Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 24



Nếu là hồi đó thì chắc chắn Trần Diệu sẽ ở lại xem Cố Diệc Cư chăm sóc Trần Hân ra sao. Tiếc là giờ cô không còn là Trần Diệu khi xưa. Cô cúp máy, thấy Chu Lục vẫn còn nhìn Trần Hân.

Trần Diệu đi ra đường lớn, bắt taxi.

Chu Lục vội lái xe đuổi theo Trần Diệu.

Hắn dừng xe cạnh Trần Diệu, hạ cửa kính xuống, nói: “Lên xe đi Trần Diệu.”

Trần Diệu mỉm cười nhìn Chu Lục ngồi trong xe: “Không sao, tự em bắt xe về. Em biết người kia, chị ta say dữ lắm rồi, anh có thể qua giúp một tay.”

Nét mặt Chu Lục vô cùng ngượng ngập, không biết phải làm sao. Hắn nghe Trần Diệu nói chuyện điện thoại cũng biết được người phụ nữ kia tên là Trần Hân. Thật ra hắn rất tò mò nhưng cũng tự biết thân biết phận, không dám hỏi. Hắn nhìn Trần Diệu: “Lên xe đi. Anh đưa em về.”

Trần Diệu vẫn cười. Ánh đèn sáng chói khiến mắt cô trở nên lấp lánh, rất thu hút người nhìn. Cô đáp: “Để em gọi xe.”

Vừa nói xong thì có một chiếc xe trống dừng lại gần đó, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Trần Diệu đi lại, mở cửa xe rồi ngồi vào.

Chẳng biết vì sao khi thấy vậy, Chu Lục lại thấy hụt hẫng trong lòng.

Hắn vô thức chạy theo sau chiếc taxi kia, đi về nhà Trần Diệu.

Hắn muốn.

Hắn ta muốn đưa cô về nhà.

Đi taxi nguy hiểm lắm.

_____

Đường từ nhà hàng về nhà của Trần Diệu không xa mấy. Cô ngồi trong xe vừa nhắn tin với Liễu Anh, vừa ngắm cảnh. Đúng là con cái có cha mẹ và không có cha mẹ khác biệt hoàn toàn. Cô biết Trần Hân làm việc ở Hải Thành là do Liễu Anh nói.

Vì muốn Trần Hân không thua thiệt người khác mà cha mẹ cô ta đi vay tiền, mua cho một chiếc Cadillac màu trắng. Nếu không phải do giá nhà ở đây quá cao thì chắc là hai người họ cũng cắn răng mua cho Trần Hân một căn. Không biết thành phố Y trước đây như thế nào, như bây giờ mà so ra thì đúng là chẳng là gì vì Hải Thành mới là thành phố lớn. Chỉ cần là người có dã tâm thì sẽ muốn đến Hải Thành để mưu sinh.

Một khi đã đặt chân đến Hải Thành thì khi về nhà sẽ làm rạng rỡ tổ tông.

Trần Hân được chuẩn bị đầy đủ như vậy, đúng là hợp với vẻ ngoài hào nhoáng của Hải Thành.

Lúc về quê cũng vô cùng xinh đẹp.

Nhưng mấy chuyện này nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng còn quan hệ gì với cô.

Taxi đi thẳng đến nhà, chiếc Audi đen đi theo sau đuôi. Trần Diệu biết nhưng lại làm như không thấy. Taxi không thể đi vào trong nên dừng lại. Trần Diệu xuống xe, trả tiền rồi cầm túi xách đi vào trong cửa lớn của chung cư. Cửa xe của chiếc Mercedes đen đang đậu trước cửa nhà được mở ra.

Cố Diệc Cư tựa vào cạnh xe hút thuốc. Thấy cô tới bèn gọi: “Bé con.”

Trần Diệu dừng bước, thấy vậy thì ngạc nhiên.

Cố Diệc Cư nhìn chiếc Audi đang đậu ở ven đường, lại nhìn Trần Diệu đang đi đến, cười: “Hẹn hò à?”

