Theo ý của Chung Yến, lễ nhậm chức được tổ chức giản lược hết sức. Nói là lễ nhậm chức tổng thống chứ thực ra giống một buổi họp báo hơn, chỉ có điều ngồi trong sảnh đường không phải phóng viên hay truyền thông mà là các Nghị viên.
Ngay lúc các Nghị viên đã lần lượt yên vị, trước khi buổi lễ diễn ra hơn mười phút, nhân vật chính là đang tức điên vì cách ăn mặc của bạn đời nhà mình ở phía sau sân khấu.
“Đeo bên ngoài sao được! Nhìn kỳ lắm! Hôm nay phát trực tiếp khắp Liên Bang đấy, anh mau lấy xuống đi!”
Quân phục của Adrian còn để ở Học viện tinh, đồ hôm nay hắn mặc là tây trang màu đen mà Chung Yến đã sớm chuẩn bị từ trước. Trước nay Adrian luôn không quan tâm tới những loại đồ bên ngoài này, quanh năm chỉ mặc quần áo bình thường, ngay tới cả quân phục cũng rất ít mặc. Chung Yến quen người này mười năm mà cũng chưa từng thấy hắn mặc âu phục giày da như bây giờ.
Vải vóc phẳng phiu che giấu cơ bắp mượt mà đầy đặn, nhìn qua còn tưởng – tên này vốn là – một quý công tử phong độ vậy. Chung Yến chọn thêm cho hắn một chiếc cà vạt màu xám, càng làm nổi bật lên đôi mắt bạc sáng ngời của hắn.
Ban đầu tất cả còn rất hoàn hảo, cho tới năm giây trước, Adrian đột nhiên móc ra một quả cầu trắng treo lên hông.
Đây chính là trang sức đuôi thỏ may mắn được Chung Yến dùng đuôi của Thỏ bự làm thành.
“Trực tiếp thì sao?” Adrian không để ý nói, “Kỳ chỗ nào, rất đẹp mà.”
Đúng vậy, nhẫn của chúng ta mà anh còn thấy đẹp kia mà. Chung Yến không nói câu này ra, nhìn Adrian đang mặc tây trang nghiêm túc mà bên ngoài lại treo một quả cầu trắng thế nào cũng thấy thẹn. Quả cầu này là cục lông đầu tiên y làm ra, nói dễ nghe là đuôi thỏ chứ thực ra vì khi đó vội xuất phát không có nhiều thời gian, làm thành hình cầu là dễ nhất. Bản thân y cũng biết dù xét tạo hình hay kỹ năng, thực ra trang sức lông thỏ này chỉ có thể coi là tạm được mà thôi. Nếu Adrian cứ vậy mà mang ra ngoài, căn bản chính là công khai tử hình y luôn.
“Đây là việc nghiêm túc, anh đừng nghịch nữa…”
Chung Yến càng cố khuyên can, Adrian càng sống chết không chịu lấy xuống. Vahl từ trước sân khấu đi tới, vừa đi về phía họ vừa nói: “Mấy quý ngài của tôi ơi, sắp bắt đầu rồi đấy mà còn chưa chuẩn bị xong sao… Ơ, Adrian, con đeo gì đây?”
Ông hỏi chính là cục lông màu trắng Adrian treo bên hông. Chung Yến rốt cuộc bắt được cơ hội, lập tức định kéo Vahl về cùng phe, tố cáo: “Anh ấy cứ khăng khăng phải đeo cái này ra ngoài!”
“Đây là vật trang sức may mắn Tiểu Yến làm cho con” Adrian và y cùng lúc nói.
“Ồ, chính là thứ trang sức mà những học sinh kia nói sao?” Vahl hòa ái nói với Chung Yến, “Làm đẹp đấy chứ.”
Chung Yến sững người tại chỗ: “Học sinh nào ạ?”
