Điệp rõ tình huống của Học viện tinh như lòng bàn tay, trình độ vượt xa các tinh cầu khác, điểm này Chung Yến đã sớm biết. Vậy nên năm ngoái y không mạo hiểm nói thẳng với Adrian ở Học viện tinh, mà là tới khi tiến vào tinh khu Navi mới mở miệng.
Học viện tinh là sự tồn tại đặc biệt, bản thân câu nói này đã là chuyện dĩ nhiên. Bất luận từ phương diện nào, nói ra câu này chỉ sợ cũng sẽ được người khác phụ hoạ. Vậy nên ngay tới cả Chung Yến từ trước đây thật lâu đã biết được tin tức này cũng không hề nghi ngờ, chỉ cho rằng vì Học viện Tối cao ở đây nên Điệp mới có thể hiểu rõ hơn những tình báo về các nhân vật sắp đi vào xã hội, từ đó tiến hành giám sát nơi này nghiêm ngặt nhất.
Nhưng bây giờ hệ thống theo dõi đã bị phá sạch sẽ! Chẳng lẽ…
Pearson hãy còn tiếp tục mắng chửi, Chung Yến thu hoạch được bất ngờ này nên cũng chẳng thiết dây dưa với ông ta thêm, cất giọng gọi: “Người đâu.”
Một người đàn ông mặc cảnh phục đã chờ sẵn bên ngoài đẩy cửa bước vào. Vẻ ngoài người này không hề đẹp nhưng Pearson lại kinh nghi dừng miệng —— Bởi vì trên tay người Chung Yến gọi vào này có cầm một khẩu súng.
“Mày muốn làm gì?” Pearson cảnh giác hỏi.
Chung Yến đứng dậy, trông không có vẻ gì là đã chuẩn bị, y nói với người đàn ông nọ: “Ông ta đã hết tác dụng rồi, xử lý đi.”
Người đàn ông gật đầu định giơ súng lên.
Pearson nào có nghe không rõ? Hôm nay Chung Yến tới rõ ràng là để giết ông ta! Ông ta giãy giụa trên ghế, mắt trợn như sắp rách, tay chân bị hạn chế khiến ông ta không giãy dụa được mấy.
“Chung Yến! Mày điên rồi! Không phải bây giờ đã khôi phục nhân loại tự trị sao?! Bản án của tao còn chưa mở phiên xét xử, mày giết tao tức là phạm pháp! Vừa mới lên tổng thống mà mày đã làm ra chuyện này, nếu tin tao chết mà truyền ra ngoài thì người tiếp theo bị vạch tội chính là mày đấy!”
Chung Yến đã đi tới cửa, nghe vậy xoay người cười nói: “Cảm ơn ông đã suy nghĩ thay tôi. Nhưng thôi, hãy cứ yên tâm lên đường đi. Thời kỳ đặc biệt, tổng thống lại nắm quyền cao, một chút chuyện nhỏ như vậy vẫn còn ép xuống được.”
Họng súng đen nhánh nhắm ngay trán mình, mồ hôi Pearson đổ xuống ào ào. Ông ta chưa từng cách cái chết gần đến như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới Chung Yến bình thường thận trọng từ lời nói tới việc làm lại có thủ đoạn tàn nhẫn đến thế. Chuyện sống chết đã ở ngay trước mắt, lời ông ta trở nói trở nên lộn xộn: “Thế mà mày lại dùng công quyền để báo thù riêng! Không thể nào, phiên toà còn chưa diễn ra, luật sư tao đã mời rồi! Không không không, tôi thật sự biết bí mật của Điệp, tôi giúp các cậu, tôi giúp các cậu!”
Chung Yến không quá để tâm nói: “Vậy ư? Vậy nói đi, tôi sẽ thử suy nghĩ lại một chút.”
Pearson nghẹn lời, làm sao ông ta biết được bí mật của Điệp cơ chứ! Đang lúc ông ta đang cà lăm phun ra một đống trợ từ để kéo dài thời gian hòng tự biên ra một cái cớ, Chung Yến bật cười một tiếng:
“Xem ra là giả nhỉ.”
Y nhìn về phía tâm phúc của mình, “Anh còn chờ gì nữa? Còn cần tôi bóp cò súng giúp không?”
“Mày thì có khác gì tao chứ!” Pearson khàn giọng hét lớn, “Mày cũng không khác gì trí tuệ nhân tạo cả! Chờ đây! Adrian Yate giết Điệp, sớm muộn cũng có một ngày cậu ta cũng sẽ muốn giết mày!”
Pằng.
Sau tiếng súng cách âm nhẹ nhàng, hết thảy trở nên im lặng.
Chung Yến bước ra khỏi căn phòng toàn mùi máu tươi, trong đầu quanh quẩn câu nói cuối cùng của Pearson. Đối với y, vì đã thành khẩn thú nhận với Adrian vài lần nên đã không còn quá lo lắng xảy ra tình huống này. Thế nhân đều cho rằng y để Adrian trở thành thống soái quản lý quân quyền của năm mươi ba quân đội là để Adrian nắm được đủ vốn liếng để kìm hãm tổng thống, nhưng chỉ có hai người y và Adrian mới rõ, thứ chân chính trói buộc y chính là mối quan hệ hôn nhân giữa cả hai.