Trần Diệu nhìn theo anh, thấy Chu Lục ngồi trong xe, không thèm trả lời anh. Chỉ hỏi: “Không phải anh đi…”

“Anh đi đâu? Đón chị của em à?”, Cố Diệc Cư như cười như không, hỏi lại.

Trần Diệu mím môi.

Cố Diệc Cư gảy tàn thuốc, lại nhìn Chu Lục. Anh duỗi tay ra, ôm lấy vòng eo thon thả của Trần Diệu, vừa khéo dựa được vào tường.

Trần Diệu lấy túi xách đập vào vai anh: “Thả ra.”

Cố Diệc Cư nghiêng đầu, dập thuốc, nắm chặt eo cô, đè người lên trên, nói: “E rằng em hiểu lầm anh và chị em rồi.”

Trần Diệu ngẩng lên trừng anh.

Cố Diệc Cư nhìn đôi môi thoa son màu quýt của cô, mắt sâu lại.

Trần Diệu thấy anh nhìn, bèn né đi.

Cố Diệc Cư suy nghĩ, cười, “Giữa anh và cô ta không có gì. Lúc trước đã không có gì thì sau này lại càng không.”

Lời giải thích này đến quá muộn. Trong lòng Trần Diệu không có bất cứ rung động nào. Hiểu lầm thì hiểu lầm, thích cũng đã thích, đau lòng cũng đã đau lòng.

“Không tin hả?” Cố Diệc Cư cúi xuống nhìn cô, dịu dàng hỏi lại.

Trần Diệu nâng gối lên. Cố Diệc Cư nhạy bén tránh sang một bên. Trần Diệu thừa dịp anh thả lỏng, lập tức thoát ra khỏi lòng anh.

Cố Diệc Cư dùng sức ôm lấy Trần Diệu từ phía sau, đặt cô lên tường. Trần Diệu lảo đảo, nắm lấy song sắt. Cô quát: “Cái tên khốn khiếp này.”

“Thì đúng là vậy mà.” Hơi thở Cố Diệc Cư kề sát bên tai, vô cùng vô lại.

“Anh đến tìm em ăn cơm mà em lại đi hẹn hò với bạn trai cũ à?” Hơi thở anh không chỉ sát bên tai mà đôi môi mỏng cũng đặt lên vành tai mẫn cảm của Trần Diệu, khiến tai cô đỏ lên từng đợt.

Tư thế này.

Quá xấu hổ.

Mà từ ngoài nhìn vào cũng không dám nhìn thẳng.

Nhưng đồng thời cũng khiến cho Trần Diệu nhớ đến lần đó. Anh ép cô lên cửa sổ sát đất, lạnh buốt mà cũng nóng bỏng. Trần Diệu ngoài việc khóc rên thì còn được nhìn cảnh anh cúi đầu hôn cô. Không thể không nói rằng, lúc làm chuyện đó, tên khốn này vô cùng gợi cảm.

Chắc là.

Sau khi lên giường với anh rồi thì nhìn mấy tên đàn ông khác đều thấy xấu hơn nhiều, không có hứng được.

Trần Diệu giãy dụa: “Buông ra.”

Cố Diệc Cư: “Em chưa trả lời anh.”

“Không phải đã chia tay rồi hả? Sao còn đi ăn cơm với thằng đó? Sau này còn muốn nối lại tình xưa à?”

Trần Diệu lắc đầu để xoa dịu tình hình: “Không phải. Không có nối lại tình cũ gì hết, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi. Anh có tư cách gì để mà hỏi tôi?”

Cố Diệc Cư sầm mặt.

Một giây sau, anh lại hôn lên tai Trần Diệu, nói: “Với việc anh là người đàn ông đầu tiên của em.”

Trần Diệu phì cười.

“Tám năm rồi. Anh nghĩ tôi sẽ thủ thân như ngọc vì anh sao?”

Mắt Cố Diệc Cư tối lại, không nói gì, chỉ chen đầu gối vào hai chân Trần Diệu.

Trần Diệu cứng người.

