung lên, anh nhấn vào màn hình để mở khóa, thấy Lâm Tri Du chuyển cho anh một nửa chi phí bữa tối.
Triệu Kinh Duy cười nhạt, tắt màn hình, hít sâu hai hơi thuốc.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, Triệu Kinh Duy lại mở khóa màn hình điện thoại, gọi cho Bồ Minh Chương: “Tối nay đi uống rượu không?”
Bên kia không biết nói gì, Triệu Kinh Duy xoa xoa gáy, cúi đầu đá một viên đá bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn đèn đường đối diện, cười khẩy: “Không vui lắm.”
Lâm Tri Du ngồi trong taxi, đầu hơi nghiêng về phía cửa sổ, những tòa nhà cao tầng, ánh đèn màu đỏ và xanh từng chút một chạy qua trước mắt. Lâm Tri Du hít một hơi, cô cảm thấy như vậy khá tốt, cô và Triệu Kinh Duy không phù hợp, bây giờ kết thúc là tốt. Hiện tại, tình cảm của cô dành cho anh chưa sâu đậm, có lẽ chỉ vài ngày nữa, cô sẽ không còn thích anh, giống như cách cô không thích Tống Mục Viễn
Không có gì lớn lao, thời gian là liều thuốc tốt, có thể xoa dịu mọi thứ.
Trong lòng tự nhủ như vậy lần này tới lần khác, nhưng trong đầu cô lại như có người đang chiếu phim, không thể kiểm soát được việc nhớ về thời gian họ đã cùng nhau trải qua, anh đưa cô đi xem phim ngoài trời, mua kẹo gấu nhỏ cho cô, và nụ hôn trong căn phòng chứa đồ ẩm ướt và tối tăm.
Tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn qua, nói với Lâm Tri Du: “Cô gái, thất tình phải không?”
Lâm Tri Du tỉnh táo lại, lắc đầu nói không có gì, chỉ là tâm tình không tốt lắm. Cô không hề bị thất tình, cô và Triệu Kinh Duy chưa bắt đầu yêu đương.
Xe đến cổng trường, Lâm Tri Du xuống xe, quay về ký túc xá, Trịnh Phù thấy cô trông không khỏe, hỏi cô sao vậy. Lâm Tri Du nói mình hơi đau đầu, muốn nằm nghỉ một lát trước. Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu nhìn nhau, cả hai đều nhận ra rằng cô không ổn, nhưng họ không hỏi, Trịnh Phù nói: “Vậy thì cậu nghỉ ngơi sớm đi, cần mình lấy thuốc giảm đau không?” Lâm Tri Du nói không cần, chỉ cần nằm nghỉ một lúc là hết.
Cô cởi áo khoác, kéo chăn lên chui vào trong, cuộn cả người trong chăn rồi nhắm mắt lại. Đêm qua cô ngủ không ngon, mơ mơ màng màng đến nửa đêm, đột nhiên bị một cuộc điện thoại làm tỉnh giấc.
Lâm Tri Du vẫn còn mơ màng, cô không nhìn điện thoại, tùy tiện nhấn vào nút nhận cuộc gọi, bên kia không có ai nói, chỉ có chút tiếng ồn nhỏ, Lâm Tri Du theo bản năng đưa điện thoại ra trước mắt, thấy rõ số điện thoại. Lâm Tri Du hít sâu một hơi, khi đưa điện thoại gần tai, cô nghe thấy Triệu Kinh Duy bên kia hỏi: “Em nói nghiêm túc?”
Lâm Tri Du không nói gì, Triệu Kinh Duy lại cười một tiếng, ý cười nhàn nhạt: “Vẫn là vì chuyện anh ra nước ngoài, em nghĩ sau này gặp nhau sẽ khó khăn, chuyện này đối với anh không thành vấn đề, cuối tuần anh đều có thể trở về.”
Lâm Trí Du đè nén cảm xúc dâng trào, gằn từng chữ: “Không phải vì chuyện này, em chỉ cảm thấy chúng ta không hợp nhau, chỉ vậy thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Kinh Duy: Vốn dĩ cho rằng xem như xác nhận quan hệ, muốn mời bạn gái ăn ngon, không ngờ rằng lại là bữa cơm chia tay.