Nhưng nếu thật sự có một ngày phải lựa chọn giữa quyền lực y theo đuổi suốt cuộc đời, địa vị y chấp niệm cả một đời và Adrian, y sẽ lựa chọn thế nào đây? Lần đầu tiên Chung Yến thổ lộ dã tâm của mình với Adrian ở tinh khu Navi, Adrian đã từng yêu cầu y, đồng ý hắn có thể bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần y từ bỏ suy nghĩ kia. Khi ấy y đã lựa chọn một lần, vậy bây giờ thì sao?
Từ sau khi hai người họ kết hôn, Adrian rốt cuộc không hề nhắc đến những yêu cầu tương tự như vậy nữa. Có lẽ hắn đã ngầm thừa nhận sự quan trọng của mình trong lòng Chung Yến đã không bì kịp với quyền lực, từ đó đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất vì tình yêu.
Thật vậy sao? Từ nhỏ Chung Yến đã biết mình mong muốn thứ gì, hiện tại một mực tự vấn lại chợt thấy nội tâm mờ mịt không rõ. Nếu như lại cho y một cơ hội nữa, nếu tương lai thật sự có chuyện như vậy xảy ra, y sẽ lựa chọn thế nào?
Chung Yến đứng trước cửa, phía sau y là căn phòng huyết tinh do tự tay y tạo thành. Một thoáng này, y nhìn thấy một đôi giày da dừng lại trước mặt mình. Gần quá, kẻ nào lớn gan vậy, dám lại gần tổng thống…
“Nghĩ gì vậy? Sao lại mất hồn thế?” Adrian đang định đưa tay ra xoa mặt y, đột nhiên ý thức được trong tình huống ở sảnh có thuộc hạ của Chung Yến mà làm vậy khó tránh khỏi sẽ tổn hại tới sự uy nghiêm của ngài tổng thống. Bàn tay vươn ra nửa đừng đổi hướng thành khoác lên vai Chung Yến, “Lão già kia chết rồi sao?”
Chung Yến ngẩn người nhìn Adrian một hồi, y thật sự không ngờ sẽ vừa vặn bị Adrian đụng phải như vậy. Mặc dù Adrian khi đối đãi với kẻ thù cũng chính là một dao đâm chết thống khoái, có biết cũng không sau, nhưng người đàn ông này chắc hẳn cũng không muốn gặp bạn đời của mình ngay ở hiện trường giết người tàn nhẫn đâu nhỉ. Y không được tự nhiên nói: “Chết rồi. Anh tới đúng lúc lắm, trước khi chết ông ta tiết lộ được vài điều hữu dụng.”
“Lên xe rồi nói, đỡ mất thời gian. Anh cũng có chuyện muốn tìm em.”
“Được.” Chung Yến và hắn cùng sóng vai ra ngoài. Tuỳ tùng của y vừa định đuổi theo đã bị Chung Yến phẩy tay hỏi: “Thống soái tới sau anh không báo cho tôi?”
Ngày đầu tiên khi Chung Yến trở thành tổng thống đã khai trừ hai Nghị viên cấp cao chỉ trong một phút, toàn bộ Nghị viện đều im lặng như tờ. Lại căn cứ vào việc y thực sự có tài năng, từ dự luật quá độ cho tới chủ trì kế hoạch đình chỉ Điệp mà lấy được tín nhiệm của dân chúng, có vẻ như nhất thời sẽ không rời khỏi vị trí này, tất cả mọi người trong Nghị viện đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sờ nhầm vảy ngược của y. Người đi theo bị hỏi vậy, bị dọa cho sợ nơm nớp. Adrian đứng bên nghe thấy vậy, bèn thuận miệng nói: “Là anh bảo không cần thông báo đấy.”
Vừa nghe đã biết là lời nói dối y mới tìm ra, nhưng Adrian đã mở miệng Chung Yến cũng không tiện làm mất mặt hắn, không tiếp tục truy cứu nữa mà phân phó: “Các anh ngồi xe phía sau, tôi và ngài thống soái có việc cần bàn riêng.”
Mấy người cấp dưới thoát được một kiếp, cảm kích thoáng nhìn về phía Adrian rồi dẫn những người khác tới xe phía sau.
Người người đều biết thống soái đi từ bom đạn mà lên, nay trong tay lại giữ trọng binh, tất chính là nhân vật hung ác. Còn hình tượng của ngài tổng thống luôn nhất quán là gió mát thoảng trời, giờ đây tác phong trở nên quả quyết cũng là do tình thế yêu cầu. Chỉ có những người thực sự tiếp xúc với bọn họ mới biết, dù người được nhắc đến nhiều hơn là Tổng thống, nhưng ngài thống soái mới chính là người thân dân chân chính.