Cô đấu không lại người đàn ông này. Chắc chắn chuyện gì anh cũng có thể làm được. Cô cắn răng: “Cố gia. Chuyện gì cũng phải từ từ.”

Cố Diệc Cư không muốn tiếp tục đề tài này. Anh tiếp tục hôn, trầm giọng nói: “Anh chưa ăn cơm.”

Sau khi đưa Trần Diệu về, do vai trò đặc thù nên anh phải lập tức quay về công ty xử lý công việc. Chiếc Audi đã không còn ở đó nữa.

Nhưng vẫn khiến Cố Diệc Cư khó chịu trong lòng.

Trần Diệu trả lời: “Vậy thì đi ăn cơm nhé?”

Cô cần phải giải vây. Mặc dù Cố Diệc Cư chọn vị trí ở dưới tán cây nhưng tư thế này thì không ổn lắm.

“Ừm.” Cố Diệc Cư đồng ý.

Trần Diệu: “Vậy anh thả tôi ra trước được không?”

“Được.” Cố Diệc Cư lùi về sau, đặt tay lên lưng cô xoay một vòng.

Trần Diệu thở dài. Cô kéo tay Cố Diệc Cư ra.

“Không biết Cố gia muốn đi ăn ở đâu?”

Cố Diệc Cư cúi xuống nhìn Trần Diệu, đút tay vào trong túi, nói: “Đi nhà em nhé?”

Trán Trần Diệu nổi gân xanh. Chu Lục còn chưa đến nhà cô nói chi là Cố Diệc Cư. Trần Diệu ngập ngừng, nói: “Tôi cũng chưa no, đi ăn bên ngoài nhé?”

“Trời tối lắm rồi.” Cố Diệc Cư nhìn lên bầu trời.

Không thèm nói tiếp, hiển nhiên là muốn đi lên nhà cô.

Trần Diệu: “…”

Một lúc sau Trần Diệu gật đầu: “Được.”

Sau đó cô lấy chìa khoá ra, mở cửa lớn.

Cố Diệc Cư cong môi đuổi theo sau cô. Trần Diệu đi hơi nhanh, vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc hơi rối vì khi nãy mới vật lộn xong.

Cố Diệc Cư nhìn bóng lưng cô, nhớ lại cô bé đáng yêu năm nào ngồi lên bàn máy vi tính, đá anh, gọi anh. Ở phòng bida, cô không chơi mà chỉ bưng nước đứng sau lưng anh, xem anh chơi.

Còn có cả lúc.

Cô khập khễnh bước tới chỉnh cổ áo cho anh, đáng yêu muốn chết.

Bây giờ thì.

Tràn ngập hương vị phụ nữ.

Căn nhà Trần Diệu và Liễu Anh hiện đang thuê mà được nhà đầu tư xây dựng riêng cho nhân viên công sở nên lúc cho thuê cũng có yêu cầu khắc khe chứ không cho thuê dễ dàng. Việc quản lý tài sản và quản lý an ninh cũng được thực hiện tốt. Nếu có dẫn theo người lạ thì cần phải làm thủ tục đăng ký, Cố Diệc Cư cũng phải vậy.

Trần Diệu nhận giấy bút từ bảo vệ, đưa cho Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư cầm lấy bút, cúi đầu ghi tên mình lên.

Trần Diệu nhân lúc anh cầm bút, nhanh chân chạy lại mở khoá bằng vân tay. Cô làm vài thao tác rồi vào cửa, vội vàng đóng cửa lại.

Cố Diệc Cư quăng bút sang một bên, dựa vào chốt bảo vệ nhìn Trần Diệu đang đứng ở cửa.

Trần Diệu đứng bên trong mỉm cười nhìn Cố Diệc Cư, lấy điện thoại gọi cho anh.

Cố Diệc Cư ung dung nhận máy, híp mắt nhìn Trần Diệu.

Giọng nói mềm mại của Trần Diệu phát ra: “Tạm biệt nhé Cố gia.”

Cố Diệc Cư nhướng mày: “Đi đi.”

Vô cùng bình tĩnh.