Vahl nói: “Học sinh của Học viện Tối cao đó. Gần đây cậu bận chắc là không chú ý tin tức mới nhỉ. Ta cũng là nhờ mấy thanh niên cùng đoàn làm việc nói mới biết. Mấy ngày trước học sinh của Học viện Tối cao có nói trên cộng đồng ảo rằng Chỉ huy Yate mỗi ngày đều đeo một quả cầu lông màu trắng, chính là vật trang sức may mắn mà Nghị viên Chung Yến làm cho. Chẳng qua không ai đăng hình ảnh lên cả, hóa ra nó trông như vậy.”
Mỗi ngày… đều đeo…
Chung Yến kinh ngạc đến chết lặng, nhất thời không nghĩ ra Adrian ngày ngày đều đeo một quả cầu lông xù mất mặt hơn, hay là đồ thủ công bằng lông không tính là thành công mà bản thân làm bị mang ra trước mặt mọi người xấu hổ hơn. Y cảm thấy có thể mình đã yêu đương tới mức không còn thuốc chữa nữa rồi, xấu hổ xong thế mà lại cảm thấy có một chút ngọt ngào.
Đương lúc bọn họ nói chuyện, một nhân viên công tác từ đằng trước sân khấu chạy vào, nói với Chung Yến: “Ngài Chung, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, ngài xem đã bắt đầu được chưa?”
“Bắt đầu đi.” Chung Yến nói. Khâu đầu tiên chính là diễn thuyết nhậm chức của y, y chỉnh lại quần áo rồi vội đặt lên khuôn mặt Adrian một nụ hôn, sau đó theo sau nhân viên công tác lên sân khấu.
“Con còn lo em ấy ít tuổi không làm chủ được.” Adrian nhìn bóng lưng y khuất sau hành lang, nói với Vahl, “Không ngờ rằng những người này lại sợ em ấy như vậy, cực kỳ kính cẩn lễ phép.”
Vahl cười lắc đầu nói: “Con nghĩ nhiều rồi. Sau chuyện hôm qua còn có ai dám coi thường cậu ấy trẻ tuổi?”
“Chuyện hôm qua?” Adrian nghi hoặc hỏi, “Chuyện hôm qua gì ạ?”
“Chính là khi suy nghĩ chức vị cho con ngày hôm qua… Con không biết sao? Cậu ấy không kể với con à?”
“A… Có thể là định nói nhưng mệt quá, nói một nửa đã ngủ mất. Giờ chú kể con nghe cũng được.” Adrian nói, không tự chủ được nhớ lại khuôn mặt ngủ say mềm mại vô hại của Chung Yến hôm qua, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, thật sự là…
“Hiện giờ trên dưới Nghị viện đều lén gọi cậu ấy là ‘Bạo quân’”. Vahl thở dài nói, “Bạo quân thì bạo quân, dù sao vẫn hơn là không quả quyết. Thế cục hiện giờ quá khôn lường, Liên Bang thật sự cần một vị lãnh tụ cứng rắn.
Adrian chẳng thể nào liên hệ được từ ‘cứng rắn’ ‘bạo quân’ với Chung Yến tối hôm qua, kinh ngạc hỏi: “Cái gì cơ ạ?”
“Còn không phải hôm qua suy nghĩ chức vị mới cho con sao.”
“Thống soái năm mươi ba quân khu, con biết mà.” Adrian nói, “Con đã sớm thương lượng xong với em ấy rồi. Quân quyền nhất định phải chia, không thể để lại trong tay Nghị viện.”
Vahl nói: “Ra là các con đã nói với nhau rồi. Sau đó trong lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, có người nói với Chung Yến rằng hiểu nỗi khổ tâm của y, vì để trấn an con mà phải tạm thời khổ tâm phân quyền, còn nói… Bằng lòng phân ưu cho tổng thống, trợ giúp y thoát khỏi sự kiềm chế của con, giúp tổng thống lấy lại được quân quyền và… tự do cá nhân.