“Để anh nói trước, việc này đã khá gấp rồi.” Adrian nói đoạn rồi mở thiết bị đầu cuối của mình ra. Chung Yến thấy vậy bèn để hắn nói trước. Adrian mở tư liệu ra, chuyển hướng màn hình cho Chung Yến nhìn, “Nhìn xem, đây là ảnh quân lực lần này anh mang đến Học viện tinh, gần như không sai lệch với thực tế bao nhiêu. Em có biết anh phát hiện bức ảnh này ở đâu không?”
Lực chú ý của Chung Yến bị hắn thu hút, lập tức hỏi: “Đây không phải ảnh tình hình quân lực nội bộ của các anh sao?”
“Không phải, đây là ảnh của phòng tình báo của quân đội Thủ đô tinh.” Adrian trầm giọng nói, “Hơn nữa bọn họ còn nói với anh rằng ba ngày sau khi anh đưa quân tới Học viện tinh, Điệp đã gửi cho bọn họ bức ảnh này để họ bắt đầu bố trí tình hình, chuẩn bị ra quân. Ba ngày trước, khi anh dẫn quân, hầu hết các mẫu hạm đều không đáp xuống chính là vì phòng ngừa mặt đất có thiết bị theo dõi. Ba ngày sau anh mới cho bọn họ đáp xuống, Tiểu Yến, lúc đó…”
“Lúc đó các anh đã thanh trừ tất cả hệ thống theo dõi của Điệp.” Trong lòng Chung Yến đã có suy đoán, dùng tốc độ nói cực nhanh để phân tích, “Thế nhưng mặc dù đã huỷ đi toàn bộ thiết bị theo dõi trên mặt đất, Điệp vẫn nắm rõ Học viện tinh như trở bàn tay, nó không chỉ biết được quân lực bộ trí trên toàn tinh khu như thế nào mà còn rõ ràng thân phận của mỗi cá nhân, hành động —— Pearson trước khi chết đã vô tình tiết lộ rằng ông ta đã sớm biết anh rời khỏi Học viện tinh, là Điệp nói cho ông ta biết. Học viện tinh có vai trò đặc biệt đối với Điệp, ắt hẳn nó có thủ đoạn gì đó để giám sát Học viện tinh mà chúng ta không biết. Khi các anh chưa đáp xuống đó nó không thể nắm rõ được binh lực của các anh, điều này chứng tỏ thiết bị theo dõi không nằm ở không trung…”
“Cũng không ở trên mặt đất.” Adrian tiếp lời y, “Anh chắc chắn mặt đất đã được thanh trừ cực kỳ sạch sẽ, chỉ riêng về phá huỷ hệ thống theo dõi quân đội Navi vẫn cực kỳ chuyên nghiệp.”
Hai người liếc nhau một cái, đều thấy được một tia khó tin loé lên từ ánh mắt người còn lại.
“Hôm qua em đã từng nghĩ,” Chung Yến thì thào nói, “Trí tuệ nhân tạo có khả năng bao trùm ngàn vạn tinh cầu, xuyên quan khu vực không có tín hiệu giữ vũ trụ, mỗi giây đều không ngừng phân tích số liệu cộng đồng của hàng tỷ người, trí tuệ nhân tạo như vậy thì bộ não của nó phải lớn cỡ nào mới có thể gánh vác được công năng lớn đến vậy?”
Ánh mắt Adrian sáng rực nhìn y, “Lớn cỡ một tinh cầu nhân tạo hẳn là đủ.”
Hai người cùng lúc mở thiết bị đầu cuối của bản thân, không cần thương lượng với người còn lại họ cũng biết đối phương muốn mình làm gì. Sau mấy giây yên lặng chờ đợi, thông tin được kết nối, hai người lần lượt hạ lệnh cho thuộc hạ của bản thân ở đầu bên kia.
“Chuẩn bị phi thuyền càng nhanh càng tốt, chọn tuyến đường di chuyển nhanh, tôi và thống soái sẽ lập tức lên đường tới Học viện tinh.”
“Truyền lệnh của tôi, ngay lập tức phá huỷ bề mặt của Học viện tinh, tra xét tình hình bên trong tinh cầu. Không cần biết phát hiện được gì, trước khi tôi đến tuyệt đối không được tuỳ tiện hành động.”
Sau mấy lời bàn giao ngắn gọn, hai người cúp máy. Chung Yến hỏi: “Hiện giờ em sẽ ký một sắc lệnh của tổng thống cho phép quân đội Navi đóng giữ tại Học viện tinh có thể phá huỷ bề mặt của nó để thăm dò.”
Adrian gật đầu nói: “Chuyện em tới gặp Pearson tốt nhất không nên công khai với bên ngoài, cứ dùng ảnh bản đồ phân bổ quân sự để giải thích trước đã.”
Xe dừng lại trước cửa lớn của Nghị viện, trước khi xuống xe Chung Yến vội hôn lên má Adrian một cái, “Em biết rồi. Em đi xử lý chuyện này đã, anh hội họp với người của anh đi. Lát nữa gặp lại ở sân phi thuyền của Nghị viện.”
– Hết chương 90-