Trần Diệu nhìn người đàn ông vô cùng trầm tĩnh đứng ở đó, đột nhiên không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

Cô cứ cầm điện thoại như vậy, đối mắt với anh từ xa, thấp giọng hỏi: “Anh…Vì sao đột nhiên lại muốn theo đuổi tôi sau tám năm như thế?”

Một vấn đề vô cùng khó hiểu.

Cố Diệc Cư nâng cằm, nhìn người con gái duyên dáng đứng phía trong cửa, cười: “Lúc đó sau khi em ngủ với anh thì anh muốn hẹn hò với em nhưng ai ngờ em chỉ muốn chơi anh.”

Trần Diệu sửng sốt khi nghe thấy hai chữ hẹn hò, cô lẩm bẩm: “Thật sao…”

Đã có ý muốn hẹn hò.

Vậy sao tám năm nay chẳng thấy đâu?

Cố Diệc Cư: “Em nghĩ giường anh mà ai muốn lên cũng được à?”1

Trần Diệu: “…”

Cút!

“Được rồi, đi vào đi. Khỏi mở cửa, anh đi liền đây.” Cố Diệc Cư đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Giọng nói anh mang theo vẻ nuông chiều.

Chưa hề có ai lại dám đùa giỡn với Cố Diệc Cư.

Không cho anh vào nhà.

Nhưng Trần Diệu lại làm được.

Anh còn không tức giận.

Đó là địa bàn của cô và Liễu Anh nên Trần Diệu không muốn cho anh vào. Cô lại nhìn Cố Diệc Cư thêm một lúc rồi cúp máy, quay gót giày đi vào thang máy, không thèm hỏi Cố Diệc Cư muốn đi ăn ở đâu.

Nếu đổi lại là cô trong quá khứ.

Trần Diệu sẽ không chỉ mời anh vào nhà mà còn nấu cơm cho anh ăn.

Cửa thang máy khép lại.

Cố Diệc Cư cất điện thoại, xoay người rời đi.

Bảo vệ trong chốt nhìn thấy người đàn ông bị ngăn ở ngoài mà không biết nói gì. Trông đẹp trai thế mà cũng bị cho ở ngoài à nha.

Đẹp trai cũng không được gì.

_____

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Trần Diệu quay lại Trung Lập làm việc. Lễ đính hôn vô cùng hỗn loạn, Trần Diệu biết sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào, thậm chí là còn có những ánh nhìn khác lạ. Cô đã chuẩn bị kỹ nhưng không ngờ khi đến công ty thì mọi người rất bình tĩnh, trừ những người vô cùng thân thiết thì sẽ tò mò hỏi cô vài câu.

“Cô với Cố tổng…hẹn hò hả?”

Hoặc là: “Hoá ra hai người quen nhau.”

“Trò cướp hôn này dữ dằn thiệt đó. Cố tổng còn đẹp trai nữa chứ.”

“Diệu Diệu này, Cố tổng hình như lòng dạ thâm sâu lắm đó, cậu…Dù hai người là thanh mai trúc mã thì cậu cũng nên cẩn thận nhé.”

Bốn chữ này thật là đẹp.

Trần Diệu vuốt ve cây bút, uống một ngụm cà phê.

Thanh mai trúc mã á hả?

Năm lớp mười cô biết đến anh, sau đó theo đuôi anh, trở thành khách quen ở phòng bida lẫn quán net.

Đúng là thanh mai trúc mã nhỉ.

Thứ hai, Chu Lục được điều đến trụ sở của tập đoàn Thiên Sứ. Liễu Anh nghe ngóng được tin tức, chạy đến nói với Trần Diệu: “Chu Lục buông tay cậu là vì Cố gia đã hứa sẽ cho hắn ta trực tiếp tham gia hạng mục mới của bên đó đấy.”

Trong văn phòng còn có những đồng nghiệp khác, nghe vậy đều thấy đau lòng thay Trần Diệu.

Trần Diệu khựng lại, sau đó nhấp một ngụm cà phê, tự nhiên đáp lời: “Con người thường đến chỗ cao, nước thì chảy chỗ trũng.”