Adrian sửng sốt một lúc mới hiểu ra tự do cá nhân là gì. Cơn giận bốc thẳng lên, đang định mở miệng mắng chửi người thì nghe Vahl nói tiếp: “Vốn chỉ là nói nhỏ trong mấy phút nghỉ họp, người kia thuộc đảng của Pearson, có lẽ là nóng lòng muốn lấy lòng tổng thống mới, muốn trở thành thân tín của tổng thống; không ngờ Chung Yến lại thuật lại tất cả cho tất cả ở đó cùng nghe, nói người kia lòng dạ bất chính, trong lúc Liên Bang rơi vào thời điểm nguy cơ mà còn một lòng muốn lộng quyền, sau đó khai trừ người nọ khỏi Nghị viện. Sau khi cậu ấy tuyên bố khai trừ, có Nghị viên khác tiếp tục kháng nghị, Chung Yến nói ‘Không phục thì cùng anh ta về nhà đi’ rồi thật sự khai trừ người kháng nghị, cả hai cùng lúc bị đuổi khỏi phòng họp. Hội nghị còn chưa kết thúc, hai người kia đã phải thu dọn đồ đạc rồi bị bảo an mời ra khỏi tòa nhà. Động tĩnh không hề nhỏ đâu, chưa đầy một lát mà cả tòa Nghị viện đã biết hết.”
“Adrian, vừa rồi ta có nói trong tình huống hiện giờ biểu hiện cứng rắn là đúng. Tuy vậy, mặc dù cậu ấy không biểu hiện ra ngoài nhưng ta có thể cảm giác được nguyên nhân cậu ấy làm thế không phải là vì bản thân, mà là vì trong lời gièm pha của đối phương có ý mưu tính về con.” Vahl nhìn về phía Adrian, “Làm một người chú, ta rất vui. Nhưng đứng dưới cương vị phó tổng thống, ta lại thấy rất sầu lo. Nếu như đổi một người khác trở thành thống soái năm mươi ba quân đoàn, liệu ngày hôm qua tổng thống có thật sự có thêm được một tâm phúc hay không?”
“Chú Vahl, sự lo lắng của chú con có thể hiểu được. Nhưng cho tới lúc này, điều chú lo lắng là dư thừa.”
“Vì sao?”
“Phóng mắt khắp Liên Bang này, chỉ cần con còn sống, thống soái của năm mươi ba quân đoàn chỉ có thể là con.” Adrian, “Mà con, lại coi trọng tổng thống.”
Chung Yến lo Adrian đeo quả cầu lông trắng bên hông trông sẽ dở dở ương ương, nhưng thực ra điều này là lo thừa. Sau khi biết nguy cơ sống còn xong, gần như không còn ai chú ý tới vì sao thống soái năm mươi ba quân đoàn đeo một cục lông trắng bên hông, tất cả đều như ong vỡ tổ tràn vào trang chủ của Nghị viện Tối cao và Tổng thống để hỏi thăm tình huống trước mắt.
Chung Yến đã ra lệnh phá hỏng tầng thứ chín của Nghị viện. Y làm việc quyết đoán như vậy bất ngờ thu được không ít sự ủng hộ của dân chúng. Vahl dự đoán không sai, trong lúc còn nguy cơ trước mắt này, dân chúng càng mong muốn có một lãnh đạo cứng rắn hơn.
Chỉ còn lại không tới bốn ngày cho tới lúc Điệp thức tỉnh từ giấc ngủ đông. Bộ phận kỹ thuật và sở nghiên cứu đều phải tăng ca làm việc, chẳng qua thiếu thốn tư liệu, họ không hề có đầu mối về việc bộ não của Điệp hoặc Kiển ở đâu, sự việc như rơi vào thế bí.
Adrian đứng bên ngoài văn phòng của Chung Yến, được cho hay tổng thống không ở bên trong.
Thư ký tổng thống mới nhận chức – Intron nghe được thông báo vội chạy ra tiếp đón, hỏi: “Ngài Yate, sao ngài lại tới đây vậy?”