Liễu Anh tỏ vẻ khinh thường: “Hắn dám bán cậu để cầu vinh.”

Trần Diệu: “…”

_____

Tại nơi cao nhất của trụ sở tập đoàn Thiên Sứ.

Cố Diệc Cư ngồi ở ghế, nới lỏng cà vạt, lạnh lùng xem văn kiện.

Trợ lý gõ cửa bước vào, “Cố tổng.”

Cố Diệc Cư không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng.

Người trợ lý không dám chậm chạp, khẽ nói: “Hôm nay Chu Lục từ Trung Lập đã chính thức đi làm, đã sắp xếp cho hắn đến bộ phận sản phẩm, còn…Nên sắp xếp cho hắn làm ở vị trí nào ạ?”

Tên này là lính nhảy dù(*), Cố Diệc Cư lại chẳng nói gì làm cho mấy cấp dưới bọn họ khó lòng xoay sở.

(*): Ý chỉ người được sắp xếp/đi cửa sau vào công ty.

Cố Diệc Cư đặt tài liệu xuống, lùi ghế ra sau.

Anh duỗi đôi chân dài, nhìn cậu trợ lý: “Cậu ta đến rồi à?”

“Vâng.” Cậu ấy gật đầu.

Cố Diệc Cư ồ lên, lại lật xem văn kiện, biếng nhác đáp lời: “Thu xếp cho cậu ta đến chi nhánh ở Đồng Thành đi.”

Cậu trợ lý ngạc nhiên. Cứ tưởng người mới tới là ông lớn, ai dè chỉ là một tên nhóc con thôi à?

Cậu ấy ngập ngừng nói: “Nhưng người là do Lâm tổng đưa vào ạ.”

Dù gì thì lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa(*). Dù gì thì Trung Lập sẽ trở thành một phần của tập đoàn Thiên Sứ nên chức vị của Lâm tổng cũng không nhỏ.

(*): Ý nói vẫn còn chỗ tận dụng được.

Cho nên người do ông ta giới thiệu cũng được coi trọng đôi chút.

Mặt Cố Diệc Cư không cảm xúc nhìn cậu ấy: “Có vấn đề gì sao?”

Trợ lý: “…Vâng, tôi sẽ lập tức thu xếp.”

Nói rồi cậu ấy muốn rời đi, Cố Diệc Cư lại gọi: “Đợi đã.”

Cậu ấy dừng bước.

Cố Diệc Cư chỉnh cổ áo, “Nếu cậu ta hỏi lý do thì cứ nói là, đáng lẽ cậu ta không nên đi ăn với cô ấy.”

Cậu trợ lý: “…”

Cô ấy là ai vậy?

Là ai vậy trời?

“Vâng.”

Mặc dù tò mò muốn xỉu nhưng cậu ấy không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi đến bộ phận sản phẩm.

Chu Lục còn đang ở phòng chờ, thấy trợ lý của Cố Diệc Cư đến thì vội vàng đứng lên. Hắn khoác trên người bộ âu phục màu xanh ngọc vừa mới mua, làm nổi bật lên vẻ ngoài nhã nhặn. Trong hai năm nay, tập đoàn Thiên Sứ phát triển vô cùng hưng thịnh. Có thể đến được nơi như thế này, đương nhiên trong lòng Chu Lục rất căng thẳng.

Trợ lý đưa văn kiện cho Chu Lục, nói: “Anh đọc qua hợp đồng một chút đi.”

Chu Lục cảm kích: “Cảm ơn.”

Hắn vừa nhìn qua liền thay đổi sắc mặt, nhìn cậu trợ lý: “Trước đây không có nói là sẽ đến, Đồng…Đồng Thành cơ mà.”

Ai mà muốn đi chứ?

Một thành phố hạng ba! Trời cao, hoàng đế ở xa thì còn bàn được gì về chuyện tương lai nữa?

Trợ lý lạnh lùng nhìn Chu Lục: “Ai kêu anh đi ăn với cô ấy làm chi.”

Cô ấy?

Ăn cơm?

Chu Lục lập tức hiểu ra, cảm thấy lạnh cả người.

Cho nên là…Dù là chỉ một bữa cơm cũng không được sao?

Lúc này hắn mới hiểu được những lời đánh giá của người trong giới dành cho Cố Diệc Cư. Người đàn ông này vừa tàn nhẫn lại chẳng từ thủ đoạn, giờ đây hắn đã cảm nhận sâu sắc được điều này.

Cố Diệc Cư chỉ là bá đạo đến biến thái mà thôi.

“Chỉ vì đi ăn cơm với cô ấy thôi sao?” Chu Lục không dám tin, hỏi lại. Hắn không tin rằng Cố Diệc Cư lại lật lọng nhanh như vậy.

Trợ lý gật đầu: “Chu tiên sinh này, chi tiết quyết định nên sự việc.”

Chu Lục: “…”

Đm.

Cậu ấy lại nói: “Chắc là anh vẫn còn may mắn lắm, vì chế độ tiền lương vẫn như cũ.”

Chu Lục: “…”

Đúng vậy.

Chắc là hắn may mắn lắm, vì trước mắt thì đãi ngộ dành cho hắn vẫn như vậy.

Trợ lý nói: “Tôi đã sắp xếp rồi, khi nào anh đi thì báo cho tôi, công ty sẽ đặt vé máy bay trước cho anh.”

Chu Lục ủ rũ gật đầu.

Hoàn toàn không hợp với bộ âu phục hắn đang mặc.

______

Chu Lục lên chức không bao lâu thì phía Thiên Sứ lập tức phát văn kiện để sắp xếp cho nhân viên phía Trung Lập. Vì vị trí hiện tại của Trung Lập có chút khác so với Thiên Sứ nhưng hai bên lại có vài sản phẩm giống nhau nên tất cả nhân viên đều được đưa đến trụ sở của Thiên Sứ để thống nhất với nhau.

Cái khó trong việc thu mua công ty không phải là tài chính cũng không phải việc đàm phán, mà là làm như thế nào để có thể khiến hai công ty có thể hoà nhập tốt với nhau. Công ty bỏ ra vốn càng phải khiến cho công ty được thu mua phát triển toàn vẹn giá trị, như vậy mới không uổng phí số tiền bỏ ra mua, không uổng công sức xử lý nhiều chuyện như vậy.

Sau khi thông báo được đưa ra.

Bên Trung Lập cũng đã thu xếp xong xuôi.

Bởi vì có vài bộ phận giống nhau nên phải sắp xếp lại nhân viên, phòng nhân sự cũng có chút thay đổi. Liễu Anh vào làm cho phòng tiêu thụ sản phẩm, ở tầng năm của Thiên Sứ. Nếu như không phải vì Trần Diệu thiếu tiền thì cô đã làm cùng phòng với Liễu Anh.

Ở Thiên Sứ, các bộ phận được phân theo các tầng cao thấp.

Lúc xem thông báo, toàn bộ đồng nghiệp của Trần Diệu đều được điều đến tầng một.

Mà các cô thì vô cùng tò mò về Trần Diệu, vì ở trụ sở của Thiên Sứ có rất nhiều bộ phận. Nghe nói có các phòng nhân sự khác nhau, bộ phận ở tầng tám là để phục vụ cho các vị trí cấp cao, thậm chí là tổng giám đốc.

Mọi người vây quanh Trần Diệu, muốn xem thông báo của cô.

Liễu Anh ôm eo Trần Diệu, nói: “Nhanh lên, mau mở ra xem nào.”

Cứ như là đang khui quà vậy.

Chứ không phải là đang mở thư báo.

Trần Diệu bất đắc dĩ, vừa mở ra thì thư báo nhậm chức rơi ra.

Liễu Anh là người đầu tiên cầm lên xem, buột miệng chửi thề.

Ai cũng nhìn Liễu Anh: “Sao? Như thế nào?”

Liễu Anh đặt thư xuống bàn: “Tiền lương gấp ba, làm ở bộ phận nhân sự ở tầng mười hai, hahahaha.”