Sáng nay Adrian vừa nhận chức vị cao nhất trong quân đội, là thống soái của năm mươi ba quân đoàn, hiện giờ hẳn là đang xác nhận tình huống sơ bộ của các quân đoàn, chính là thời điểm mới nhận chức bận rộn nhất.
“Tổng thống đâu? Em ấy không trả lời tin nhắn của tôi, tôi có việc tìm em ấy.”
Lúc này rất có thể là việc gấp, Intron vội nói: “Tổng thống đang ở tổng cục cảnh sát, chắc là có thiết bị cản tín hiệu. Đợi ngài ấy ra ngoài tôi sẽ thay ngài chuyển lời lại.”
Adrian khẽ nhíu mày, tổng cục cảnh sát không hề có thiết bị cản tín hiệu, nơi bị chặn tín hiệu chỉ có bên trong khu tạm giam.
“Em ấy tới gặp Pearson sao? Sao lại không nói với tôi tiếng nào… Được rồi, tôi qua đó chờ em ấy.”
Chung Yến lúc này đang gặp Pearson trong phòng tạm giam của tổng cục cảnh sát Thủ đô tinh.
“Những tên kia quả đúng là rặt một lũ vô dụng, thế mà lại để tên nít ranh cậu cướp mất vị trí tổng thống.” Pearson ngồi trên ghế, tay chân bị hạn chế mà hung tợn nói. Ông ta bị giam ở đây chịu không ít nỗi khổ thân xác, tuy vậy trừ tinh thần hơi kém một chút, còn lại vẫn đều ổn. Ông ta vừa được Chung Yến cho hay những sự kiện lớn trong thời gian này, cười lạnh nói: “Vậy nên cậu đến đây là để cầu tôi ư? Muốn hỏi tôi có biết bí mật của Điệp hay không chứ gì? Xem như cậu không ngốc, ta thật sự biết được một chút, chỉ cần cậu đồng ý…”
“Ông nghĩ gì vậy?” Chung Yến không hề khách khí ngắt lời ông ta, “Dĩ nhiên không phải, chỉ là làm việc không có tiến triển, trong lòng bực bội nên đến nhục nhã ông giảm áp lực thôi.”
Pearson bị lời thẳng thắn này làm cho giận tới mức mặt mũi vặn vẹo: “Mày! Chẳng lẽ mày không muốn biết trí não của Điệp ở đâu sao?”
“Nói cứ như thể ông thực sự biết vậy nhỉ. Nếu ông thật sự biết được điều gì về thủ đoạn tự vệ của nó thì đã không làm phản Điệp. Hơn nữa ông còn biết Yate và tôi đều không thể uy hiếp ông, sau khi ông không còn cần Điệp che chở nữa, ông không hề do dự bắt lấy cơ hội làm phản, từ đó có thể thấy ông không biết gì cả.”
Ý hận trong mắt Pearson thiếu điều tràn ra ngoài, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Các người tính kế ta cũng thật sâu nhỉ! Sớm biết như vậy, lúc trước khi Điệp nói cho ta rằng tên nhóc nhà họ Yate một mình rời khỏi Học viện tinh, ta phải không tiếc bất cứ giá nào tìm người giết hắn mới đúng!”
Chung Yến giật mình: “Điệp biết Adrian rời khỏi Học viện tinh?”
Trước đây y đã từng thăm dò quan hệ ngầm giữa Điệp và Pearson, không ngờ lại thật sự có thể nghe được tin tức hữu dụng —— Pearson cũng không biết rõ tình hình, nhưng Chung Yến lại biết rõ khi Adrian rời khỏi Học viện tinh, toàn bộ hệ thống theo dõi trên Học viên tinh đã bị gỡ bỏ.
Không có hệ thống theo dõi, Điệp vì sao vẫn có thể biết được tình huống của Học viện tinh?
– Hết chương 89-