Cô ấy cũng không thèm chửi Cố Diệc Cư là đồ chó chết nữa.

Ít nhất đây cũng là đãi ngộ dành cho vợ yêu.

“Cao quá đi. Làm ở tầng mười hai lương cao tới vậy hả?” Một người đồng nghiệp hâm mộ gần chết, cô ấy bị điều đến tầng năm.

“Aaaaa, quả nhiên Trần Diệu là phải khác biệt.”

Liễu Anh ôm lấy Trần Diệu: “Tiền lương như vậy thì có phải cậu đã tiến đến gần với ước mơ mua nhà thêm một bước rồi không?”

Toàn bộ nhân viên nữ ở Trung Lập thì có Trần Diệu là được đãi ngộ tốt nhất. Mấy người cấp cao kia còn không so bằng với Trần Diệu ở tầng lầu cao nhất.

Ở tầng mười hai đó.

Không cần quan tâm có phải do Cố Diệc Cư chỉ thị hay không.

Chuyện này có thể xem như là chuyện tốt với Trần Diệu. Tiền lương cao thì có thể tích được thêm nhiều tiền.

Sau khi thư thông báo từ tập đoàn Thiên Sứ được đưa ra, nhân viên Trung Lập bắt đầu đến đó làm việc. Chỗ ở của Trần Diệu và Liễu Anh ở gần Thiên Sứ hơn so với Trung Lập nên cũng ổn. Lúc ở tàu điện ngầm, Liễu Anh nói chuyện điện thoại với mẹ cô ấy.

Sau khi trò chuyện vài câu rồi cúp máy, Liễu Anh nắm lấy bả vai Trần Diệu, nói: “Bên chỗ thành phố Y đang tiến hành phá dỡ rồi, có khả năng sẽ đến nhà chúng ta.”

Nhà đó đã được nhà Liễu Anh mua từ lâu, cũng đã cũ rồi.

Nếu như bị phá dỡ thì Liễu Anh sẽ được đền bù.

Mắt Trần Diệu sáng lên: “Vậy là không phải cậu sẽ trở thành phú nhị đại sao?”

Liễu Anh cười hì hì: “Đúng rồi, rất có khả năng là vậy. Nếu thật là như vậy thì chút tiền học phí cậu nợ nhà cũng khỏi trả nữa, không thèm đâu.”

Trần Diệu: “…”

Cái mặt đáng ghét này đúng là thiếu đòn. Có điều, cô đúng là thật lòng vui thay Liễu Anh.

______

Tập đoàn Thiên Sứ mấy năm nay lên xuống thất thường, đủ mọi loại đấu đá, từ chuyện của ban giám đốc, đến cổ phiếu không ổn định, thay máu toàn bộ, vân vân. Trên trang bìa tạp chí Tài chính và Kinh tế luôn có tin về tập đoàn. Trong mắt người thường như họ, sự hiện diện của tập đoàn Thiên Sứ như là một vị thần. Tuy ở cùng một thành phố nhưng mỗi lần đi ngang qua toà nhà Thiên Sứ thì đều muốn dừng lại ngắm nhìn.

Thiên Sứ cũng trở thành công ty trọng điểm cho tài chính của Hải Thành.

So với Trung Lập thì cách biệt như trời với đất. Bởi thế cho nên Liễu Anh đã phải tốn công mua đồ mới để đi làm, còn Trần Diệu thì vẫn như cũ. Đối với cô mà nói thì quần áo không thể hiện được nhiều. Liễu Anh cảm thán, túm lấy Trần Diệu: “Trời ơi, cái toà cao ốc này cao thật đấy.”

Trước kia nhìn từ xa đã biết nó cao, biết nó rực rỡ vô cùng nhưng không giống với cảm giác được nhìn ngay chính diện như bây giờ.

Trần Diệu cũng nhìn một chút. Bây giờ đang là giờ làm việc, có không ít nhân viên từ khắp nơi bước vào công ty. Trần Diệu kéo Liễu Anh: “Đi thôi.”

Liễu Anh hắng giọng, chỉnh lại trang phục. Đúng là đừng nên nói làm chi, bây giờ có hơi căng thẳng rồi.

Suy cho cùng thì vẫn có khác biệt giữa công ty lớn và công ty nhỏ.

Chín giờ quét vân tay để chấm công.

Thang máy đi thẳng lên trên. Liễu Anh dừng ở tầng năm còn Trần Diệu vẫn tiếp tục đi lên.

Đến tầng mười hai, Trần Diệu đi đến báo cáo với trưởng phòng. Trưởng phòng nhân sự là một người phụ nữ họ Lý rất có khí chất.

Chị ấy xem lý lịch của Trần Diệu, rất hài lòng về trình độ đại học của cô, còn phần tiền lương thì có hơi cao. Quản lý Lý cười cười nhìn Trần Diệu. Chị ấy đã hiểu rõ, thông báo này được cấp trên đưa xuống, có một số việc sau này ắt sẽ rõ, lý lịch của Trần Diệu cũng đã rất tốt rồi.

Chị ấy nói với Trần Diệu: “Phía bên nhân sự có ba người được giới thiệu đến đây, Cố tổng còn đang thiếu một thư ký, vừa khéo hôm nay có phỏng vấn. Khoảng mười giờ rưỡi họ sẽ đến, chị sẽ mang em đi thử, nhớ chọn người cho tốt, đây là yêu cầu của Cố tổng, dù sao cũng là người đồng hành cùng anh ấy.”

Nói rồi quản lý Lý đưa tư liệu cho Trần Diệu.

Trần Diệu gật đầu, nhận lấy. Cô không tỏ vẻ kiêu ngạo hay tự ti, cũng không dè dặt vì đến từ công ty nhỏ, khiến cho quản lý Lý cũng đánh giá cao.

Trần Diệu không nghĩ rằng việc đầu tiên cô làm khi đến công ty là tìm thư ký cho Cố Diệc Cư.

Cô lật xem tư liệu của những người tiền nhiệm, đa số là nam, mà trình độ cũng rất cao, phòng nhân sự toàn đào được mấy người giỏi.

Còn về yêu cầu của Cố Diệc Cư.

Không có gì thêm.

Trần Diệu xem mà không nói gì, lại xem qua lý lịch của ba người ứng cử.

Hai người đầu đều là nam, trình độ và lý lịch đều hoàn hảo.

Trần Diệu lên mạng tra thêm thông tin của họ, sau đó xem qua người thứ ba.

Trên tập tài liệu trắng viết hai chữ “Trần Hân”.

Trần Diệu dừng lại: “…”

Trần Hân à?

Cô nhớ Trần Hân làm trong ngành phân phối hàng hoá cho một công ty niêm yết, mặc dù không bằng tập đoàn Thiên Sứ nhưng cũng rất tốt. Mà công ty này cũng có hợp tác với Thiên Sứ.

Ồ hô?

Vậy xem ra Trần Hân biêt Cố Diệc Cư là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Sứ.

Mặc dù không muốn nghĩ như vậy nhưng Trần Diệu có cảm giác Trần Hân luôn nhắm tới Cố Diệc Cư.

“Diệu Diệu? Có người đến phỏng vấn rồi.” Quản lý Lý gõ cửa gọi Trần Diệu, cô lập tức thu dọn tài liệu, đứng lên gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô cười với chị ấy một cái. Vừa nãy cô nói rằng có thể gọi cô là Trần Diệu, vậy mà chị ấy lại nhớ rõ câu nói ấy, khiến cho người khác cảm thấy ấm lòng.

Phòng họp dùng để phỏng vấn nằm ở hướng đối diện.

Lúc Trần Diệu bước vào, bên trong đã có một đồng nghiệp đợi sẵn.

Hai người chào hỏi lẫn nhau rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi chưa được bao lâu thì cửa lại được gõ. Hai người trong phòng ngẩng đầu lên, thấy Cố Diệc Cư đi vào. Anh nhìn về phía Trần Diệu.

Khoé môi Cố Diệc Cư khẽ cong khi thấy được trang phục ôm sát đường cong của cô.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.